Lạt Mềm Buộc Chặt - Chương 1
1.
Tôi gửi cho Ngụy Tinh Vũ mấy tin WeChat.
[Mình nói này, chúng ta quen nhau mười bảy năm trời, mình đã từng xin xỏ cậu chuyện gì chưa?]
[Một lần, chỉ một lần thôi, cậu giúp mình đi mà.]
[Gửi WeChat của anh đẹp trai cùng phòng cậu cho mình đi huhuhu.]
Cậu ấy lập tức trả lời tôi.
[Không phải chứ, sao cậu biết mình có bạn cùng phòng mới?]
[Vừa biết ban nãy, cậu đụng trúng camera.]
[…]
Chưa được mấy giây, cậu ấy đã gửi danh thiếp của một người cho tôi.
Tiện tay đế thêm một câu: [Lau nước miếng giùm mình, lúc theo đuổi người ta thì đừng có nói quen mình.]
2.
Trai đẹp đúng là trai đẹp, ngay cả ảnh nền cũng đẹp trai như vậy.
…Tôi mặc định tấm ảnh đẹp sì kia là đẹp trai.
Tôi ôm điện thoại, xoay qua xoay lại nghiên cứu thông tin của anh.
Kết quả tên là một dấu chấm, ảnh nền thì màn hình đen.
Ngay cả thông tin giới thiệu cũng không có.
Yêu cầu kết bạn của tôi không được chấp nhận.
Tôi tiếp tục nhắn tin cho bạn thân.
[Bạn cùng phòng của cậu không chấp nhận lời mời kết bạn của mình huhu.]
[Bạn cùng phòng của mình nói cậu nhìn không giống người tốt, lần trước cậu nhìn cậu ấy nuốt nước bọt.]
[…]
Anh nói xấu tôi, anh nói xấu tôi đấy à!
3.
Cuối cùng tôi cũng thêm được WeChat của anh.
Vì tôi dùng hai mươi tệ để mua chuộc bạn thân tôi, bạn thân tôi đưa anh năm tệ để anh đồng ý.
Cậu ấy đứng làm mối vẫn lời mười lăm tệ.
Mặc dù quá trình hơi vòng vo nhưng kết quả vẫn đáng để chúc mừng.
Hỏi thăm chỗ bạn thân, tôi biết được anh đẹp trai này tên Chu Diễn, năm hai khoa máy tính, năm nay mới chuyển vào ở kí túc xá.
Tôi gửi cho soái cá một sticker gấu xám vô cùng đáng yêu.
Anh ấy không trả lời.
Tôi đợi đến khi mặt trời xuống núi rồi anh cũng không trả lời.
Thế là tôi không thể làm gì khác ngoài vắt óc ra để nghĩ chủ đề nói chuyện.
[Chào cậu, mình là bạn của Ngụy Tinh Vũ, mình tên Tô Ngọc.]
[Mình học cạnh trường các cậu đó, mình cũng học năm hai.]
[Đây là con mèo đen nhà mình, nó tên Đại Tráng, vì nó quá béo nên mới gọi nó là Đại Tráng.]
[…]
Tôi cắn móng tay, hơn hai mươi phút trôi qua mà soái ca vẫn không có chút động tĩnh nào.
Tôi hơi bực bội, tay run lên một cái, không cẩn thận đè vào nút gọi điện.
Kết quả soái ca nghe máy.
“Chuyện gì?”
Giọng nam trầm thấp lại còn rất dễ nghe.
Mang theo chút không kiên nhẫn.
“Mình ấn nhầm…”
Khóc không ra nước mắt mất, tôi cũng không muốn chưa ra trận đã hết cơ hội đâu.
Anh cười lạnh một tiếng.
“Rảnh rỗi như vậy thì chi bằng đăng mấy thứ bổ ích lên vòng bạn bè của cậu đi.”
“…”
Sao anh còn xem vòng bạn bè của tôi vậy?
Vòng bạn bè của tôi đều là những thứ vô tri khiến người khác cười ha ha ha ha ha ha cả ngày.
Xong đời tôi rồi…
4.
“Lão Tô, sao cậu lại đến trường mình rồi?”
Bạn thân chống cằm nhìn tôi, biết rõ mà vẫn cố hỏi.
Tôi lập tức vào chủ đề để cậu ấy bớt nói nhảm.
“Chu Diễn học lớp nào vậy?”
Cậu ấy hơi nâng lông mày, im lặng không nói lời nào.
Tôi cầm sách lên, chuẩn bị uy hiếp cậu ấy thì đột nhiên cảm giác sau lưng mình có người.
Đây là lần đầu tiên tôi gặp Chu Diễn ngoài đời thật.
Anh cao hơn một chút so với tưởng tượng của tôi, cũng lạnh lùng hơn nữa, xương lông mày rõ ràng, hình dáng sắc sảo, lúc nhìn người vẫn như cũ mang theo chút gì đó không kiên nhẫn.
Anh chưa từng thấy tôi nên có lẽ sẽ không nhận ra tôi.
“Nhường đường chút.” Giọng nói trầm thấp và lạnh lùng.
Tôi cố ý nhường, nhưng chỉ nhường một chút.
Lớp được dạy ở phòng học cũ, chỗ ngồi đều là cùng bàn cùng ghế.
Cho nên nếu muốn ngồi anh sẽ phải ngồi với tôi.
Anh đứng đó đối mặt với tôi.
“Lùi vào trong thêm chút nữa đi.”
“Ôi chao, không được nữa đâu.”
Thật ra phía trước tôi có chỗ rất rộng.
Một lúc sau, anh hơi nhíu mày.
Một quyển sách rơi xuống đầu tôi, che đi tầm nhìn của tôi.
“Tô Ngọc, cậu béo thế sao, chút chỗ đó cũng không nhích thêm vào được.”
“…”
Làm sao anh lại nhận ra tôi rồi!
5.
Bạn thân tôi đã sớm bán đứng tôi, cậu ấy đã đưa ảnh tôi cho Chu Diễn xem.
Lúc này cậu ấy đang gục đầu xuống bàn cười không dậy được.
Tôi cạn lời chống cằm.
Nhưng tốt xấu gì Chu Diễn cũng không đi qua được, anh trực tiếp kéo ghế qua ngồi xuống cạnh tôi.
Cảm giác ghế của phòng học cũ kỹ này không cho phép đôi chân dài của anh được duỗi ra thoải mái.
Thấy tôi nhìn mình chằm chằm, anh cầm bút chọc vào trán tôi.
“Quay đầu sang chỗ khác đi.”
“Tại sao? Cậu ngại sao?” Anh muốn tôi làm gì thì tôi sẽ làm ngược lại, khuôn mặt đẹp trai kia đột nhiên phóng to lên trước mặt tôi.
“Tôi đẹp mắt như vậy sao? Sao cậu cứ nhìn tôi vậy?”
“…”
Anh đến gần như vậy khiến tôi giật mình.
Anh vô cùng hài lòng nhướng mày, sau đó nghiêng người lùi về vị trí cũ.
Giáo sư môn Triết học của họ là một thầy giáo đã có tuổi, thầy vừa lên lớp đã có hiệu quả thôi miên.
Tôi nhìn bạn thân mở laptop làm bài tập của mình, lại nhìn Chu Diễn bên cạnh, hay lắm, anh đang nghe giảng luôn.
Bạn thân đưa cho tôi một tờ giấy, trên tờ giấy vẽ một cái đầu heo.
Tôi lặng lẽ chuyển qua chỗ anh.
Anh cúi đầu nhìn tờ giấy hai giây.
Sau đó viết hai chữ lên tờ giấy rồi lại chuyển về cho tôi.
“Nhàm chán.”
6.
“Vì sao cậu lại ở đây?” Người bên cạnh khoanh tay nhìn tôi.
“Mình tới ăn cơm nha.”
“Cậu ăn cơm thì ăn cơm đi, vì sao cậu còn muốn tôi quẹt thẻ ăn cơm cho cậu?”
Tôi cảm giác anh sắp bị tôi chọc tức đến bật cười.
“Vì đây là nhà ăn trường các cậu! Chu Diễn, làm đàn ông đừng nên keo kiệt như vậy.”
Tôi vỗ vai anh, kéo anh đến chỗ ngồi cạnh cửa sổ.
Mặt anh đen lại, tôi luôn có cảm giác nếu như không phải đói thì anh nhất định sẽ xoay người rời đi.
“Chu Diễn, ngày mai mình có thể hẹn cậu ra ngoài chơi không?”
“Ngày mai tôi sẽ đi cắt chân.”
Ngay cả lúc ăn cơm anh cũng đẹp trai như vậy, anh từ từ lọc xương cá ra.
Nói một câu thôi cũng làm tôi tụt cả cảm xúc.
Tôi hơi cắn môi, không cam tâm nói: “Mình có thể đẩy xe lăn cho cậu.”
Cuối cùng người trước mặt cũng ngẩng đầu lên nhìn tôi, đôi mắt đen như mực không có chút tình cảm nào.
“Tôi cắt nửa người trên.”
“…”
7.
Tôi chưa từng theo đuổi ai đó bao giờ.
Tôi cảm thấy Chu Diễn có thể là người thứ nhất, cũng là người cuối cùng.
Theo đuổi anh rất rất khó, cái gì cũng không lay động được anh, mềm không được cứng không xong, mặt không cảm xúc xem nhẹ ba trăm sáu mươi lăm chiêu thả thính của tôi.
Thậm chí anh còn luyện được tuyệt chiêu xem tôi thành không khí.
Số lần tôi qua trường của anh ngày càng nhiều hơn, nhiều đến mức bạn học cùng lớp Triết học cũng ít nhiều quen mặt tôi.
Tôi còn nghe nói, hình như họ đang lén cá cược xem tôi có thể theo đuổi được anh không.
Tôi cảm thấy tỉ lệ cược mình theo đuổi được cao đến lạ thường.
Nhưng bạn thân luôn cố gắng hết sức tạo cơ hội cho chúng tôi, tôi nghĩ là do cậu ấy làm người lương thiện giúp đỡ mình, không ngờ thằng nhãi này lại đi đặt cược 300 tệ là tôi có thể theo đuổi được.
“Cầu xin cậu, cậu nhất định phải tán đổ lão Chu cho mình, hai người ở bên nhau là tiền ăn cả kỳ này của mình ấm no đấy.”
“…”
Tôi cũng muốn theo đuổi được anh mà, nhưng người trước mắt không thèm để ý đến tôi.
Tan học anh trực tiếp rời đi, tôi vội vàng thu dọn đồ của mình rồi đi phía sau anh.
“Chu Diễn, trưa nay cậu muốn ăn gì vậy?”
“Chu Diễn, hôm qua cậu quẹt thẻ cơm giúp mình, sao cậu không nhận lại tiền mình gửi?”
“Chu Diễn, cậu đang chuẩn bị cho cuộc thi chạy của đại hội thể thao trường cậu sao?”
Anh có chuẩn bị cho đại hội thể theo không thì tôi không biết, nhưng tôi chắc chắn không cần chuẩn bị.
Vì tôi chỉ chú ý đuổi theo hỏi anh mà không để ý đến bậc thang.
Đạp hụt một bước, đầu gối đang lộ ra lập tức đập mạnh xuống đất.
Cảm giác đau nhức khi da cọ mạnh vào đất đá khiến dây thần kinh toàn thân tôi run lên.
Phần đầu gối của tôi đã bị trầy một mảng lớn, bây giờ đã rơm rớm máu.
Tôi cho rằng anh cứ như vậy rời đi, không ngờ vừa ngẩng đầu lên đã thấy anh đứng trước mặt tôi.
Im lặng.
Nước mắt cứ như vậy mà rơi xuống, tôi thật sự không diễn chút nào, rất đau đó, hơn nữa tôi còn thấy anh không định đi lên giúp chút nào.
Hình như tôi khóc khiến anh hơi bực bội, anh đưa tay đến trước mặt tôi.
Tôi nắm lấy tay anh, vừa dùng sức một chút thì đầu gối đã đau đến mức tôi thiếu chút nữa ngồi bệt xuống.
Vất vả lắm mới đứng lên được, phần lớn trọng lượng của tôi đã dồn hết lên người anh.
Anh thở dài.
“Hu, Chu Diễn, mình xin lỗi.”
“Do mình không nhìn đường, thật xin lỗi.”
“Mình…”
Tôi còn chưa nói xong đã cảm thấy trời đất quay cuồng.
Tay anh vòng ra sau đầu gối rồi bế tôi lên…
Bế công chúa.
“Không sao, đừng nói nữa, tôi đưa cậu đến phòng y tế.”
Giọng anh lúc này tuyệt đối không phải là an ủi tôi.
Đây chắc chắn là kiểu “cậu tuyệt đối đừng có nghĩ ra trò gì biến tôi thành kẻ ngốc nữa”.