Lạt Mềm Buộc Chặt - Chương 4
19.
Lúc đầu tôi không hiểu “dính người” của anh là như thế nào, bây giờ tôi đã hiểu rồi.
Đại khái là lúc tôi không để ý đến anh, anh sẽ dùng đôi mắt đen như mực của mình nhìn tôi đầy bất mãn.
Tiết cuối cùng của thứ sáu là một môn đại cương, tôi nằm xuống bàn, chán nản ngáp một cái.
Đỉnh đầu đột nhiên bị ai đó xoa nhẹ.
Chu Diễn lại đến tìm tôi, vì sao lại là “lại” à, vì tuần này anh đã tới trường tôi ba bốn lần rồi.
Tần suất còn cao hơn cả tôi ngày trước.
Phòng học này của chúng tôi được thiết kế theo hình bậc thang, đôi chân dài của anh không có chỗ để, anh nheo mắt nhìn tôi đang nhìn anh chằm chằm.
“Sao vậy?”
“Không, em đang nhìn trai đẹp đó, Chu Diễn, sao anh đẹp trai vậy?”
Anh đột nhiên xích lại gần tôi, gần đến mức tôi có thể đếm được lông mi trên mắt anh.
“Anh có thể cho em xem từ từ khi chúng ta ở một mình với nhau.”
“…”
Sao người này bây giờ lại thành ra vậy rồi?
Giảng viên môn đại cương này là một người phụ nữ đã có tuổi, hôm nay không biết vì sao mà tâm trạng của bà ấy không được tốt, không chỉ điểm danh hết danh sách mà còn liên tục gọi người trả lời câu hỏi.
Điều này không tốt chút nào cho người đến học ké như Chu Diễn, vì ngay cả sách anh cũng không có.
Nhưng tôi thấy anh không để ý đến chuyện này chút nào, anh chống cằm chơi điện thoại, sau đó một chuyện rất đáng buồn đã xảy ra, anh bị gọi trúng.
Tôi chọc chọc anh, anh từ từ đứng lên.
Tôi cho rằng anh đang làm việc của mình nên không nghe câu hỏi của giảng viên.
Kết quả hình như anh thật sự hiểu, giảng viên hỏi gì anh đáp nấy.
Anh vẫy tay với tôi, tôi không biết anh có ý gì.
Thấy tôi không phản ứng, anh dứt khoát vòng tay qua, vây tôi giữa anh và bàn.
Đọc đáp án trên sách tôi.
Có một số chữ anh không thấy rõ, anh hơi cúi người, gần như là trả lời đáp án bên tai tôi.
Tim tôi thiếu chút nữa nhảy ra ngoài.
Cũng may anh trả lời đúng, giảng viên nhanh chóng cho anh ngồi xuống.
Tôi nhìn khuôn mặt người này, anh vẫn bình tĩnh như không có gì.
Tôi viết mấy chữ lên giấy rồi chuyển qua cho anh.
“Có phải anh cố ý lại gần em như vậy không?”
Anh hơi nhướng mày, không biết viết gì trên tờ giấy mà một lúc sau mới chuyển qua chỗ tôi.
Hóa ra anh vẽ một con lợn lên giấy.
Giống hệt con lợn trên tờ giấy tôi đưa cho anh vào ngày đầu chúng tôi gặp mặt.
Anh ra hiệu cho tôi nhìn phía sau.
Tôi lật qua, chữ anh vẫn đẹp như ngày đầu.
“Bé heo hỏi em…”
“Tối nay Chu Diễn có thể mời em đến nhà anh ấy ăn cơm không?”
20.
Đến nhà Chu Diễn phải đi bảy tuyến xe buýt.
Lúc này là giờ tan tầm, trong xe đông người chen lấn, tôi không cần cử động đã bị người khác đẩy vào lòng anh.
Anh thuận tay ôm lấy eo tôi.
“Đợt đi học cấp ba anh cũng phải ngồi tuyến xe như thế này.”
Anh bỗng nhiên nói nhỏ bên tai tôi một câu.
Mặt trời dần lặn xuống, ánh chiều tà chiếu khắp thành phố, chiếc xe lắc lư khiến anh đột nhiên nhớ lại gì đó, nhưng trong mắt lại không có chút quyến luyến nào.
Tôi có thể tưởng tượng được hình ảnh một thiếu niên mang theo tổn thương ngồi cạnh cửa sổ, gió lúc chạng vạng thổi qua trán anh.
Hình như anh luôn chỉ có một mình, hình như anh luôn đẩy người khác ra xa.
Một mình anh ngồi trong chiếc xe trống trơn nhìn phong cảnh bên ngoài, ngày qua ngày như vậy.
…
Nhà Chu Diễn là một căn nhà nhỏ có sân.
Trong nhà không có ai, cũng không có hơi thở sinh hoạt, có không ít đồ vật mang theo dấu vết năm tháng chứng minh tuổi đời của căn nhà.
Tôi ngồi trên sopha, Chu Diễn lấy một lon bia từ trong tủ lạnh ra đưa cho tôi.
“Uống trước đi, anh đi nấu cơm.”
“…”
Nhà anh chỉ có bia thôi sao?
Anh nhìn tôi một lúc lâu, đột nhiên bật cười.
“Ngồi nghiêm chỉnh như vậy sao? Cần anh chuẩn bị cho em một bộ lễ phục không?”
“…”
Chu Diễn nói trong nhà anh đã sớm không còn người, căn nhà này là thứ cuối cùng bố mẹ anh để lại cho anh, tôi không cần phải ngại ngùng.
Lúc anh nói những lời này, vẻ mặt anh rất bình thản.
Mà bây giờ tôi mới biết.
Bố mẹ anh là cảnh sát phòng chống ma túy, đã hi sinh khi thi hành nhiệm vụ.
“Hai người họ đều là anh hùng, bọn họ đều cảm thấy mình có thể bảo vệ tất cả mọi người, nhưng họ lại quên mất rằng bản thân cũng cần được bảo vệ.”
Anh ngẩng đầu lên uống một ngụm bia, tôi và anh nhìn nhau qua làn khói bốc lên từ nồi lẩu.
“Chu Diễn…”
“Ừm?”
“Nếu em gặp anh sớm hơn thì tốt.”
Anh chớp mắt mấy cái rồi cười với tôi, từ chối cho ý kiến, nhưng tay lại khui thêm lon bia nữa cho tôi.
Tôi nhận lấy, từ khi anh khiêu khích “Ồ? Em chỉ uống được chút xíu đó thôi sao?” với tôi, tôi đã thề hôm nay nhất định phải hạ gục anh trên bàn rượu.
Kết quả lẩu còn chưa ăn được bao nhiêu mà bia đã liên tục mở.
“Chờ chút, Chu Diễn, có phải anh cố ý chuốc say em không?”
Tôi chống tay lên trán, miễn cưỡng nhận thức được vấn đề này.
Anh nhíu mày, lúc nuốt bia trong miệng xuống, hầu kết khẽ nhấp nhô.
“Cồn trong bia có thể nhiều đến mức nào chứ? Em nghĩ nhiều rồi.”
“…Thật sao?”
Tôi gật đầu tin tưởng anh, tầm nhìn trở nên mơ hồ, đứng cũng không vững.
Tôi bị anh kéo vào trong lòng.
“Anh cũng không muốn để em gặp anh của ngày trước.”
Anh nói nhỏ bên tai tôi, hơi thở phả vào tai tôi, tôi cảm thấy rất ngứa ngáy.
Tôi cảm thấy cơ thể bị anh bế lên, ánh mắt nhìn về phía vỏ bia lộn xộn trên bàn.
“Thêm một lon nữa!”
Tôi nhấc tay, anh nhẹ nhàng đặt tôi lên sopha, dưới người có thêm đệm, cảm giác thoải mái hơn nhiều.
Anh ngồi xuống bên cạnh tôi.
“Đầu choáng không?”
“Choáng.”
Nói thẳng ra thì nhìn người chỉ thấy bóng dáng chồng chéo lên nhau.
“Một cộng một bằng mấy?”
“Hai nha, anh nghĩ em là đồ ngốc sao.”
Tôi cười hì hì, nâng chân lên muốn đạp anh, vừa nâng chân lên đã bị anh nắm lấy mắt cá chân.
“Tô Ngọc, anh lớn hơn em.”
“Ừm.”
“Vậy em có nghe lời anh không?”
“…Hình như là, là có.”
“Tuyệt đối không được đánh nhau vì anh, cho dù em có thể đánh được đi chăng nữa, nghe không?”
“Anh đã cài liên hệ khẩn cấp trong máy em là số anh, em lúc nào cũng có thể gọi điện cho anh.”
“Em có thể uống rượu, cũng có thể uống say, nhưng tuyệt đối không được để người khác chuốc say em như anh lúc nãy.”
“Hửm?”
Anh vuốt tóc tôi. Tôi ngây ngốc nhìn anh.
“Có nghe được không?”
Anh nheo mắt, tôi nhìn thẳng vào đôi mắt đen như mực kia, trong đôi mắt anh là hình ảnh tôi đang ngẩn người.
Tôi đột nhiên ôm lấy cổ anh.
Anh bị động tác bất ngờ của tôi làm cho giật mình.
“Chu Diễn, ha ha, người anh thơm quá…”
“…”
“Rốt cuộc em có nghe lời anh nói không?”
Anh thở dài, trán tựa vào trán tôi, mà tôi say đến ngốc luôn rồi, mệt mỏi dựa vào người anh.
“Ơ? Em ngủ rồi sao?”
Giọng anh vang lên bên tai tôi, nhưng tôi lười mở mắt ra phản ứng lại.
“Được rồi, đúng là đồ ngốc.”
“Xem anh là chính nhân quân tử thật đấy à.”
Âm thanh quần áo cọ vào với nhau, anh lại ôm tôi đi lên tầng.
Thật ra khi đó trong đầu tôi đã mơ màng hiện lên cảnh yêu tinh đánh nhau (1), không phải trên tivi đều diễn như vậy sao, say rượu, nam nữ chính… Cơ hội tốt như vậy, thiên thời địa lợi nhân hòa, Chu Diễn có phải sẽ…
(1) cảnh 18+
Kết quả anh chỉ cầm chăn lên cuốn tôi thành bánh Burrito của Mexico.
…
“Anh biết em không ngủ, đồ ngốc.”
Mũi bị anh vuốt một cái, không biết có phải bị người này nói khích không, tôi tiếp tục giả vờ ngủ.
“Được rồi, nói cho em biết một chuyện.”
Giọng anh quanh quẩn bên tai tôi.
“Ngày đó em hỏi anh, có phải anh thích em muốn chết đi sống lại rồi không, anh xoay người rời đi không phải vì anh ghét em.”
“Mà vì anh phát hiện, anh thích em, hơn nữa còn cố tình lạt mềm buộc chặt để em luôn đi theo anh.”
“Nhưng anh sẽ không bao giờ xoay người rời đi nữa.”
“Anh sẽ luôn ở bên cạnh em.”
“Mãi mãi là vậy.”
[Hết]