Liên Hoa Lạc - Chương 2
04
Ta bàng hoàng, sững sờ, sau đó là một sự im lặng vô tận.
Nói rằng kiếp này chet cũng không gặp lại, thế nhưng không ngờ, cuối cùng vẫn có một ngày gặp lại.
Hắn gầy đi rồi.
Lưng gầy mỏng, dung nhan tiều tụy, trong nét mày mắt lại thêm nhiều phần sương tuyết lạnh lẽo.
Hắn từng bước từng bước l tiến về phía ta, quai hàm thon gọn căng lên, đôi mắt đen thẫm ánh lên sắc đỏ mơ hồ.
Ta cúi mắt xuống, như lẽ thường, quỳ xuống hành lễ.
Dân phụ, đại nhân… vốn nên như thế, đúng là nên như thế.
“Lạc Dao!”
Giọng hắn khẽ run lên, như vừa oán hận, lại như đầy đau khổ, gọi tên ta bằng âm điệu mạnh mẽ.
Hỷ nộ ái ố—thì ra, hắn cũng biết giận dữ.
05
Ta và Tấn Vân, khác biệt tựa như bùn đen với mây xanh.
Năm xưa, Tấn Quốc Công bị trọng thương lưu lạc đến Vân Mộng, được cha ta cứu giúp. Quốc Công ghi nhớ ân cứu m//ạng, để lại tín vật, hứa hẹn ngày sau sẽ báo đáp.
Nhưng vì cứu chữa Quốc Công, cha ta đã gặp tai ương và qua đời, trước khi mất dặn dò ta hãy lên phía Bắc, đến kinh thành để tìm kiếm chỗ nương tựa.
Trải qua nhiều khó khăn, gần như bỏ m//ạng, cuối cùng ta cũng đến được phủ Quốc Công. Khi nghe cha ta vì cứu mình mà mất m//ạng, Quốc Công rơi lệ không thôi, nói rằng nợ ta quá nhiều.
Ta tuổi còn nhỏ, không nơi nương tựa, nên ông hứa sẽ cho ta một cuộc hôn nhân tốt đẹp, bảo đảm ta được bình an, sung túc suốt đời, để xứng đáng với ơn cứu m//ạng của cha ta.
Vậy là, ta được gặp Tấn Vân.
Giữa mùa đông, ta đứng dưới hành lang, từ xa nhìn thấy một bóng dáng thanh nhã bước lại gần. Tuyết trắng phủ khắp trời, áo choàng hồ ly xanh biếc, dáng người tựa trúc thẳng, đứng như cây ngọc.
Ta thấy Tấn Vân, như gặp được tiên hạc giữa tuyết.
Một nhân vật phong hoa tuyệt đại như thế, lòng ta sinh lòng ngưỡng mộ, vốn dĩ là lẽ thường tình.
Nhưng ta hiểu, ta và hắn không xứng đôi.
Ta từ chối ý định của lão Quốc Công và đề nghị nhận một ngàn lượng bạc cùng một cửa tiệm ở kinh thành làm sự báo đáp, thế là đủ.
Ta từ nhỏ theo cha học nghề y, cũng có chí hướng riêng, một đời yên ổn, đối với ta, không phải chuyện khó khăn – điều ta cầu chẳng nhiều, chỉ cần đủ sống là được.
Vì yêu cầu thẳng thắn của ta, lão phu nhân cùng các con cháu Tấn gia vốn đã không hài lòng về hôn ước này, lại càng bóng gió mỉa mai, chỉ trích ta dựa vào ân nghĩa để mưu lợi.
“Hẳn là cũng biết thân biết phận, công tử được giáo dưỡng trong dòng dõi danh môn trăm năm, sao có thể là đối tượng của một cô nương thôn dã mà dám mong với tới?”
“Hơn nữa, ai trong kinh thành chẳng biết, Tấn Vân và viên minh châu trên tay Quận Vương là thanh mai trúc mã, tình cảm sâu đậm, chỉ đợi khi Quận Chúa đến tuổi cập kê sẽ chính thức hạ sính lễ rước về.”
“Người ta môn đăng hộ đối, trai tài gái sắc, còn nàng ta, ngay cả vây cá với miến còn chẳng phân biệt được, vậy mà đòi xen vào làm gì?”
Ta chưa từng muốn xen vào chuyện này.
Lão Quốc Công thấy lòng ta đã quyết, bèn hứa sau rằm Trung thu sẽ chuẩn bị đầy đủ bạc và cửa tiệm, rồi để ta rời phủ.
Đêm rằm tháng tám, ánh trăng tròn vành vạnh, phủ Quốc Công giăng đèn kết hoa tưng bừng.
Lão phu nhân chủ trì, mời nhiều quý nữ từ các gia tộc danh giá đến biệt viện vui chơi, người đứng đầu chính là Quận Chúa.
Ta nhón một miếng bánh trung thu, tránh khỏi đám đông, ngồi bên hồ ngắm trăng, bất ngờ bị một lực đẩy mạnh xuống nước.
Ta sinh ra ở Vân Mộng, vốn biết bơi, nhưng chuyện xảy ra đột ngột, chân ta đột nhiên bị chuột rút, không thể dùng sức.
Ngay lúc sắp bị chìm, một bóng dáng trắng như tuyết nhảy vào hồ.
Ta uống phải nước, ý thức mơ hồ, theo bản năng bám víu, quấn chặt không buông.
Khi ta mở mắt nhìn rõ lại, chỉ thấy một lồng ngực thấm nước, áo lụa mỏng dính sát người.
Và xung quanh là ánh đèn sáng rực, đủ soi sáng nửa phủ Quốc Công, cùng với đám đông nam nữ vây kín bên trong lẫn bên ngoài.
06
Người ta nói, vì ta ngã xuống nước, Tấn Vân nhảy xuống cứu, y phục ướt sũng, nên ta đã mất đi trong sạch.
Nhưng ở Vân Mộng, ai ai cũng sống nhờ vào nước, người ta đào ngó sen, đánh cá, không phân biệt nam nữ, quần áo có khi nào giữ được khô ráo? Chuyện này thì liên quan gì đến trong sạch?
Càng giải thích, sắc mặt của mọi người càng khó coi.
Lão Quốc Công tuyên bố trước mặt mọi người rằng, ba ngày sau, ta và Tấn Vân sẽ thành thân.
Người cảm thấy bất ngờ không chỉ riêng mình ta.
Những vẻ mặt chưa kịp che giấu của mọi người lúc đó, đến giờ vẫn còn rõ ràng trong trí nhớ.
Lão phu nhân thì phẫn nộ.
Các tiểu thư là sự căm ghét.
Những nha hoàn, ma ma là sự khinh thường.
Còn Quận Chúa… rất nhiều cảm xúc: không cam lòng, hối tiếc, đau lòng, tuyệt vọng, đố kỵ… và cả hận thù.
Chỉ có Tấn Vân, gương mặt tuấn tú tái nhợt, không lộ chút cảm xúc nào. Con hạc tuyết kiêu ngạo ngạo nghễ ấy, đã vô tình sa chân vào vũng bùn.
Khi ấy, vũng bùn không biết trời cao đất dày, cứ tưởng rằng có thể giữ được con hạc tuyết, nhưng không hề nghĩ tới, mảnh trời đất này sẽ bị dẫm nát bét.
07
Trong Văn Uyên Các tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi.
Ta quỳ trên nền đất, cúi đầu hành lễ, không hề nhúc nhích.
“Nàng…” Tấn Vân dường như đang cố kiềm chế, chỉ thốt ra một từ, rồi dừng lại.
Một lát sau, giọng nói trầm tĩnh vang lên: “Có gì muốn nói với ta chăng?”
Ta không ngẩng đầu, giọng điệu cung kính đáp: “Con trai của dân phụ, Vũ Niết, từ nhỏ đã thông minh hiếu thảo, có trách nhiệm, lại có chí lớn, mong đại nhân nâng đỡ, để mắt đến nó.”
“Nàng và ta chỉ mới hòa ly ba năm, nhưng Lạc Vũ Niết đã chín tuổi.”
Giọng Tấn Vân tựa như nước hồ sâu thẳm, lạnh lẽo và tĩnh mịch: “Nó là… nghĩa tử của nàng?”
Một người vốn lạnh lùng và ít ham muốn như hắn, dẫu có uy thế như sấm sét, cũng luôn giữ vẻ điềm nhiên. Thế nhưng trong câu hỏi nhàn nhạt ấy, ta lại nghe thấy một sự nguy hiểm và căng thẳng đang bị kiềm nén.
Suy nghĩ một chút, ta đáp thật lòng: “Không phải nghĩa tử, Vũ Niết là con nuôi của dân phụ.”
Sau một lúc lâu, Tấn Vân khẽ “ừ” một tiếng, giọng điệu có phần dịu lại: “Đã là con nuôi của nàng, thì cũng có chút liên hệ với ta. Ta đương nhiên sẽ…”
“Đại nhân.”
Ta nhẹ nhàng cắt ngang lời hắn, chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn vào Tấn Vân.
“Vũ Niết không có liên hệ gì với ngài.”
“Dân phụ cũng vậy.”
08
Ta trở về Vân Mộng, cuối cùng cũng được làm điều mình mong muốn – trở thành bà đỡ.
Vì hiểu y thuật, ta không chỉ giúp sản phụ sinh con mà còn chữa bệnh cho nữ tử, nên dần dần, danh tiếng của ta lan rộng khắp mười dặm tám làng.
Sau khi từ trong thành trở lại thôn quê, ta bận rộn với việc đỡ đẻ, chẳng còn thời gian để bận tâm đến chuyện khác. Việc mang thai và sinh nở của nữ nhân vô cùng gian nan, nguy hiểm, nhất là vào những tháng hoàng đạo hiếm có, số sản phụ càng nhiều hơn so với thường lệ.
Lại đến kỳ nghỉ ngắn hạn, Vũ Niết trở về nhà. Hai đêm liền cậu không ngủ, cắt thuốc, sắc thuốc, nghiền thuốc, chuẩn bị hơn mười lọ thuốc cầm m//áu. Ta tranh thủ hỏi liệu Tấn Vân có làm khó dễ cậu hay không.
“Ông ấy không làm khó con, chỉ luôn hỏi chuyện về mẹ.”
Vũ Niết nhìn ta: “Ông ấy với mẹ, là người quen cũ sao?”
Ta cúi mắt, khẽ đáp một tiếng. Vũ Niết lại hỏi: “Mẹ không thích ông ấy?”
Khi nhận được câu trả lời khẳng định, Vũ Niết gật đầu: “Con hiểu rồi.”
Từ đó về sau, Vũ Niết không hề hỏi thêm câu nào về Tấn Vân.
Vậy là lặng lẽ trôi qua thêm một kỳ.
Khi gặp lại Tấn Vân, đoàn xe nghi trượng của Quốc Công triều đình làm náo động cả thôn Vân Mộng nhỏ bé này.
Vũ Niết bước xuống xe với gương mặt lạnh lùng, ngay sau đó, đám gia nhân bày chiếc ghế gỗ sơn đỏ có hoa văn vàng cạnh xe. Tấn Vân cùng hai đứa trẻ bước xuống.
Đó là một cặp song sinh trai gái, dáng vẻ tinh xảo, dung mạo xuất chúng, đường nét và ngũ quan chẳng có điểm nào giống ta, mà đều mang nét đẹp của Tấn Vân.
“Mẹ.”
Vũ Niết chạy về phía ta, đứng chắn trước mặt ta. Ta nhìn thấy trên cổ tay cậu còn có vết đỏ do bị túm chặt, lòng cảm thấy đau xót.
Tấn Vân nhìn ta, rồi cúi xuống bảo hai đứa trẻ: “Đi đi.”
Cặp song sinh có vẻ không cam lòng, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi về phía ta. Còn ta, chỉ cảm thấy cả người lạnh toát, cơ thể không ngừng run rẩy.
Ta đã từng vì chúng mà trải qua vô số lần cận kề cái chet. Khi sinh chúng, m//áu không ngừng chảy, nỗi sợ hãi khi sinh mệnh dần trôi khỏi cơ thể vẫn còn rõ mồn một.
Ta không phải chưa từng yêu thương chúng sâu sắc.
Ta đã từng lén lút trong đêm tuyết, trốn vào sân của chúng, đắp bốn người tuyết, để chúng khi bước ra sẽ thấy một gia đình trọn vẹn, đầy đủ cả cha mẹ.
Ta cũng đã từng, trong cơn sốt cao không dứt của con gái, khi thuốc men vô dụng, không chút do dự mà c//ắt thịt rạch m//áu, mù quáng tin vào huyết thống ruột thịt, vẽ bùa niệm chú trừ tà chữa bách bệnh dù ngớ ngẩn.
Ta vẫn nhớ rõ, lúc chúng bị đưa đi, ta đã nắm chặt áo của ma ma, không chịu buông tay.
“Với xuất thân như ngươi, làm sao có thể nuôi dạy chúng được?”
“Lão phu nhân muốn tự tay dạy bảo chúng, ngươi không được nói một chữ phản đối. Hơn nữa, ngươi là mẹ ruột, sau này chúng lớn lên vẫn sẽ thân thiết với ngươi.”
Nhưng khi chúng lớn lên, chẳng những không thân thiết, mà ngược lại còn vô cùng căm ghét ta.
Có lần, một nha hoàn trong phủ và tiểu tư yêu nhau mà mang thai, vì sợ bị phát hiện sẽ bị đuổi đi, họ đã che giấu đến tận tháng thứ bảy, lúc ta vô tình gặp phải, nàng ta hoảng sợ quá mà động thai.
Trước m//ạng người nguy cấp, không thể khoanh tay đứng nhìn, ta liền giúp nàng ta sinh nở. Khi đứa trẻ vừa cất tiếng khóc chào đời, cửa nhà kho đột nhiên bị đạp tung ra.
Lão phu nhân giận dữ, lấy gia pháp ra xử, giữa đám đông đ//ánh ta mười roi.
Lưng ta nứt toác, m//áu thịt bầy nhầy, ta nằm trên đất, đau đớn đến nỗi mồ hôi lạnh ướt đẫm, thân thể vô cùng nhếch nhác.
Con gái ta ôm lấy eo lão phu nhân, không muốn nhìn ta dù chỉ một lần. Con trai ta thì chỉ vào mặt ta, đầy vẻ oán hận: “Mất mặt, không còn phẩm giá.”
“Ngươi không xứng làm mẹ của ta!”