Lấy Danh Nghĩa Người Nhà - Chương 2
Một công cụ, tôi hiểu.
Mẹ nghe thấy giọng tôi nghẹn ngào, cũng không suy nghĩ thêm nữa. Vội vàng đưa tay lau nước mắt cho tôi. Mẹ nhìn tôi tràn đầy đau lòng, cũng đỏ hoe vành mắt.
“Nếu con không tiện nói lý do với mẹ thì mẹ sẽ không hỏi. Mẹ chỉ mong con suy nghĩ kỹ, hôn nhân không phải là trò đùa. Mẹ có thể nhìn ra, con thực sự rất thích Phó Nghiễn. Vì vậy, mẹ mong con suy nghĩ kỹ, rồi hãy nói cho mẹ biết quyết định cuối cùng của con, được không?”
Mẹ của tôi, dù ở đâu, dù lúc nào, cũng luôn sát cánh bên tôi.
Đây cũng là lý do tôi có thể đối mặt với mọi thứ.
Tôi hít thở sâu vài lần, dò dẫm hỏi: “Nếu… con nhất quyết phải chia tay thì sao?”
Mẹ tôi mỉm cười, đưa tay vén mái tóc trước trán tôi, giọng dịu dàng như dỗ dành trẻ con.
“Dao Dao của chúng ta xinh đẹp và thông minh như vậy, sau này sẽ gặp được người con trai tốt hơn. Nếu không gặp được cũng không sao, mẹ có thể nuôi con, nuôi con càng ngày càng xinh đẹp!”
Nói thật, nước mắt tôi có chút không kìm được mà chảy ra.
May mắn thay, tôi vẫn còn mẹ.
05.
Sau khi nói chuyện với mẹ, bà nhận ra tâm trạng tôi không ổn nên bảo tôi về phòng nghỉ ngơi trước.
Phòng dành cho Phó Nghiễn nằm ngay cạnh phòng tôi. Tôi cần đi qua phòng dành cho khách mới có thể về phòng mình.
Nhưng vừa đi ngang qua, tôi nhận ra cửa phòng hắn hé mở, tôi tò mò thò đầu nhìn vào.
Đèn vẫn sáng nhưng không thấy ai.
Chẳng hiểu sao, tôi không kìm được mà quay người, nhìn sang phía bên kia cầu thang.
Phòng dì ở đó, Phó Nghiễn có ở đó không?
Tôi tiến về phía trước, cố ý đi thật chậm, đến trước cửa phòng dì. Cửa phòng không đóng kín, qua khe cửa, tôi có thể nhìn rõ cảnh tượng bên trong.
Lúc này dì đang quay lưng về phía tôi, hai tay chống lên bàn trang điểm, vai hơi run run, dường như đang khóc.
“Phó Nghiễn, ở trong sân sau, tôi… tôi quá xúc động rồi. Bây giờ cậu là vị hôn phu của Dao Dao, chúng ta không thể như vậy. Dao Dao là đứa trẻ mà tôi tận mắt nhìn nó lớn lên, chúng ta không thể có lỗi với con bé!”
Đúng vậy, những chuyện không thể tha thứ, chẳng phải đều đã xảy ra rồi sao?
Ôm nhau hôn nhau ở sân sau, trong mắt tràn ngập yêu thương điên cuồng không thể khống chế. Đó là sự phản bội trắng trợn.
So với sự phản bội của Phó Nghiễn, sự giả vờ không biết của dì càng khiến tôi đau lòng hơn.
Phó Nghiễn bước tới hai bước, không còn sự bình tĩnh và thong dong như trước đây khi ở trước mặt tôi, hắn ôm lấy eo dì từ phía sau, giọng nghẹn ngào.
“Không, không được. Chị, chị không thể không cần tôi.”
Lúc này, Phó Nghiễn như một chú chó bị bỏ rơi, vẫy đuôi cầu xin sự yêu thương của dì.
Hắn ta tiếp tục nói: “Vì chị, tôi đã từ bỏ mọi thứ để ra nước ngoài, cố ý tạo ra cuộc gặp gỡ tình cờ với Phù Dao, mất ba năm để khiến cô ấy yêu tôi. Tôi làm tất cả những điều này chỉ để trở thành người nhà của chị một cách hợp pháp. Tôi sắp thành công rồi, chị, đừng từ chối tôi nữa, được không?”
Lời nói của hắn quá đáng thương, nếu như tôi không biết gì cả, nếu như tôi là “chị” trong miệng hắn, có lẽ tôi cũng không thể kiềm chế được bản thân, quay người ôm lấy hắn, an ủi hắn.
Nhưng bây giờ, càng nhìn lâu thêm một giây, tôi càng cảm thấy mình như một kẻ ngốc.
Ngốc nghếch, lại đáng thương.
Tôi không nhịn được nhắm mắt lại, nước mắt lăn dài trên má, rơi xuống đất, không một tiếng động.
Cũng giống như bốn năm qua, tất cả những gì tôi tưởng chừng tốt đẹp đã in dấu đậm nét trong lòng tôi. Nhưng trong lòng Phó Nghiễn, có lẽ còn chẳng lưu lại một dấu vết.
Hai chân tôi nặng như chì, một góc tà ác trong lòng mách bảo tôi rằng bây giờ tôi nên trực tiếp đẩy cửa ra, vạch trần gian tình của họ, sau đó chất vấn họ, tại sao lại đối xử với tôi như vậy?
Nhưng một góc rụt rè lại nói: “Nhịn đi, nhịn thêm một chút đi. Mình và dì đều là những người thân quan trọng nhất của mẹ. Ít nhất, hôm nay đừng làm mọi chuyện quá khó xử.”
Phải làm gì đây?
Chưa nghĩ ra, nhưng dì, người vừa nãy còn nói dõng dạc phải rạch rõ giới hạn, lại đột ngột quay người lại, nước mắt giàn giụa, khiến người ta vô cùng đau lòng.
Dì trực tiếp lao vào lòng Phó Nghiễn: “Phó Nghiễn, chúng ta như vậy thực sự không đúng. Nhưng tôi cũng thực sự không thể kiềm chế được. Chúng ta đều có lỗi với Dao Dao, có lỗi với chị gái của tôi…”
Phó Nghiễn ôm lấy dì ấy, trong mắt đầy sự dịu dàng và mãn nguyện khó tả.
Khóe miệng hắn nở nụ cười, xuôi theo lời dì, lặp đi lặp lại: “Ừ, có lỗi với họ, nếu có báo ứng, hãy để tất cả đổ lên đầu tôi…”
“Không, đừng nói vậy! Tôi không cho phép cậu nói những lời bậy bạ như vậy, càng không cho phép cậu tự làm hại bản thân!”
Lời hắn chưa dứt, dì đã đột ngột đưa tay lên che miệng hắn.
Hai người nhìn nhau, tình yêu mãnh liệt bùng nổ lần nữa, chỉ thiếu một chút nữa là cả hai sẽ ngã xuống giường.
Tôi gõ cửa: “Dì, mẹ con có pha trà xanh, dì muốn uống không?”
06
Khi tôi lên tiếng, hai người trong phòng bỗng chốc hoảng hốt như chim sợ cành cong, thậm chí không biết trốn đi đâu.
Dì tôi lúng túng nói rằng dì muốn ngủ, bảo tôi đừng làm phiền.
Tôi ậm ừ một tiếng, cất điện thoại rồi đi về, nghe thấy tiếng kẽo kẹt khe khẽ sau lưng. Tôi không dừng bước, đi thẳng vào phòng, đóng cửa, động tác nhanh gọn lẹ.
Tôi dựa vào cánh cửa, không nhúc nhích.
Bên ngoài vang lên tiếng động nhỏ, như tiếng bước chân, cánh cửa bên cạnh có vẻ như bị ai đó mở ra rồi đóng lại.
Chẳng mấy chốc, Phó Nghiễn nhắn tin cho tôi.
Mở ra xem, nội dung là:
“Dao Dao, anh vừa tắm trong phòng, em lên lầu rồi à?”
Tôi cầm điện thoại, mãi mà không trả lời tin nhắn, chỉ cảm thấy buồn cười, thật sự rất buồn cười.
Đây là người đàn ông tôi đã chọn?
Tôi thản nhiên trả lời một tin nhắn, chỉ nói là vừa lên lầu, giọng điệu bình thường như mọi khi, không để hắn nhận ra điều gì khác thường.
Trả lời tin nhắn xong, tôi tìm thấy tên một người trong ghi chú, sau đó soạn tin nhắn và gửi đi.
Đồng thời, còn có một khoản chuyển khoản.
Chưa đầy ba tiếng, mọi chuyện về quá khứ của Phó Nghiễn và dì tôi đã được sắp xếp thành tài liệu và gửi cho tôi.
Thực ra, đây là một câu chuyện rất đơn giản.
Nghĩ lại, dì tôi từng bị tổn thương tình cảm, vì vậy đã chọn lên núi dạy học. Khi đó dì còn rất trẻ, mới học năm hai đại học, ông bà ngoại đều không đồng ý, vì vậy đã cãi nhau một trận lớn.
Khi đó tôi mới tám tuổi, mơ hồ không hiểu rõ, chỉ biết nơi đó rất nghèo, nhiều người thậm chí không có cơm ăn, giáo dục lại càng lạc hậu.
Vì vậy, tôi đã gói ghém lại nhiều thứ tôi không dùng đến, bao gồm những bộ quần áo chỉ mặc vài lần đã không mặc nữa, dùng tiền tiêu vặt mua dụng cụ học tập và sách vở, hoặc là những con búp bê chất thành đống, còn viết vài lá thư chân thành, tất cả đều nhờ dì tôi mang đi, cho những học sinh ở vùng núi có hoàn cảnh khó khăn.
Phó Nghiễn, chính là đứa trẻ sống ở vùng núi đó.
Mẹ hắn mất khi hắn còn rất nhỏ, bố lại là một kẻ nghiện rượu, không quan tâm đến hắn.
Sau đó, ba hắn cưới mẹ kế, bà ta liên tục đánh đập mắng mỏ khiến Phó Nghiễn mới mười ba tuổi đã không thấy được hy vọng và ánh sáng.
Dì tôi dáng vẻ rất đẹp, lại giúp hắn thực hiện ước mơ được học tập, nhìn thế nào cũng giống như một khởi đầu lãng mạn cho một câu chuyện tình cảm.
Đó là sự cứu rỗi, cũng là thứ không thể có được khi còn trẻ, là ánh trăng sáng mà cả đời muốn theo đuổi.
Vì vậy, mặc dù dì tôi không muốn chấp nhận tình cảm của hắn, nhưng Phó Nghiễn đã chọn một con đường khác, trở thành vợ chồng hợp pháp với tôi, cũng chính là một cách khác để trở thành người thân với dì.
Tình yêu của họ rất lãng mạn, nhưng tôi không muốn trở thành công cụ thúc đẩy chuyện tình cảm của họ.
Tôi, Phù Dao, là một người có máu có thịt.
Vì vậy, ngày hôm sau.
Tôi dùng búa đập nát căn phòng tân hôn mà Phó Nghiễn đã bắt đầu sửa sang từ hai năm trước.
07.
Có những chuyện, một khi đã bắt đầu lộ ra.
Giống như bóc tằm rút kén, sẽ phát hiện ra nhiều sơ hở và và những thứ nực cười hơn.
Ví dụ như căn nhà mới này…
Phó Nghiễn đã sớm cầu hôn tôi khi còn ở nước ngoài, hắn nói sẽ thiết kế cho tôi căn nhà tân hôn đẹp nhất thế giới, và căn nhà này cũng sẽ chỉ ghi tên tôi.
Vì vậy, hắn đã tìm đến nhà thiết kế nổi tiếng, bản thân cũng đích thân tham gia, bỏ ra rất nhiều tâm huyết.
Nếu tôi không biết gì cả, nhìn vào căn nhà tân hôn này, tôi sẽ che miệng, không thể kìm được nước mắt.
Vì cảm động, vì luôn được người ta đặt trong lòng.
Nhưng tôi đã biết rồi.
Biết rằng căn nhà tân hôn này, dù là thiết kế hay trang trí, đều hoàn toàn theo sở thích của dì tôi.
Khó trách, rõ ràng tôi đã nói với Phó Nghiễn tôi không thích màu xanh lá.
Nhưng hắn lại xoa đầu tôi, cười cưng chiều nói: “Màu xanh lục rất đẹp, đợi trang trí xong, em sẽ thích.”
Hóa ra không phải tôi thích, mà là dì thích.
Cái búa khá nặng.
Nhưng trong lòng tôi lại nghẹn một hơi, rất khó chịu. Tôi cắn răng cầm búa lên và đập nát từng đồ nội thất trang trí trong phòng, ngay cả bức tường cũng bị thủng vài lỗ.
Nhìn khắp nơi bừa bộn, lòng tôi mới cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Cũng không thể, để một mình tôi khó chịu chứ nhỉ?
Phòng ngủ, là nơi tôi đập phá dữ dội nhất.
Cái giường là thương hiệu yêu thích của dì.
Cách bố trí tủ quần áo là thói quen của dì.
Mọi thứ, đều là sở thích của dì.
Tôi cầm kéo, rạch một đường dài trên chiếc chăn trên giường, nhìn vào những sợi tơ tằm lộ ra. Cũng là loại mà dì tôi thích.
Vừa lúc tôi sắp sửa phá tan cả căn nhà, tôi mới phát hiện ra một chiếc hộp nhỏ có khóa trong tủ quần áo. Tôi cầm nó lên và lắc nhẹ, rất nhẹ.
Tôi trực tiếp dùng búa đập vỡ khóa, mở hộp ra, phát hiện bên trong là một con gấu bông nhỏ rất cũ.
Có vẻ như đã khá nhiều năm, nhưng chủ nhân rất trân trọng nó. Viền váy đã giặt đến bạc màu, nhưng vẫn sạch sẽ.
Tôi cầm con gấu bông trong hộp lên, không hiểu sao, lại cảm thấy có chút quen thuộc.
Trong hộp còn có một mảnh giấy gấp lại. Tôi lấy ra xem, đó là một lá thư cũng đã có từ lâu.
Và nét chữ trên phong bì, không ai có thể quen thuộc hơn tôi.
Dòng cuối cùng của lá thư có nét chữ khác biệt với những dòng trên.
Tôi nhận ra đó là nét chữ của Phó Nghiễn.
Hắn viết:
“Tôi đã không nhìn thấy ánh sáng trong cuộc đời u tối của mình. Tôi vốn tưởng rằng cả đời này sẽ mãi như vậy. Chính con gấu bông này và lá thư này đã khiến tôi nhận ra, có lẽ, tôi có thể thay đổi mọi thứ hiện tại. Chị, cảm ơn chị đã cho em hy vọng và sự ủng hộ.”
Nhìn dòng chữ đó, lòng tôi se lại, tôi thực sự cảm thấy mọi chuyện thật là nực cười.
08.
Khi tôi cầm con gấu bông và lá thư bước ra.
Phó Nghiễn, cũng đã đến phòng tân hôn.
Hôm nay, chúng tôi đã hẹn nhau cùng dọn dẹp phòng tân hôn, nhưng tôi không báo cho Phó Nghiễn mà mang theo búa đến đây từ sớm.
Khi hắn đến, chỉ có thể nhìn thấy căn phòng bừa bộn.
Phó Nghiễn luôn có tính tình rất tốt, trong suốt thời gian bên nhau, hắn chưa bao giờ nổi giận với tôi, càng không nói đến cãi vã. Hắn luôn chiều chuộng và nhường nhịn tôi.
Đây là lần đầu tiên, tôi nhìn thấy sự tức giận trong mắt hắn.
Hắn bước vào, trong mắt đầy vẻ kinh ngạc, sau đó nhìn thấy con gấu bông tôi đang nắm chặt trong tay và lá thư bị xé nát.
Phó Nghiễn tức giận bừng bừng, đó là loại tức giận không thể che giấu được, hắn lao tới, nắm chặt tay tôi, ánh mắt như muốn nuốt chửng tôi.
“Phù Dao, sao em dám!”
Hắn hét rất to, lại áp sát vào tôi, tôi chỉ cảm thấy màng nhĩ của mình như sắp vỡ tung.
Vì vậy, tôi hung hăng đẩy hắn ra. Sau đó, trước mặt hắn, tôi dùng lực xé con gấu bông. Con gấu bông vốn đã mười mấy năm tuổi, cho dù có được yêu thương cẩn thận đến đâu, bị tôi xé như vậy, cũng trực tiếp rách toạc một cánh tay.
“Phù Dao!”
Thấy vậy, Phó Nghiễn lại gầm lên đầu giận dữ một tiếng.
Hắn sải bước tiến lên, vươn tay đẩy mạnh tôi, nhanh chóng giành lấy con gấu bông rách nát.
Hắn có thói quen tập thể hình, từng học boxing và võ thuật, sức mạnh từ tay của hắn vượt quá khả năng chịu đựng của tôi. Cho dù tôi cố né tránh cũng không thể chống đỡ được cú đẩy này.
Tôi ngã xuống đất, tay đâm vào mảnh kính vỡ, máu chảy lênh láng trên sàn.
09.
Trò hề này kết thúc bằng việc tôi cào rách mặt Phó Nghiễn.
Gần đây tôi không làm móng, móng tay dài vừa đủ để cào rách mặt người khác mà không làm tổn thương móng của chính mình.
Nhìn thấy máu trong kẽ móng tay, tôi cảm thấy rất hả hê.
Con người, có đôi khi cần phải nổi điên.
Mặc dù hình tượng không được đẹp lắm, nhưng cục tức trong lòng cũng phần nào được giải tỏa.
Phó Nghiễn dù sao cũng có điều cố kỵ, có tức giận tôi đến đâu cũng không dám quên chuyện hôn sự giữa chúng tôi. Nó liên quan đến việc hắn có thể danh chính ngôn thuận trở thành người nhà với dì tôi hay không.