Lấy Danh Nghĩa Người Nhà - Chương 1
01.
“Dao Dao rất yếu ớt, sau này phải phiền cháu chăm sóc nó rồi.”
Mẹ tôi vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra.
Bà nhìn Phó Nghiễn trước mặt, người đàn ông mà tôi vừa tốt nghiệp đã dẫn về nhà. Sau khi xem xét kỹ lưỡng, bà liền bày tỏ mình rất hài lòng với hắn.
Chuyện hôn sự, đại khái sẽ không còn gặp bất kỳ trở ngại nào nữa.
Phó Nghiễn vẫn luôn dịu dàng, hắn đứng dậy, cúi gập người chào mẹ tôi: “Bác yên tâm, con nhất định sẽ chăm sóc Dao Dao thật tốt.”
Thái độ của hắn rất chân thành, hành động cử chỉ quả thực khiến người ta không thể tìm được sai sót nào.
Dì tôi cũng đồng ý với nhân phẩm của hắn.
Dì ngồi trên ghế sofa bên cạnh, cúi đầu xoắn ngón tay, nước mắt không ngừng chảy, mẹ tôi không nhịn được vỗ nhẹ lên vai dì.
“Biết là dì thương Dao Dao, nhưng bây giờ cháu nó đã có chỗ gửi gắm, chúng ta nên vui mừng mới phải.”
Dì gật gật đầu, cố gắng kiềm chế nước mắt, ánh mắt nhìn tôi và Phó Nghiễn, đảo qua đảo lại, cuối cùng nước mắt trong mắt hoàn toàn không kiềm được, khóc đến mức hoa lê đẫm mưa.
Giọng dì nghẹn ngào, ngân ngấn nước mắt nhìn Phó Nghiễn: “Sau này, chúng ta chính là người một nhà.”
Phó Nghiễn vốn dĩ lạnh lùng, nhưng lần đầu tiên trong loại trường hợp này lại đỏ cả vành mắt. Hắn nắm chặt tay tôi trước mặt dì, trịnh trọng hứa hẹn.
Hắn nói: “Vâng, chúng ta sẽ là người một nhà.”
Những người thân khác trong nhà, nhìn thấy cảnh này, họ đều nói tôi thật may mắn, có thể có được một người bạn trai yêu thương mình như vậy.
Đúng vậy, hắn thực sự rất yêu.
Chỉ tiếc rằng…
Người hắn yêu không phải tôi, mà là… dì của tôi.
02.
Tôi đi du học ở nơi đất khách quê người, không một người bạn.
Suốt một khoảng thời gian dài.
Tâm trạng tôi luôn u uất. Có lẽ vì đã quen với sự náo nhiệt của gia đình, nên khó có thể chấp nhận sự cô đơn sau khi đi du học. Cả ngày tôi đều ủ rũ, chán nản.
Cho đến khi Phó Nghiễn xuất hiện.
Hắn cũng là người Hoa, vì công việc nên phải ở lại nước ngoài vài năm.
Chúng tôi gặp nhau trên đường phố.
Tôi bị bong gân chân, hắn đã đưa tay đỡ tôi. Sau đó là một màn nhìn nhau đắm đuối, ánh mắt hắn dịu dàng, ẩn chứa một tình cảm sâu thẳm khó nói.
Kể từ đó, hắn theo đuổi tôi suốt ba năm, và cuối cùng chúng tôi đã xác định mối quan hệ.
Phó Nghiễn nói với tôi rằng, ngay từ lần đầu tiên gặp tôi, hắn đã yêu tôi không thuốc chữa.
Cả đời này, hắn chỉ muốn ở bên tôi.
“Dao Dao, anh muốn cùng em trở thành người nhà, mãi mãi bảo vệ em.”
Khi hắn nói lời này, ánh mắt dịu dàng của hắn nhìn chằm chằm vào mặt tôi, trong mắt còn lấp lánh nước mắt. Giống như đang khóc, cũng giống như đang cười.
Lời ngon tiếng ngọt của đàn ông không phải tôi chưa từng nghe qua.
Dì tôi rất xinh đẹp, từ khi tôi biết chuyện, xung quanh dì luôn có vô số người theo đuổi. Dì cũng từng yêu một người đàn ông bằng cả trái tim.
Đáng tiếc, đối phương lại là một kẻ tra nam chính hiệu.
Dì bị tổn thương sâu sắc, dứt khoát không nói với gia đình mà đi dạy học ở miền núi ba năm, sau đó vì muốn trốn tránh việc mai mối, dì thường xuyên ở nước ngoài.
Tôi cũng sợ hãi chuyện tình yêu, nhưng Phó Nghiễn vẫn luôn kiên định canh giữ ở bên cạnh tôi.
Suốt ba năm ròng rã theo đuổi rầm rộ, dành cho tôi sự ưu ái mà tôi mong muốn nhất, nói với tất cả bạn bè của hắn.
Hắn, Phó Nghiễn, đã yêu Phù Dao.
Ba năm theo đuổi kiên trì, Phó Nghiễn vốn là một người vô cùng xuất sắc, đẹp trai lại giàu có, bên cạnh cũng không có người phụ nữ nào khác, lại còn hết lòng chăm sóc tôi.
Tôi tưởng rằng, mình đã thực sự gặp được chân ái.
Tình yêu đến quá mãnh liệt.
Sau khi xác định mối quan hệ yêu đương, Phó Nghiễn càng đối xử tốt với tôi hơn, luôn quan tâm chu đáo, chưa bao giờ cãi nhau với tôi nửa lời.
Ngay cả khi thỉnh thoảng tôi giở tính tình, hắn cũng chỉ cười hiền hậu, sau đó hôn lên khóe mắt tôi, nói: “Cô gái anh yêu, anh phải cưng chiều.”
Tốt nghiệp năm đó, tôi muốn về nước phát triển, Phó Nghiễn không nói hai lời liền cùng tôi về nước.
Hắn vô cùng đáng thương nói, muốn tôi cho hắn một danh phận, sau đó trở thành một gia đình vĩnh viễn không chia cắt.
Cuộc sống mà hắn muốn cũng là cuộc sống tôi muốn.
Vì vậy, tôi đưa hắn về nhà ra mắt cha mẹ.
Cha mẹ rất hài lòng với Phó Nghiễn, thậm chí còn thay tôi quyết định ngày cưới. Tôi đỏ bừng mặt, vùi đầu vào lòng hắn, Phó Nghiễn ôm tôi cười.
“Dao Dao, sau này chúng ta có thể trở thành một gia đình rồi.”
Cho đến lúc này, tôi vẫn cảm thấy mình đang chìm đắm trong ảo tưởng hạnh phúc to lớn.
Cho đến khi dì tôi đến…
Nghe tin tôi dẫn bạn trai về nhà, dì cũng không quan tâm đến việc ông bà ngoại thúc ép chuyện hôn nhân, lập tức bay về nước trong đêm, nói muốn thay tôi xem xét.
Mẹ tôi cười nói: “Dì con cũng là bị tổn thương đến bây giờ vẫn còn sợ hãi, nên giờ cũng lo con gặp phải người không tốt.”
Lúc đó, Phó Nghiễn nắm chặt tay tôi, ánh mắt tràn đầy sự kiên định.
“Yên tâm, anh tuyệt đối sẽ không phụ lòng em!”
Lời yêu thương nói thật dễ nghe nha!
Giống như thuốc độc thấm vào ruột gan, lấy mạng người, nhưng cũng khiến người ta cam tâm tình nguyện nuốt xuống.
Bỗng nhiên tôi chợt nhớ lại…
Khoảnh khắc dì xuất hiện, Phó Nghiễn vốn luôn bình tĩnh, lại đột nhiên như mất hồn, mãi không nói lời nào.
Tôi còn đưa tay chọc vào cánh tay hắn, giọng điệu khoe khoang: “Dì em đẹp chứ? Dì ấy là đại mỹ nhân được cả nhà công nhận đó.”
Phó Nghiễn gật đầu, giọng điệu nghiêm túc chưa từng có: “Đẹp, thật sự rất đẹp.”
Lúc đó tôi không suy nghĩ nhiều.
Dù sao, đây cũng là một câu nói đúng sự thật, cũng có thể coi là lời khách sáo.
Cho đến trước bữa tối, mẹ bảo tôi đi gọi dì và Phó Nghiễn ăn cơm. Hai người ban đầu đang ngồi trong phòng khách, đột nhiên biến mất không dấu vết.
Tôi đi ra sân sau tìm, lại vô tình nhìn thấy cảnh tượng kia…
Phó Nghiễn luôn lạnh lùng, tự chủ, lúc này lại đỏ bừng mắt, mất kiểm soát đẩy dì tôi vào góc tường, giọng nói khàn khàn đến cực độ.
Hắn vùi đầu vào vai dì, thân hình run rẩy như đang khóc.
Giọng điệu van xin, là hình ảnh mà tôi chưa từng thấy bao giờ.
Hắn nói với dì tôi: “Chị, chị luôn lo lắng không muốn ở bên tôi, những điều này đều không sao cả. Nhưng tôi có thể trở thành người nhà của chị, mãi mãi ở bên cạnh chị. Đừng từ chối tôi nữa, được không?”
Người nhà? Người nhà!
Hóa ra hắn luôn miệng nói muốn cùng tôi trở thành người nhà, lại là ý nghĩa này.
Một khắc này, tôi như rớt vào hầm băng.
03
Trên bàn ăn, Phó Nghiễn và dì tôi lại trở lại bình thường như trước.
Chỉ là hốc mắt hai người đều có chút ửng đỏ.
“Dao Dao, sau khi con và Phó Nghiễn kết hôn, con sẽ là một người phụ nữ trưởng thành rồi. Sau này không được mè nheo nữa, phải sống tốt với cậu ấy, biết chưa?”
Dì tôi âu yêu thương đưa tay vuốt ve mái tóc tôi, ánh mắt thoáng buồn.
Bỗng nhiên tôi nhớ lại…
Ngay trước đây không lâu, tôi tận mắt nhìn thấy dì tôi sau khi nghe Phó Nghiễn nói lời đó, không kìm được sự xúc động và giằng xé, cuối cùng chủ động đưa tay ra.
Hai người ôm hôn, nụ hôn nồng cháy.
Tình yêu mãnh liệt như thể không quan tâm đến người khác, bùng nổ hoàn toàn trong khoảnh khắc này. Hai người gặm cắn, giải tỏa ham muốn nguyên thủy nhất sâu thẳm trong trái tim.
Còn tôi, như một tên trộm, đứng bên cạnh lén lút nhìn mối tình cấm kỵ của họ.
Tầm mắt tôi dừng lại trên đôi môi của dì.
Chẳng hiểu sao, tôi lại nảy sinh ý nghĩ tinh quái, chỉ vào môi dì và nói:
“Dì ơi, son môi dì bị lem rồi.”
Câu nói này khiến hai người họ đều biến sắc.
Nụ hôn nồng cháy như vậy, lớp trang điểm tỉ mỉ kia sao có thể giữ nguyên đây?
Nhìn kỹ hơn, dưới ánh đèn mờ ảo, mơ hồ thấy dưới khóe môi Phó Nghiễn có một vệt đỏ tươi.
Mẹ tôi không phải là không nhận ra.
Chỉ là ánh mắt lướt qua tôi và Phó Nghiễn, mỉm cười, ánh mắt nhẹ nhõm.
Có lẽ bà ấy cũng không ngờ được.
Tên bạn trai hoàn hảo của tôi, người luôn miệng nói muốn cùng tôi trở thành một nhà, thực ra chỉ muốn danh chính ngôn thuận trở thành người một nhà với dì.
Còn tôi, chỉ là một công cụ giúp hắn hoàn thành tâm nguyện.
Thật nực cười!
“Phó Nghiễn, anh không khỏe à, sao sắc mặt tái nhợt vậy?”
Tôi trực tiếp hướng chủ đề về phía Phó Nghiễn, lúc này hắn vốn đã áy náy, nụ cười giả tạo trên mặt càng thêm giả vờ.
“Dao Dao, anh có chút không khỏe, nhưng không sao đâu.”
Vừa nghe vậy, mẹ tôi vội vàng gọi dì giúp việc dọn dẹp phòng khách, muốn Phó Nghiễn lên nghỉ ngơi.
“Con vừa xuống máy bay đã vội đến đây nên cũng hơi mệt. Con lên nghỉ ngơi trước một chút!”
Lúc Phó Nghiễn lên lầu, dì cũng đứng dậy từ bàn ăn.
Vẻ mặt bình thản, nói lời yêu thương đầy dối trá, từng bước đi về hướng Phó Nghiễn, hai người cùng nhau lên lầu.
Có lẽ là vì đã sớm nhận ra.
Lúc này nhìn họ mới phát hiện thì ra có nhiều sơ hở đến vậy. Hai người vô tình nhìn nhau, dì tôi đỏ mặt tía tai, còn ánh mắt Phó Nghiễn càng thêm nồng nhiệt.
Dưới con mắt của mọi người, thứ tình yêu cấm kỵ ấy càng thêm mãnh liệt.
Tôi tiễn họ lên lầu, mẹ tôi ngồi bên cạnh, quay sang nhìn tôi vui mừng: “Dao Dao, con có thể tìm được một người như ý, mẹ thực sự vui mừng cho con. Vừa rồi chúng ta cũng đã bàn bạc, hôn lễ của hai con sẽ được tổ chức sau ba tháng nữa, con thấy thế nào?”
Nếu như tôi không phát hiện ra cảnh tượng đó.
Có lẽ, tôi sẽ ôm ấp niềm hy vọng, cùng chút e thẹn gật đầu đồng ý.
Nhưng hiện tại, tôi không muốn trở thành một phần trong vở kịch của họ, làm bia đỡ đạn cho mối tình cấm kỵ giữa hắn và dì tôi.
Vì vậy, tôi kiên quyết lắc đầu: “Mẹ, con muốn chia tay với Phó Nghiễn!”
04.
Có lẽ giọng điệu của tôi quá nghiêm túc, không giống như đang nói đùa.
Mẹ tôi nghe vậy, nụ cười cũng tắt dần, trong đôi mắt đen láy đầy vẻ không hiểu.
Mẹ hỏi: “Dao Dao, con nói nghiêm túc à?”
Tôi gật đầu, nhìn thẳng vào mắt mẹ, ánh mắt vô cùng kiên định.
Mẹ tôi hơi cúi đầu, như đang suy nghĩ. Sau vài giây im lặng, mẹ cẩn thận hỏi tôi: “Phó Nghiễn… cậu ta không được à?”
“Dạ?”
Tôi sững người, đầu óc nhất thời quá tải, không thể theo kịp suy nghĩ của mẹ.
Thấy tôi không trả lời, mẹ tôi lập tức vỗ mạnh đùi, sau đó đưa tay ôm tôi vào lòng, thở dài liên tục.
“Đẹp trai cũng không thể ăn được, nếu là vì lý do này thì con thực sự phải cẩn thận.”
Ban đầu, cú sốc kép từ hai người họ đã giáng cho tôi một đòn chí mạng.
Nhưng khi mẹ nói vậy, tôi lại bật cười một cách khó hiểu, những u ám trong lòng tôi cũng tan biến.
Hốc mắt tôi nóng bừng, tôi cười mãi rồi không nhịn được mà bật khóc.
“Không phải vậy, mẹ, không phải vì lý do này.”
Nói thật, hắn khá tốt.
Nếu tôi không nhớ lại, vào những đêm nào đó, hắn bỗng dưng hứng thú, sẽ che mắt tôi, giọng khàn khàn và kiềm chế, gọi tôi là “chị” và liên tục cắn vào xương quai xanh của tôi.
Có lẽ, tôi cũng không cảm thấy ghê tởm như bây giờ.
Thực ra tôi và dì không giống nhau chút nào, không có chuyện thay thế gì ở đây.
Và Phó Nghiễn cũng không quan tâm tôi trông như thế nào. Chỉ cần tôi và dì có chung dòng máu, có thể ở một khía cạnh khác, giúp hắn và dì trở thành một gia đình, vậy là đủ.