Lạt Mềm Buộc Chặt - Chương 3
14.
“Á, đau đau đau đau đau…”
Cảm giác đau đớn khi cồn sát trùng khi chấm cồn sát trùng và cồn đỏ không cùng một đẳng cấp, cho nên tôi rất nhớ lúc Chu Diễn chấm cồn đỏ cho mình.
“Haiz, sao cậu lại đánh nhau rồi? Không phải cậu đã hứa với mẹ sẽ không tiếp tục lêu lổng nữa rồi sao?”
Bạn thân cúi đầu khử độc mấy vết thương trên trán cho tôi.
Tôi cầm túi đá chườm đầu gối bầm tím.
Hết cách rồi, tôi mà lê lết cơ thể toàn vết thương đến phòng y tế thì chắc chắn sẽ bị nghi ngờ đánh nhau, đến lúc đó truyền đến tai giảng viên lại càng phiền phức hơn, tôi dứt khoát gọi bạn thân đến giúp mình, mang tôi đến chỗ vắng vẻ khử độc.
“Đây cũng đâu phải là việc mình chọn, là mấy người đó tự tìm đến cửa chứ.”
Tôi bĩu môi, có chút không cam tâm nói.
“Nếu lúc đấy mình cầm ống thép chứ không phải gậy gỗ thì kiểu gì cũng đánh cho họ đau gấp mấy lần.”
“…”
“Tâm lý cậu chắc chắn có vấn đề rồi.”
Cậu ấy cố tình dùng sức khiến tôi đau đến giật mình.
“Cậu làm cái gì đấy!”
“Sát trùng cho cậu chứ làm gì, cậu nhìn xem cậu làm cái gì rồi đi, mặt mũi cũng trầy xước hết rồi.”
Cậu ấy cầm gương cho tôi nhìn, đúng là trên mặt có mấy vết thương rất rõ.
“Chu Diễn kiểu gì cũng ghét bỏ cậu.”
Dường như cảm thấy chưa đủ kích thích, cậu ấy lại nói thêm câu nữa.
“Haiz, mấy hôm mình không gặp cậu ấy là được rồi.”
Tôi bực bội vuốt tóc.
Khóe miệng bạn thân hơi nâng lên, nhìn dáng vẻ này của cậu ấy, tôi cảm thấy quen đến mức không thể quen hơn.
Tôi đột nhiên có một dự cảm không ổn.
“Nhưng mình đã nói cho cậu ấy biết chuyện cậu bị fan hâm mộ của cậu ấy đánh rồi.”
“…”
!!!
15.
Lúc Chu Diễn đến, sắc mặt anh vô cùng xấu.
Anh gần như hung bạo xoay cằm tôi nhìn một lúc.
“Ai đánh?”
“Cậu đau lòng vì mình rồi.”
Nhưng tôi vẫn cười nói với anh, tôi thấy sự tức giận đang cố kìm nén trong mắt anh.
Anh nheo mắt nhìn tôi.
“Che chở những người như vậy không có lợi cho cậu đâu.”
Tôi cười ha ha hai tiếng, cảm thấy vô cùng vi diệu, anh bây giờ khác trước rất nhiều.
Chuyện này khiến tôi nhớ lại lời chị gái kia nói với tôi hôm trước.
Chu Diễn là đàn anh giang hồ nổi tiếng thời trung học.
Cho dù ai gặp anh cũng đều phải gọi anh hai tiếng đại ca.
…
“Chu Diễn, đau.”
Tôi nắm chặt cổ tay anh, khiến giọng mình trở nên vô cùng đáng thương.
Anh bỗng nhiên thả lỏng bàn tay đang giữ cằm tôi ra.
Anh hạ ánh mắt xuống, ngón cái nhẹ nhàng lướt qua phần da quanh vết thương của tôi.
Một lúc sau, không biết vì sao anh lại bật cười một tiếng.
“Sau này đừng đến tìm tôi nữa.”
“Hả? Vì sao?”
Tôi bị câu nói bất ngờ này của anh làm cho ngây người, hai mắt mở to.
“Tôi không xứng.”
“…”
16.
Chu Diễn xóa kết bạn với tôi, hơn nữa nghe bạn thân nói, gần đây anh thường xuyên không về kí túc ngủ.
“Cái gì vậy? Cái người này…”
Tôi vất vả lắm mới gọi điện được cho anh, anh vừa nghe thấy giọng tôi đã lập tức cúp máy rồi chặn số tôi, tôi có chút nhụt chí vò đầu.
Thời tiết mấy ngày này không tốt, trời lúc nào cũng mưa.
Tôi không hiểu nổi, đột nhiên cảm thấy bản thân như bị vứt bỏ.
Thật ra vốn dĩ đã bị người ta vứt bỏ.
Tôi nhiều lần đến trường tìm anh, anh vừa thấy tôi đã xoay người bỏ đi.
Không giống với những lần trước, lần này anh từ chối tôi, từ chối không chút lưu tình.
Bạn bè bắt đầu ồn ào khuyên tôi, nói đừng tiếp tục làm thiểm cẩu nữa.
Ngay cả bạn thân tôi cũng nói ba trăm tệ của cậu ấy không quan trọng, hạnh phúc của tôi mới quan trọng.
“Mình cảm thấy tình hình của Chu Diễn khá phức tạp, cậu biết đó.”
“Hơn nữa rất nhiều người không tử tế đều biết cậu ấy.”
“Hay là chúng ta đổi người khác đi?”
“Mình không muốn!” Tôi mạnh mẽ lắc đầu.
Bạn thân nhìn tôi thở dài, gãi đầu nói.”
“Ừm, nhưng cũng đúng, Chu Diễn trước kia không được tốt lắm…”
Bạn thân tôi tỏ vẻ anh đây đã nghĩ thông.
“Cậu cũng đâu có kém người ta lắm đâu.”
“Cậu không muốn nói cho Chu Diễn biết ai đánh mình là vì cậu sợ cậu ấy biết chuyện cậu đánh mấy bà chị kia nhập viện, đúng không?”
“…”
17.
Tôi đến trường Chu Diễn tìm anh.
Nhưng tôi không ngờ tôi sẽ gặp anh ở trước quầy bán đồ ăn vặt.
Anh đứng trước một loạt kệ hàng, trong tay cầm một lon bia.
“Này, Chu Diễn.”
Tôi chào anh, anh liếc qua tôi một cái rồi lại quay đầu đi.
“Uống ít bia thôi, mình nghe nói uống nhiều bia quá rất dễ đau dạ dày.”
“Cảm ơn cậu hôm qua đã cho mình mượn phiếu ăn, mặc dù cậu chỉ đặt nó lên bàn nhưng mình biết cậu lo mình không ăn cơm.”
“Ôi, cậu có thể mua cho mình chai nước không, mình không mang đủ tiền.”
Chai nhựa đụng vào đầu tôi một cái, cuối cùng tôi cũng ngừng nói.
Tôi đi theo anh đến xếp hàng trả tiền.
Vừa tan học nên có rất nhiều người, tôi bực bội chán nản nhìn chằm chằm bóng lưng anh.
Tóc anh đã dài hơn chút, cần cổ trắng như ngọc vẫn đẹp mắt như cũ.
Đột nhiên có người gọi tôi: “Đàn chị, sao chị lại ở đây?”
Là một nam sinh đeo kính mắt vuông đang ôm một đống đồ, tôi cẩn thận nhớ lại, hình như là đàn em chung câu lạc bộ với tôi.
Thật trùng hợp.
Hơn nữa bạn nhỏ này đến rất đúng thời điểm đấy.
Tôi đột nhiên đứng lại gần cậu ấy, nháy mắt với cậu ấy: “Sao hôm qua em không tham gia liên hoan?”
“À, em, em, em có lớp học tối qua.”
Rõ ràng cậu nhóc bị hành động thân mật của tôi làm khó xử, mà tôi lúc này lại đang lén lút nhìn về phía thiếu niên đang xếp hàng trước mình.
Vẻ mặt Chu Diễn không chút thay đổi, xem ra tôi ra tay chưa đủ mạnh.
“Chẳng lẽ không phải vì đi chơi với bạn gái sao?”
“Đàn chị, em chưa có bạn gái…”
“Em đẹp trai như vậy sao lại chưa có bạn gái được?”
“Đàn chị đừng trêu em nữa…”
“Vậy em cảm thấy chị… Ấy.”
Miệng tôi bỗng nhiên bị bịt lại.
Chu Diễn cứ như vậy kéo tôi vào trong lòng.
Anh vẫn rất tự nhiên thanh toán đồ của mình và đồ của tôi.
Anh nắm chặt cổ tay tôi, lúc đầu sức rất lớn, sau đó nghĩ đến gì đó mà lại đột nhiên thả lỏng hơn, nhưng vẫn nắm chặt như lúc đầu.
Tôi cảm thấy, so với theo đuổi thì tôi càng giỏi việc chọc tức anh hơn.
Sự khó chịu và bực bội thể hiện rõ trên khuôn mặt anh.
18.
“Chu, Chu Diễn, đừng đi nữa, trời mưa…”
Mấy hôm trời nói mưa là mưa, còn chưa đi được nửa đường thì mưa đã ào ào rơi xuống.
Anh cởi áo khoác che lên đầu tôi, kéo tôi chạy về phía một lều trưng bày tuyên truyền.
Cũng may cái lều này mới được dựng, tấm bạt bên trên có thể che mưa được.
Tôi chạm vào cái áo khoác đang che trên đầu mình, ướt gần hết rồi.
“Mình giặt xong rồi trả cậu nhé?”
“Tùy cậu.”
Anh không nhìn tôi, tay xoa loạn mái tóc mình.
“Chu Diễn, cậu ghen sao?”
“Ừm.”
Tôi cho rằng anh sẽ rất khó chịu, không ngờ anh lại thẳng thắn như vậy.
“Vậy cậu thích mình sao?”
Anh từ từ ngẩng đầu lên nhìn tôi, tôi thấy cơn mưa phản chiếu trong ánh mắt anh.
“Thích.”
“…”
Tôi đã từng mơ thấy cảnh Chu Diễn nói thích mình rất nhiều lần.
Lúc đó tim tôi chưa từng đập nhanh như bây giờ.
“Vậy chúng ta…”
Áo khoác trên đỉnh đầu đột nhiên bị anh kéo xuống, mưa vẫn chưa ngừng.
“Muốn nói với tôi câu “Vậy chúng ta ở bên nhau đi” sao? Tô Ngọc, tôi thừa nhận, tôi rất thích cậu.”
Anh dùng sức cài áo lại cho tôi, có chút cam chịu nói:
“Nhưng cậu biết trước kia tôi ở với hạng người như thế nào không?”
“Bọn họ sẽ liên tục tìm cậu gây chuyện chỉ vì cậu là bạn gái của tôi.”
“Tôi đã, rất cố gắng để đẩy cậu ra xa.”
Trên mặt thiếu niên còn mang theo nước mưa, anh âm trầm nhìn tôi, đôi mắt như một xoáy nước sâu.
“Cậu cảm thấy tôi còn có thể kiềm chế được bao lâu?”
“Vậy đừng kiềm chế nữa là được.”
Tôi nói, nâng tay lên ôm lấy mặt anh.
Anh bị động tác bất ngờ của tôi làm ngẩn người, tôi cảm nhận được rõ phần hàm dưới của anh đang kéo căng ra.
“Chu Diễn, trong cuộc sống có rất nhiều chuyện sẽ không theo ý của chúng ta.”
“…”
Tôi thả tay xuống, lùi về sau hai bước, ép buộc bản thân phải mỉm cười.
“Mình nghĩ, trong thời điểm mình thích cậu và cậu cũng thích mình, mình sẽ không suy nghĩ nhiều như vậy.”
“Nếu như hôm nay cậu thật sự không cần mình nữa, mình sẽ đi, mình sẽ không quay đầu, cho nên cậu nhất định phải suy nghĩ thật kĩ.”
“Có lẽ chỉ cần quay đầu là mình sẽ ở bên đàn em khóa dưới đấy? Vì cậu đâu có cần mình nữa.”
Dường như anh lập tức ngẩn ra.
Giọng nói của anh lẫn với tiếng mưa, vừa nhẹ vừa khàn.
“Tôi là một người rất phiền phức.”
“Vậy sao? Vậy thì cậu có thể làm phiền mình.”
“Trước kia tôi không phải là người tốt.”
“Thật trùng hợp, mình cũng vậy.”
“Lòng chiếm hữu của tôi rất mạnh.”
“Mình bằng lòng bị cậu chiếm hữu.”
“Tôi rất dính người.”
“Dính nhiều như thế… A!”
Anh vòng tay qua eo tôi, kéo tôi vào trong lòng anh.
Đôi mắt đen như bảo thạch của anh sâu thẳm, tôi luôn cảm thấy anh không giống trước, nhưng lại không biết khác chỗ nào.
Anh nâng cằm tôi lên, cúi xuống hôn lên môi tôi.
“Hi vọng em đừng hối hận.”