Lạt Mềm Buộc Chặt - Chương 2
8.
Anh bế tôi như vậy sẽ khiến những bạn học khác chú ý mất.
Miệng tôi vừa “ôi chao”, tay vừa ôm cổ anh chặt hơn.
“Chu Diễn, cậu không đơn thuần chút nào nha.”
Từ góc độ này của tôi nhìn sang, đường cong hàm dưới của anh còn rõ ràng hơn cả kế hoạch cuộc đời tôi.
“Cái gì không đơn thuần?” Anh cúi đầu nheo mắt nhìn tôi.
“Cậu ôm mình thế này, người khác sẽ nghĩ mình là bạn gái của cậu đó.”
“Có tin bây giờ tôi thả cậu xuống không?”
Thấy anh thật sự muốn thả mình xuống, tôi vội vàng ôm chặt cổ anh hơn.
Sau đó tôi nghe được tiếng cười vô cùng hài lòng của anh.
…
Thời điểm chúng tôi đến không tốt chút nào, trong phòng y tế không có ai.
Khoảng năm phút ngồi đọ mắt với nhau, anh nhận mệnh thở dài.
Có lẽ là để cho tiện nên cồn đỏ và tăm bông được đặt ở vị trí dễ thấy nhất, không tìm được cũng khó.
Tôi ngồi trên giường bệnh, cúi đầu nhìn người đang ngồi xổm trước mặt minh.
Vết thương ở đầu gối, tôi kéo váy lên trên một chút.
“Có đau không?”
“Cồn đỏ sẽ không đau.”
“Cậu chấm nhẹ chút.”
“Đã nói với cậu rồi, cồn đỏ không đau.”
Cái đồ lừa đảo này.
Vì vết thương bị dính đất nên anh nhất định phải dùng tăm bông để tẩy sạch vết thương, tôi cắn răng, người bắt đầu run rẩy.
Anh ngẩng đầu nhìn tôi: “Không được khóc.”
“…”
Anh nói vậy tôi càng không kìm chế được hơn.
Tôi thấy anh hít sâu một hơi như muốn ổn định cảm xúc, động tác trong tay cũng được coi là nhẹ nhàng.
Tôi biết vết thương này của mình rất to, chấm cồn đỏ xong càng khiến người khác giật mình hơn.
Hơn nữa còn bị phơi ra ngoài, nhìn xấu muốn chết.
Anh liếc mắt một cái đã biết tôi đang suy nghĩ gì.
“Không cho phép mặc quần và tất dài, giữ vết thương khô ráo, ít nhất hôm nay đừng tắm.”
“Hả?”
“Hả cái gì mà hả?”
“Vậy mình có thể yêu cầu cậu phụ trách với mình không…”
Tôi thuận miệng nói, thính anh đến quen cả miệng rồi, mấy lời thoại cơ bản này nháy mắt là có thể nói được.
Anh chắc chắn sẽ từ chối, không ngờ lần này anh lại im lặng một lúc lâu.
“Trước khi vết thương của cậu lành lại, tôi sẽ phụ trách với cậu, được chưa?”
Tôi im lặng chớp mắt.
“Chu Diễn, cậu yêu thầm mình.”
“Cậu có tình cảm với mình nên mới như thế đúng không?”
“Thật ra cậu thích mình muốn chết rồi… Ơ kìa, sao cậu lại bỏ đi…”
9.
Sự thật chứng minh, làm người không thể tự tuyệt đường sống của mình.
Có rắm mới chịu trách nhiệm với tôi, một tuần rồi Chu Diễn không đến gặp tôi.
“Có phải mình game over rồi không…”
Trong giây phút tôi uể oải nhất, cùng đường nhất, tự kỷ nhất, là bạn thân tôi, Ngụy Tinh Vũ vực tôi dậy.
“Cậu không thể game over được!”
Cậu ấy điên cuồng lắc vai tôi.
“Ba trăm tệ của ông đây…”
“…”
Bạn thân nói, mặc dù bây giờ Chu Diễn gần như đã nhìn cậu ấy bằng ánh mắt khi nhìn tội đồ, nhưng cậu ấy nhất định sẽ cố gắng hết sức để giúp tôi.
Tôi và cậu ấy lặng lẽ lén đến ngoài cửa sổ phòng thí nghiệm.
“Cậu thấy không, em gái kia kìa, mấy hôm nay cô ấy toàn đến đây để hỏi bài Chu Diễn.”
Tôi thấy trong phòng thí nghiệm chỉ còn một mình Chu Diễn ở lại chỉnh sửa báo cáo do giáo sư yêu cầu, em gái kia chớp thời cơ cũng thật đúng lúc, vô cùng ngây thơ mà đi hai bước lại gần anh.
Chắc là đang hỏi bài gì đấy, tôi đứng xa quá nên không thể nghe được.
Mấy chữ “Đừng làm phiền tôi” thiếu chút nữa viết lên mặt Chu Diễn.
“Thái độ của anh ấy với các nữ sinh khác còn tệ hơn cả đối xử với mình.”
“Cho nên mình mới cảm thấy cậu vẫn còn cơ hội.”
Bạn thân vỗ vai tôi.
Tôi làm động tác cố lên với cậu ấy, chỉnh lại cổ áo rồi bước vào phòng thí nghiệm.
Giây phút Chu Diễn nhìn thấy tôi, vẻ mặt anh trở nên rất vi diệu, khuôn mặt thể hiện rõ sự ngạc nhiên.
Sau đó anh cười với cô gái kia.
Cười cũng quá đẹp rồi đấy.
Mặc dù có chút giả dối nhưng khuôn mặt này của anh có cười kiểu gì cũng đẹp.
Người này ban nãy còn không chút kiên nhẫn nào giảng đề cho người ta, bây giờ lại hoàn toàn xem nhẹ sự tồn tại của tôi.
Anh đang trốn tránh tôi, chắc chắn là như vậy.
10.
Tôi dựa lưng vào ghế, nghe hết quá trình Chu Diễn giảng đề cho nữ sinh kia.
Tôi luôn có cảm giác cô gái kia còn muốn rủ Chu Diễn đi ăn cơm nhưng ngại có tôi ở đây nên mãi không nói được.
Cho nên bạn thấy đấy, da mặt dày vẫn luôn có chỗ tốt.
Mãi cho đến khi hai người họ tạm biệt nhau, tôi vẫn còn chống tay nhìn anh như cũ.
Anh thở dài nhìn về phía tôi.
“Tôi đẹp mắt như vậy sao?”
“Đúng vậy.”
“Vì sao?”
Lần này tôi thật sự thấy được sự khó hiểu trong ánh mắt anh.
“Vì mình thích cậu.”
Tôi bày tỏ với anh như vô số lần khác trong thời gian này.
Phản ứng của anh lần nào cũng vậy, không phải nói tôi nhàm chán thì cũng chính là im lặng.
Rõ ràng tôi không phải là một người có tính kiên nhẫn, nhưng đối với anh, càng bị từ chối thì tôi lại càng cứng đầu hơn.
Anh cúi đầu chỉnh sửa lại báo cáo đã hoàn chỉnh, ngay lúc tôi cho rằng anh sẽ không nhìn tôi như ngày trước thì anh lại nói.
“Vết thương trên đầu gối cậu… sao rồi?”
“Tạm ổn, mình đổi sang váy dài nên cũng không đụng vào vết thương, như vậy đã được chưa bác sĩ Lục?”
“…”
Tôi cười hì hì để lộ vết thương ra cho anh nhìn, thật ra vết thương đang kết vảy, nhìn qua rất kinh khủng, tôi vốn không muốn cho anh nhìn kĩ nhưng dù bận anh vẫn bình tĩnh ngồi xổm xuống trước mặt tôi.
Khoảng cách khá gần, cho nên tôi có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh phả vào da mình, chỗ đầu gối cũng hơi ngứa ngáy.
Tôi cảm thấy anh hình như đang rất hài lòng.
Không đợi tôi nghĩ nên đùa giỡn anh như thế nào thì anh đã đứng dậy sải bước ra ngoài.
Người này đúng là… Ngay cả lúc quan tâm người khác cũng thật xấu tính.
11.
“Mời mình ăn cơm đi Chu Diễn.”
“Mời cậu ăn cơm thì được, nhưng cậu đừng ăn những món cay.”
…Tôi đột nhiên không biết nói gì, hôm nay mặt trời mọc phía tây à?
Không chỉ xem vết thương cho tôi mà còn quan tâm đến cả đồ ăn thức uống của tôi nữa.
Anh hơi nhướng mày.
“Sao vậy?”
“…Không sao, Chu Diễn, hôm nay cậu đẹp trai hơn trước rất nhiều.”
Quả nhiên, cuối cùng anh chỉ ném lại hai tiếng cười lạnh cho tôi.
…
Bên cạnh trường học là khu ăn vặt, trời vừa tối người đi đường đã tấp nập qua lại, dựa theo nguyên tắc “ăn thanh đạm”, cuối cùng chúng tôi đi đến một quán cháo nồi đất.
Anh thấy tôi nhìn chằm chằm bát cháo trước mặt anh thì nheo mắt.
“Cậu muốn làm gì?”
“Mình muốn nếm thử cháo của cậu.”
Tôi chớp mắt nhìn anh, anh thở dài.
Lúc anh chuẩn bị cầm bát múc cho tôi một bát, thìa của tôi đã sớm thò sang bát của anh.
Múc một thìa lớn.
Tôi khoe khoang cười với anh.
Ánh sáng vàng ấm áp chiếu từ đỉnh đầu xuống, anh im lặng nhìn tôi, một lúc lâu sau mới cong mắt nói.
“Người ngốc như cậu chắc chắn sống rất vui vẻ.”
“…”
12.
Tôi không biết hôm nay có được gọi là “hẹn hò” không, tóm lại buổi tối khi về đến kí túc xá, cơ thể tôi vẫn như đang trên mây.
Khi nằm xuống giường, tôi đột nhiên phát hiện ra người ngàn năm không đăng bài như anh lại đăng một bài lên vòng bạn bè.
Là một bức ảnh.
Người trong ảnh là tôi.
Hình như lúc đó vừa ăn cơm xong, chúng tôi đang quay về trường, có một con chó hoang ở ven đường cọ cọ chân tôi, tôi ngồi xuống muốn dạy nó cách bắt tay.
Anh đứng bên cạnh tôi, cuối cùng chụp được cảnh này.
Caption: [Ngốc.]
…
[Ngốc chỗ nào? Còn nữa, tại sao cậu chụp lén mình!]
Tôi gửi WeChat cho anh, anh gần như lập tức trả lời lại tôi.
[Tôi nói chó ngốc, không nói cậu.]
[…]
[Hay là cậu thừa nhận bản thân như vậy?]
Câu cuối cùng là anh dùng voice chat gửi cho tôi.
Xen lẫn với âm thanh của dòng điện, âm cuối cùng của anh còn mang theo ý cười.
Tôi vùi mặt vào gối, nhịp tim đập loạn một lúc lâu.
…
Tôi không ngờ tấm ảnh trên vòng bạn bè của Chu Diễn lại được truyền đi khắp nơi.
Có người trường anh lên diễn đàn trường tôi đăng bài tìm người, nói muốn nhìn xem rốt cuộc người mà nam thần đăng ảnh trên vòng bạn bè là thần thánh phương nào.
Sau đó bạn thân hỏi tôi, có phải chúng tôi thành đôi rồi không.
“Không phải cậu cùng phòng với anh ấy sao, cậu không biết bọn mình bên nhau hay chưa à?”
“Ha ha, mình cảm thấy tên nhóc Chu Diễn kia đang xem mình là tình địch, cậu hiểu không?”
“…”
Tôi không hiểu, tôi chỉ cảm thấy thằng nhãi này muốn thắng tiền cược đến phát điên rồi.
13.
Hôm đó, tôi như ngày thường qua trường Chu Diễn.
Nhưng nửa đường lại bị một đám nữ sinh ngăn lại.
Người cầm đầu là một chị gái nhuộm tóc vàng xỏ khuyên môi cao hơn tôi một cái đầu.
“Mày là Tô Ngọc đúng không?”
Chị gái tiến lên một bước, hếch mũi lên nhìn tôi.
“Tôi không phải.” Tôi nhanh chóng lắc đầu, đi sang phía bên cạnh.
Giữa trưa nên đường khá vắng, trong lòng tôi đột nhiên có dự cảm xấu.
“Còn nói không phải, bà đây có ảnh chụp của mày đấy.”
Sau đó tôi bị cô gái áo tím đi cùng chị ta kéo lại.
Chị ta cầm điện thoại để sát vào mặt tôi, mà ảnh chụp chính là bức ảnh Chu Diễn đăng trong vòng bạn bè.
Trong lòng tôi cũng đoán được phần nào.
Được rồi, tôi biết Chu Diễn chắc chắn có mấy đóa hoa đào nát, nhưng đóa này cũng nát quá rồi đó.
Mấy người này rõ ràng là mấy tiểu thái muội (1) không thèm học hành mà.
(1) là một thuật ngữ được truyền từ Đài Loan, Trung Quốc và phát triển từ Xiao Taobao của Đài Loan. Tiểu thái muội ban đầu dùng để chỉ khiêu vũ tabledance, về sau dùng để chỉ những cô gái côn đồ hoặc những cô gái trà trộn với côn đồ
“Mày cười cái gì?” Chị gái muốn tát tôi nhưng lại bị tôi tránh được.
Chị ta lại mắng thêm vài câu thô tục nữa.
“Chị gái, chị cũng thích Chu Diễn đúng không, hay chúng ta cạnh tranh công bằng đi?”
Tôi giơ tay lên qua đỉnh đầu, cười với chị ta.
“Ai muốn cạnh tranh công bằng với mày? Mày biết Chu Diễn là người như thế nào sao?”
“Nói thật, em gái, em và Chu Diễn căn bản không cùng một thế giới đâu, chị đây khuyên em nên cách xa cậu ấy ra chút.”
“Nhưng mà tôi không muốn từ bỏ cậu ấy nha.” Tôi vừa lắc đầu vừa lùi về phía sau.
“Hơn nữa, sao chị biết tôi và mấy người không phải người cùng một thế giới?”
Chị ta rõ ràng bị tôi chọc cười, ha ha mấy tiếng rồi nói.
“Em gái, em chưa thấy…”
Mà tôi cuối cùng cũng sờ được một thanh gỗ trông đống vật liệu xây dựng công trường bị vứt ở đây.
Sau đó, tôi cầm gậy gỗ, lao về phía đám người kia.