Lấy Danh Nghĩa Người Nhà - Chương 3
Vì vậy khi tôi ra tay, hắn chỉ biết phòng thủ, không dám đánh trả.
Khi dì đến, nhìn thấy hai tay tôi dính đầy máu, mặt Phó Nghiễn cũng đầy vết máu.
Phòng tân hôn cũng trở nên bừa bộn.
Tôi không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn Phó Nghiễn, sau đó nói lời tạm biệt và rời khỏi phòng tân hôn.
Dì không đi theo.
Xe của tôi đỗ bên ngoài khu nhà, cũng không lái đi. Một lúc sau, tôi nhìn thấy chiếc xe với biển số quen thuộc xuất hiện. Dì lái xe, Phó Nghiễn ngồi ở ghế lái phụ.
Nếu tôi đoán không sai, họ hẳn là đi bệnh viện.
Tôi cúi đầu nhìn vết máu trên lòng bàn tay, vết cắt do kính không sâu, đáng lẽ đã sớm đóng vảy, nhưng vì tôi cố ý cào người kia nên vết thương cứ nứt ra, nhìn rất nghiêm trọng.
Tôi cởi áo khoác trên người, là một chiếc áo rất mỏng, quấn vào lòng bàn tay, sau đó lái xe về nhà.
Mẹ tôi đang cắt tỉa cành hoa trong sân.
Vừa quay người, bà nhìn thấy máu trên tay tôi, mặt bà tái nhợt và sợ hãi, lập tức kéo tôi ngồi xuống ghế sofa, sau đó tự tay sát trùng và bôi thuốc cho tôi.
Tôi nhìn bà, lên tiếng trước: “Mẹ, con vừa đi đánh nhau.”
Mẹ tôi khựng lại, sau đó ngẩng đầu nhìn tôi, trong mắt có chút phức tạp, nhưng cuối cùng lại nở nụ cười, giọng nói dịu dàng.
Bà nói: “Vậy Dao Dao có đánh thắng không? Mẹ có cần tháo móng tay ra, giúp con đánh hội đồng không?”
Tôi gật đầu, mắt long lanh nước, giọng nói nghẹn ngào.
“Thắng rồi, con cào rách cả mặt hắn.”
Giọng mẹ tôi cũng nghẹn ngào, bà đưa tay nhẹ nhàng xoa mặt tôi, không biết đang nghĩ gì.
Sau đó bà quay qua giơ ngón cái lên với tôi: “Dao Dao của mẹ là giỏi nhất.”
Nước mắt lại không thể kiềm được.
10.
Buổi tối, dì không về nhà.
Mãi đến trưa ngày hôm sau, khi tôi và mẹ đang chuẩn bị ăn trưa dì mới xuất hiện.
Phó Nghiễn đi phía sau dì với khuôn mặt dán đầy băng gạc. Anh ta đeo kính râm, hơi cúi đầu xuống. Hôm qua khi cào hắn, tôi không kiềm chế được nên đã đấm thẳng vào mắt trái của hắn.
Vừa về đến nhà, dì đã mách mẹ, nói tôi hôm qua nổi điên đánh người.
“Tính tình Dao Dao quá hung hăng, chỉ là một con gấu bông thôi mà? Chắc chắn con bé nghĩ là do người phụ nữ khác tặng, nhưng lần này con bé thực sự hiểu lầm Phó Nghiễn rồi. Mười lăm năm trước, dì không phải đi…”
Dì bắt đầu kể chuyện mười lăm năm trước đi dạy học ở vùng núi. Trong lời kể của dì, con gấu bông đó chỉ là một món quà từ thiện mà dì mang theo, dì và Phó Nghiễn cũng là vì hôm qua nhìn thấy con gấu bông đó mới đột nhiên nhận ra đã từng gặp nhau.
Nói chung, mọi chuyện chỉ là hiểu lầm.
“Dao Dao như vậy thực sự không tốt, không nói một lời đã động thủ, còn cào rách cả mặt Phó Nghiễn. Sau này nếu là gả đi, hai vợ chồng chắc chắn sẽ cãi nhau. Chị! chị phải quản Dao Dao cho tốt, bảo con bé ngoan ngoãn một chút.”
Mẹ cũng rất thương dì, dù sao dì cũng là em gái ruột cùng mẹ sinh ra.
Nhưng chỉ cần liên quan đến chuyện của tôi, nguyên tắc của mẹ sẽ không bao giờ thay đổi.
Giống như bây giờ, dì muốn mẹ quản giáo tôi, khuôn mặt hiền hòa của mẹ bỗng trở nên nghiêm túc.
Mẹ nhìn tôi và mỉm cười với tôi. Sau đó quay sang nhìn Phó Nghiễn, cuối cùng mới nhìn vào mặt dì.
“Con gái của chị, chị hiểu tính cách của nó. Nếu hai đứa không thể hòa hợp, hủy hôn cũng không sao, dù sao cũng chưa kết hôn, mọi thứ đều có thể thay đổi.”
Mẹ nói vậy khiến dì và Phó Nghiễn bất ngờ.
Phó Nghiễn lập tức mở to mắt, bước đến trước mặt mẹ tôi: “Cô ơi, cháu không muốn chia tay Dao Dao, lần này chỉ là ngoài ý muốn, cháu đảm bảo sau này sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa!”
Biểu cảm trên mặt dì có chút phức tạp.
Dì nhìn Phó Nghiễn với đôi mắt long lanh những giọt nước mắt, như đang vì hắn bất bình, thương thay cho hắn.
Nhưng ở trước mặt mẹ tôi, dì cũng không dám nói gì.
Tôi nhìn mẹ, mẹ cũng nhìn tôi. Dù sao cũng là mẹ con nhiều năm, chỉ một ánh mắt, tôi đã hiểu ý mẹ.
Mẹ muốn nói: “Con gái, con còn muốn kết hôn không?”
Còn muốn không?
Tôi quay đầu nhìn Phó Nghiễn, hắn đang nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt đầy hối lỗi và van xin, nhưng lại quên che giấu đi sự giả tạo.
Dì nhìn tôi với vẻ không hài lòng.
Dì tưởng tôi không nhận ra.
Dì còn không nhịn được, lại một lần nữa lên tiếng cho Phó Nghiễn: “Dao Dao, Nghiễn Từ thích con như vậy, dù con làm xước mặt cậu ấy, nhưng cậu ấy vẫn đến xin lỗi con, con cũng đừng quá kiêu căng.”
Ha, đến nước này rồi mà còn muốn kết hôn ư?
Vậy thì kết hôn đi.
Dù sao, người mất mặt cuối cùng cũng không phải là tôi.
11.
Không chia tay, cũng không hủy bỏ hôn ước.
Ngược lại còn tổ chức hôn lễ sớm hơn dự định.
Tuy nhiên, hôn lễ này có chút khác biệt so với kế hoạch ban đầu, không có nhiều người được mời đến dự đám cưới.
Vì Phó Nghiễn không có người thân, nên hắn đã mời tất cả nhân viên công ty đến dự.
Còn về phía tôi, bố tôi đã qua đời vì tai nạn nhiều năm trước nên mẹ là người thân quan trọng nhất của tôi.
Ông bà nội vì chuyện của bố không ưa hai mẹ con tôi, vì vậy chỉ có mẹ, ông bà ngoại và dì tham dự hôn lễ.
Trước ngày dự đám cưới, tôi đưa ông bà ngoại đến bệnh viện khám sức khỏe.
Rất may, sức khỏe của hai người đều rất tốt.
Hôn lễ diễn ra một cách đơn giản nhưng ấm áp.
Vì bố không còn, mẹ tôi muốn thay bố dắt tay tôi đi qua con đường hoa, sau đó trao tay tôi cho Phó Nghiễn.
Nhưng tôi không đồng ý, Tôi để mẹ ngồi trên ghế quan khách, mẹ cũng hiểu ý tôi.
Cuối cùng, dì ngập ngừng lên tiếng: “Hay là để dì dẫn Dao Dao đi nhé? Dì cũng đã nhìn Dao Dao trưởng thành, bây giờ dì muốn tận mắt chứng kiến hạnh phúc của con và cùng con đi qua đoạn đường này.”
Tôi nhìn chiếc váy trắng mà dì đang mặc, chỉ khác là phần tà váy ngắn hơn, trông khá giống váy cưới.
Mẹ tôi nhíu mày, định lên tiếng nhắc nhở, nhưng thấy tôi lắc đầu nên cũng không nói gì thêm.
Tôi đồng ý với đề nghị của dì.
Nhưng ngay trước khi hôn lễ sắp bắt đầu, dì đột nhiên biến mất.
Thợ chụp ảnh rất lo lắng, tôi bảo anh ấy bình tĩnh rồi vén váy chạy ra ngoài.
Đi qua hành lang dài, tôi đến khu vực chưa mở cửa đối diện.
Dì đang đứng ở đó, cùng với Phó Nghiễn.
Họ đối mặt nhau, Phó Nghiễn lấy ra hộp nhẫn từ trong túi, mở ra, bên trong có ba chiếc nhẫn.
“Chị, tôi biết chị cảm thấy có lỗi với Dao Dao, nhưng tôi thực sự không muốn sau này sẽ hối hận. Hai chiếc nhẫn này mới là một cặp thực sự, chiếc dành cho Dao Dao là tôi mua riêng theo kiểu dáng này. Chị, cho tôi được tùy hứng một lần, để tôi đeo nhẫn cho chị trước, tôi đảm bảo sau này sẽ không vượt quá giới hạn nữa, chỉ lặng lẽ nhìn chị thôi, được không?”
Phó Nghiễn nói rất chân thành, mặc dù vết cào trên mặt vẫn chưa lành hẳn, nhưng khuôn mặt hắn vẫn rất đẹp trai.
Dì rơi nước mắt, dường như rất do dự, nhưng cuối cùng vẫn thỏa hiệp.
“Phó Nghiễn, chúng ta làm vậy thực sự rất có lỗi với Dao Dao. Đây là lần cuối cùng, sau này chúng ta tuyệt đối không được phép làm vậy nữa, được không?”
Phó Nghiễn gật đầu, sau đó tự tay đeo nhẫn cho dì.
Rõ ràng dì đã nói không muốn.
Nhưng tại sao dì lại nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn và cười?
Bỗng nhiên tôi nhớ lại từ tiếng Anh đầu tiên dì dạy tôi khi còn học tiểu học.
Hypocritical.
(Hypocritical có nghĩa là “giả tạo”, “đạo đức giả”.)
12.
Hôn lễ bắt đầu.
Dì hối hả chạy đến, xuất hiện ngay trước khi hôn lễ bắt đầu.
Dì thở hổn hển, son môi cũng phai màu, nhưng tôi giả vờ không nhìn thấy, để dì dắt tay mình đi qua con đường hoa rực rỡ trước sự chứng kiến của mọi người.
Con đường không dài, chỉ khoảng mười mấy bước chân.
Nhưng tôi từng tưởng tượng và mơ ước rằng, khi ngày này đến, tôi sẽ là cô gái hạnh phúc nhất thế giới.
Nhưng kết quả, tôi chỉ là một trò cười.
Tôi nhìn mẹ đang ngồi trên ghế, dường như mẹ đã đoán được điều gì đó, đôi mắt rưng rưng nước mắt nhưng vẫn cố gắng nở nụ cười với tôi, không phải để chứng kiến hạnh phúc của tôi.
Mà là muốn nói với tôi rằng:
Con gái, con muốn làm gì thì hãy làm đi, mẹ sẽ luôn ủng hộ con!
Cuối cùng tôi cũng đến trước mặt Phó Nghiễn. Dì lúc này cũng đã rơi nước mắt, dì không đeo chiếc nhẫn đó trên tay, nhưng theo động tác của dì, tôi lờ mờ nhìn thấy chiếc nhẫn được dì dùng dây buộc lại rồi đeo trên cổ.
Dì nghẹn ngào nói: “Phó Nghiễn, Dao Dao nhà chúng tôi là cô gái tốt nhất trên đời. Mong rằng sau này cậu có thể đối xử tốt với con bé, tuyệt đối không được phụ lòng con bé.”
Phó Nghiễn cũng nhìn dì, trong mắt là những cảm xúc không thể nói thành lời.
Anh ta trịnh trọng gật đầu: “Được, tôi tuyệt đối sẽ không phụ lòng em ấy! Từ nay về sau, chúng ta là một gia đình không bao giờ chia cắt.”
Nói xong, dì định trao tay tôi cho Phó Nghiễn.
Nhưng tôi đã nhanh tay hơn một bước, nắm lấy tay dì, trong ánh mắt kinh ngạc của dì, tôi trao tay dì cho Phó Nghiễn.
Cùng lúc đó, những bức ảnh trên màn hình lớn cũng bắt đầu thay đổi.
Là lời tỏ tình nồng nhiệt trong sân nhà tôi, là những lời thì thầm trong phòng dì, còn có những cái ôm nồng nàn trong bệnh viện, và cả hình ảnh trao nhẫn tình yêu say đắm ở hành lang khách sạn.
Cả hội trường ồ lên.
Tôi vén váy, đi thẳng đến trung tâm sân khấu, cầm lấy micro của người dẫn chương trình.
“Hôm nay, vốn dĩ là ngày cưới của tôi và Phó Nghiễn. Nhưng thật không may, trước ngày cưới không lâu, tôi vô tình phát hiện ra rằng vị hôn phu của mình, từ đầu đến cuối chỉ yêu thương dì của tôi.”
Ngay khi lời nói của tôi vừa dứt, Phó Nghiễn như bừng tỉnh, cố gắng lao tới giật lấy micro của tôi.
Nhưng tôi đã có chuẩn bị, những người phục vụ đứng cạnh lập tức chạy đến, giữ chặt Phó Nghiễn đang cố gắng lao lên sân khấu.
“Phù Dao, rốt cuộc cô muốn làm gì? Cô đừng có làm loạn!”
Mặc dù bị khống chế trên mặt đất, Phó Nghiễn vẫn lớn tiếng gầm thét với tôi.
Tôi phớt lờ hắn, cầm micro tiếp tục nói với mọi người:
“Thậm chí, ngay cả cuộc gặp gỡ ở nước ngoài cũng là do anh ta sắp xếp. Mà tất cả những gì anh ta làm, chỉ để có thể cùng hộ khẩu với tôi, trở thành người nhà chính thức với dì tôi, từ đó ôm ấp kịch bản nam phụ si tình, âm thầm bảo vệ dì tôi mãi mãi.”
Nói đến đây, toàn bộ hội trường hôn lễ như bùng nổ.
Những người trước đây chỉ cúi đầu nghịch điện thoại trên ghế, giờ đây đều giơ điện thoại lên quay phim chụp ảnh, hoặc tụm ba tụm năm bàn tán xôn xao, khiến cho bầu không khí trong hội trường vô cùng náo nhiệt.
Sắc mặt dì tôi trắng bệch, đứng sững tại chỗ, nhìn tôi với vẻ mặt hoang mang.
“Phù Dao, có chuyện gì thì hướng về phía tôi, đừng lôi kéo cô ấy vào!”
Phó Nghiễn càng lúc càng kích động, giơ tay muốn đánh người phục vụ bên cạnh, may mắn là tôi đã sắp xếp đủ người, không để hắn muốn làm gì thì làm.
Cuối cùng, tôi đã kết thúc vở kịch này.
“Hôm nay, đáng lẽ là ngày cưới của tôi. Nhưng khi tôi đã biết chuyện này thì nhất định phải giải quyết. Phó Nghiễn, anh yêu dì tôi mười lăm năm. Dì tôi nhận lấy nhẫn của anh, ôm hôn nồng nhiệt với anh, hẳn là cũng đã yêu anh. Nếu vậy, tôi nhất định phải lựa chọn buông tay, để thành toàn cho đôi uyên ương này!”
Tất cả khách mời có mặt đều nghe rõ từng lời của tôi.
“Trước đây mọi người đều đồn thổi ông chủ si tình, ai ngờ bên trong lại có một câu chuyện lớn như vậy, quá si tình rồi!”
“Si tình cái mông!”
“Đúng vậy, để theo đuổi người phụ nữ khác mà biến Phù Dao thành bàn đạp, đây không phải là thế thân sao, làm sao có người ghê tởm như vậy?”
“Cô dì kia cũng chẳng phải thứ tốt đẹp gì, chỉ cần là người bình thường sẽ không thể làm ra chuyện như vậy!”
“Đúng vậy, dám cướp cháu rể tương lai của cháu gái, nhìn có vẻ thanh thuần, không ngờ lại là loại người như vậy.”
“…”
Mọi người trong hội trường đều thì thầm to nhỏ, đa số đều chỉ trích Phó Nghiễn và dì tôi, mà những người đến tham dự hôn lễ này, có một số là nhân viên công ty của Phó Nghiễn, có các đối tác quan hệ thân thiết, còn có bạn bè và người thân của dì tôi.
Họ đều sẽ chứng kiến cho tình yêu của dì tôi và Phó Nghiễn.
Lúc đầu, tôi không hề nghĩ sẽ làm đến mức này. Cho nên mới bất chấp mọi thứ đập phá phòng tân hôn, chỉ muốn từ đó kết thúc mọi chuyện. Chỉ là tôi không ngờ rằng, dì tôi còn dẫn Phó Nghiễn đến, cố gắng khuyên tôi xin lỗi.
Đã như vậy, tôi cần gì phải nghĩ đến việc giữ thể diện cho người khác?
Nhìn chung trong cuộc chiến tình cảm này, tôi đã thua từ đầu đến cuối. Đã không còn gì để thua, vậy thì vì sao không đánh cược một lần nữa, dù sao nó cũng không thể tệ hơn nữa đúng không?
Ông bà ngoại lúc đầu còn rất kinh ngạc, nhưng sau khi định thần lại, ánh mắt họ nhìn dì tôi là sự căm ghét và thất vọng.