Liên Hoa Lạc - Chương 1
01
Rời khỏi phủ Quốc Công, đứng giữa con phố náo nhiệt, ta ngẩn ngơ hồi lâu.
Từ năm năm trước khi bước vào phủ cầu hôn, suốt năm năm trời, ta chưa từng bước ra khỏi cửa nửa bước. Cuộc sống của một phụ nhân nơi chốn thâm cung đã gần như bào mòn hết mọi sự liên kết của ta với thế gian này.
Cũng may chỉ là năm năm, chứ không phải mười năm, hai mươi năm.
Trước hết, ta tìm một quán trọ để ở tạm, lấy ra một chút bạc vụn đưa cho chưởng quỹ: “Ta muốn đi về phía Nam, có lộ trình nào không?”
Chưởng quỹ nhận bạc, khẽ nhướng mày: “Nữ tử đơn thân, cũng không vội vã.”
Ta khẽ cười. Quán trọ này tọa lạc giữa nơi phồn hoa nhất kinh thành, mối quan hệ của chưởng quỹ với người trong giang hồ chắc hẳn là đủ rộng rãi.
Chưởng quỹ nói: “Đường bộ hung hiểm, nữ nhi yếu đuối khó mà đi qua. Nếu muốn bình an, chỉ có thể đi đường thủy. Mỗi ba ngày, Thương hội sẽ có một chuyến thuyền dài, chuyên chở các vị quan phu nhân, tiểu thư đi thăm thân hay kết bạn. Nếu có đủ bạc, cũng không khó mua vé.”
Ta vẫn còn chút bạc, nhưng không nhiều. Nếu dồn hết vào đây, e rằng khi đến Vân Mộng sẽ phải túng thiếu.
Suy nghĩ một lát, ta lấy từ trong người ra một mảnh ngọc bích không tì vết.
Vừa nhìn thấy mảnh ngọc, mắt chưởng quỹ lập tức sáng lên.
“Ta dùng ngọc bích này đổi hai thứ với ngươi. Thứ nhất, một tấm vé thuyền đi Vân Mộng. Thứ hai, sự an toàn của ta trước khi lên thuyền.”
Chuyến thuyền dài đi về phương Nam vừa khởi hành ngày hôm qua, nên phải đợi thêm hai ngày nữa.
Hai ngày này, ngày đầu tiên trời yên biển lặng, nhưng ngày thứ hai lại náo động không ngớt.
Ta mở khe cửa sổ nhìn ra phố xá, thấy quan sai Đại Lý Tự tràn ngập khắp các con đường.
Kể từ ba năm trước, khi Tấn Vân nhận chức Đại Lý Tự khanh, kinh thành đã thái bình yên ổn suốt bấy lâu. Đến nỗi vào đêm cuối năm, Hoàng Thượng còn từng ban thưởng ngợi khen.
Lúc chiều tối, tiểu nhị mang cơm canh lên, cẩn thận dặn dò: “Hẳn là có chuyện lớn xảy ra, hôm nay quan sai Đại Lý Tự lục soát khắp thành, chưởng quỹ căn dặn kỹ, cô nương tuyệt đối đừng rời khỏi phòng. Sáng sớm mai, chưởng quỹ sẽ đưa cô ra ngoài thành đến bến thuyền.”
Đêm ấy, mặc dù cửa đã khóa, nhưng ánh sáng từ đuốc trên tay binh lính ngoài phố vẫn lọt qua lớp giấy dán cửa, chiếu vào phòng.
Ta nghĩ, có lẽ Tấn Vân gặp phải một vụ án lớn rồi. Nhưng hắn thông minh, điềm tĩnh, sáng suốt, mọi chuyện đều trong tầm tay, ánh mắt lạnh lùng tựa sương tuyết.
Điển hình của con cháu thế gia… vốn dĩ nên như vậy, hợp lẽ là như vậy.
Ngày hôm sau, khi trời còn mờ sáng, ta ngồi trong xe ngựa của quán trọ.
Cổng thành vừa mở, chưởng quỹ lót tay binh lính canh cổng một ít bạc, rồi xe ngựa từ từ lăn bánh rời khỏi cổng thành.
Ta ngồi trong xe, dường như nghe thấy tiếng hô lớn bên ngoài.
“Xin cô nương đừng sợ.”
Chưởng quỹ ghé sát rèm xe, nói nhỏ: “Thành truyền lệnh đóng cổng, nhưng chúng ta đã ra ngoài rồi, lát nữa sẽ tới bến thuyền.”
Khi xuống xe, trời bên ngoài bắt đầu đổ mưa.
Ta cầm vé thuyền, sau khi xác nhận, lên thuyền.
Chưởng quỹ nhận ngọc bích ngàn lượng, dù sao cũng có lương tâm, phòng khách tuy không rộng rãi như của quan lại, nhưng cũng sạch sẽ, gọn gàng.
Bên ngoài vang lên ba hồi trống, nam nữ cùng nhau hô lớn: “Long Vương gia! Phù hộ bình an!”
Cảm thấy thân thuyền hơi chao đảo, cuối cùng ta không nhịn được mà đẩy cửa sổ gỗ ra, nhìn về phía kinh thành chìm trong màn mưa.
Năm năm trước, lòng rộn ràng vui sướng, nay lòng như nước lặng. Nhưng khi định đóng cửa sổ lại, ta bỗng thấy trong màn mưa có một bóng người lao nhanh tới.
Mưa lớn như vậy, chỉ e rằng người ấy sẽ ướt hết từ đầu đến chân.
Không biết là tiễn ai, nhưng dù là ai đi nữa, thì cũng đã muộn rồi.
02
Ta đã trở về Vân Mộng.
Với ba lạng bạc, ta mua một tiểu viện gần hồ sen. Ta dựng giàn trồng hoa bên hàng rào, trồng thêm cây trái. Ta lại làm nghề hái thuốc, ban ngày lên núi tìm thuốc, buổi tối nghiên cứu sách y.
Hôm ấy, ta như thường lệ lên núi, trong đám đá lộn xộn phát hiện một thiếu niên toàn thân đẫm m//áu. Tay, đùi, nửa bụng của cậu ta đều bị dã thú c//ắn x//é, lộ cả nội tạng, nhưng lại chưa chet.
May mắn hôm đó ta hái được thảo dược cầm m//áu, bèn băng bó vết thương cho cậu ta rồi đưa về nhà.
Ta nghĩ với vết thương nặng như thế, cậu ta khó lòng sống sót, nhưng cậu lại kiên cường vượt qua cơn sốt cao bảy ngày bảy đêm, đến sáng ngày thứ tám thì mở mắt.
Đôi mắt đen láy, trong veo như hồ sen, sạch sẽ không chút vẩn đục.
“Ngươi là ai?” Cậu yếu ớt hỏi, rồi lại lẩm bẩm: “Có phải là mẹ của ta không? Vậy… ta là ai?”
Từ hôm đó, trong tiểu viện có thêm một đứa trẻ tên Lạc Vũ Niết.
Lạc Vũ Niết có thể thoát chet từ miệng dã thú, tính tình cứng cỏi tựa như sói con. Cậu là một cô nhi không rõ lai lịch, ta là một góa phụ mới đến nơi này, khó tránh bị người đời bàn tán. Nhưng những lời xì xầm đó so với phủ Quốc Công, đối với ta chẳng hề hấn gì.
Vũ Niết lại không nhường nhịn chút nào.
Lúc ta đang tắm vào buổi tối, nghe thấy bên ngoài có động tĩnh, rồi tiếng kêu th//ảm thiết vang lên. Vội chạy ra ngoài, ta thấy Vũ Niết cầm chổi đ//ập mạnh vào tên say rượu vừa lẻn vào.
Từ đó trở đi, mỗi khi ta tắm, cậu lại kéo một cái ghế nhỏ ngồi trước cửa.
“Mẹ không phải chỉ có một mình, con có thể bảo vệ người.”
Hằng ngày, khi trời chưa sáng, Vũ Niết đã thức dậy, dùng xô nước nhỏ từng lần một đổ đầy bể nước, vo gạo nấu cháo, phơi thuốc, chờ khi mặt trời lên cao mới gọi ta dậy ăn sáng.
Cậu lấy gạo thô còn thừa, trộn với lá cỏ non để nuôi gà vịt, dùng dây thừng nhỏ gia cố giàn hàng rào, rồi ôm bó cỏ tranh leo lên mái nhà để sửa chữa.
“Con không cần phải vất vả như vậy, ta mới là người làm mẹ…”
“Chính vì người là mẹ,” Vũ Niết đặt quả trứng đã bóc vỏ vào bát ta, hiển nhiên nói, “con trai chăm sóc mẹ là đạo lý tự nhiên.”
Ta chợt nhớ đến một trai một gái đang ở tận kinh thành xa xôi. Hai đứa trẻ khi vừa sinh ra đã được đưa đến bên lão phu nhân để dạy dỗ, mỗi năm chỉ vào dịp sinh nhật của ta mới đến chào hỏi, hành động và cử chỉ được huấn luyện chu đáo, nhưng xa cách vô cùng.
Ta cắt đôi quả trứng, đưa cho cậu một nửa: “Mẹ chăm sóc con cũng là đạo lý tự nhiên.”
Nhìn ta cười hiền, Vũ Niết cúi đầu, ăn sạch nửa quả trứng.
Chẳng bao lâu sau, ta cho Vũ Niết đến trường học. Trường làng trẻ con nghịch ngợm nhiều, Vũ Niết khác hẳn bọn chúng, luôn ngồi ngay ngắn, chăm chỉ đọc sách. Lão phu tử thấy cậu trầm ổn như vậy, thường xuyên giữ lại sau giờ học để dạy bảo thêm.
Một lần, trời đổ tuyết lớn, lo rằng đường về nhà sẽ khó khăn, ta mang ô đến đón cậu.
Vừa tới cổng trường, ta nghe thấy lão phu tử hỏi: “Sao con có thể siêng năng như thế?”
Giọng của Vũ Niết non nớt nhưng vững vàng: “Con biết mình không phải con ruột, nhưng mẹ đã nuôi dưỡng con hơn cả con ruột. Nếu không học hành chăm chỉ để trở nên xuất chúng, không thể giúp mẹ được bình an suôn sẻ, thì làm sao báo đáp ơn nghĩa?”
Ta ngẩng đầu nhìn trời tuyết trắng xóa, lạnh thấu xương, nhưng trong lòng lại ấm áp lạ thường.
03
Ngày qua ngày lại, mặt trời mọc rồi lặn, trăng tròn rồi lại khuyết.
Vũ Niết từ trường làng được chuyển lên trường huyện. Vì thành tích học tập xuất sắc và có chút danh tiếng, cậu được miễn học phí. Cứ bảy ngày một lần, Vũ Niết có kỳ nghỉ ngắn, có thể từ trong thành trở về nhà.
“Mẹ, lần trước con lại đứng đầu kỳ thi, đã bảy kỳ liên tiếp rồi.”
“Viện trưởng nói rằng sắp tới sẽ có một quan lớn đến tuyển chọn học trò, để vào học tại Thái Học Viện trong kinh thành, và con cũng nằm trong danh sách được chọn.”
“Ông ấy bảo con mời người vào thành để bàn bạc việc này.”
Đây quả là chuyện tốt.
Sau kỳ nghỉ, ta cùng Vũ Niết vào thành. Viện trưởng của học viện đối với ta rất mực khách khí, không ngớt lời khen ngợi Vũ Niết tài năng xuất chúng, tiền đồ rộng mở.
“Vị đại nhân đến từ kinh thành này, ba năm liên tiếp, năm nào cũng tuyển người ở Vân Mộng, nhưng đến nay chưa có ai lọt vào mắt xanh của ngài ấy.”
“Vị đại nhân này không chỉ xem xét học thức của học trò mà còn xem xét phẩm hạnh của cha mẹ, vì tương lai của Vũ Niết, mong Lạc phu nhân đối ứng cẩn thận.”
Ta gật đầu, đi theo viện trưởng đến trước Văn Uyên Các của học viện. Viện trưởng đứng trước cửa khẽ nói: “Đại nhân, mẹ của Lạc Vũ Niết đã đến.”
Hai cánh cửa lớn mở ra, ta chỉnh lại áo váy, bước chậm rãi vào.
“Dân phụ Lạc Dao, bái kiến đại nhân.”
Ta vừa chuẩn bị quỳ gối thì đột nhiên nghe thấy tiếng thở gấp và tiếng vỡ của chén trà rơi xuống đất.
Theo phản xạ ngẩng đầu lên, ta bắt gặp một ánh mắt quen thuộc.