Lão Nô Nhà Ta - Chương 4
Ngẩn người hồi lâu, mới do dự gọi:
“Tiểu, tiểu thư?”
Thẩm Nam Âm quay đầu lại.
Chỉ một cái liếc mắt, vẻ hung dữ trên mặt cô ấy vừa rồi lập tức biến thành nụ cười phấn khích.
“A Hà, ngươi cũng ở đây.”
13
Tiểu thư ném cây gậy xuống, trừng mắt cảnh cáo Thẩm Minh Châu, rồi đi về phía ta.
Ta ngây người đứng tại chỗ, một lúc sau, mới khó tin lặp lại một lần nữa:
“Tiểu thư?!”
Cô ấy mỉm cười, khẽ gật đầu.
Rõ ràng không nói gì cả.
Nhưng lại như thể đã nói hàng vạn lời.
Ta lập tức đỏ hoe mắt, hai dòng nước mắt tuôn ra.
Đây là tiểu thư!
Là tiểu thư ở Đại Chu quốc kia, một đường từ đích nữ thừa tướng, ngồi lên ngôi hoàng hậu.
Ta mừng đến phát khóc ôm lấy cô ấy.
Một lát sau, lại nghĩ đến điều gì đó, cẩn thận hỏi:
“Người đã đến đây, vậy Thẩm Nam Âm trước kia thì sao?”
Cô gái nhỏ đó tuy tính tình nhu nhược nhưng lại rất tốt với ta, nếu cô ấy không còn… Ta hẳn cũng sẽ đau lòng.
Tiểu thư cốc vào trán tôi:
“Ta và Thẩm Nam Âm, vốn là một người, chỉ là ta ở Đại Chu quốc có chính hồn, còn thân thể này của cô ấy là hồn phách, ngươi chết không lâu sau, ta liền buồn bã chết trong cung, mở mắt ra đã đến đây. Giờ hồn phách của chúng ta đã hợp nhất, linh hồn của thân thể này mới coi như hoàn chỉnh.”
“Thì ra là vậy.”
Bọn ta hàn huyên một lúc.
Tiểu thư lại quay đầu nhìn Thẩm Minh Châu:
“Không ngờ ngươi là người ngoài mà lại dám cả gan cưỡi lên đầu ta, ngươi không thật sự cho rằng sau khi ta trở về, ngươi vẫn có thể tiếp tục ở lại nhà họ Thẩm như một con chó ghẻ chứ?”
Thẩm Minh Châu với tiểu thư giờ đã xé rách mặt nhau.
Nghe vậy, cô ta cứng cổ nói:
“Cô là một đứa nhà quê, có điểm nào hơn tôi, bố mẹ chắc chắn sẽ chọn tôi chứ không phải cô.”
“Hừ, bọn họ có thể đối xử lạnh nhạt với ta – đứa con gái ruột này thì đủ để chứng minh rằng bản chất họ là những kẻ máu lạnh, giữ ngươi lại chỉ vì thấy ngươi có giá trị lợi dụng.”
“Thì sao nào? Ít nhất ta có giá trị, không giống như cô, đồ vô dụng, Thẩm Nam Âm, cô mãi mãi không thể vượt qua tôi.”
“Một tháng.”
Tiểu thư lạnh lùng nói: “Ta sẽ khiến ngươi phải cút khỏi nhà họ Thẩm.”
14
Ta với tiểu thư trở về nhà họ Thẩm.
Thẩm Tư Duệ như một ông lớn ngồi trên ghế sofa.
Thấy hai người bọn ta, cậu ta ngạo mạn nói:
“Ê hầu gái? Đi rót cho tao một cốc nước, tao khát rồi.”
Tiểu thư đi đến trước mặt cậu ta, từ trên cao nhìn xuống đánh giá cậu ta, khinh thường cười khẩy.
Thẩm Tư Duệ: “?”
Cậu ta vừa định chửi người.
Liếc mắt thấy tôi, lại nhịn xuống.
Tiểu thư cười lạnh: “Xấu thật, nếu không phải quan hệ huyết thống, ta thật sự không muốn thừa nhận mình có một đệđệ trai xấu xí vô dụng như ngươi.”
Thẩm Tư Duệ: “???”
Cậu ta nhảy dựng lên: “Này, đồ nhà quê, mày có ý gì hả?!”
Nhưng tiểu thư giơ tay ấn cậu ta ngồi xuống.
Cô ấy tự ngồi lại ghế sofa, vỗ vỗ chỗ bên cạnh, bảo ta ngồi xuống.
Sau đó quay đầu nói với Thẩm Tư Duệ như lẽ đương nhiên:
“Đi rót cho ta và Tiểu Hà tỷ một cốc nước, nhanh lên.”
Thẩm Tư Duệ: “…”
Cậu ta rất không muốn đi.
Nhưng nhìn vào ánh mắt của Thẩm Nam Âm, cậu ta lại thấy mình không thể không đi.
Chết tiệt.
Sao đứa nhà quê này đi học một tuần, trở về lại thay đổi lớn thế?
Kiến thức chính là sức mạnh sao?
Thẩm Tư Duệ bực bội rót nước cho hai người bọn ta.
Lúc này, trên cầu thang truyền đến tiếng bước chân.
Cha Thẩm mặt lạnh đi vào phòng khách, ánh mắt đảo qua bọn ta, nói:
“Nghe nói hai đứa đánh nhau ở trường?”
Thẩm Nam Âm quay đầu: “Vâng.”
Cha Thẩm mặt lạnh: “Thẩm Minh Châu học ở trường hai năm, chưa từng có tin đồn xấu nào, con mới đi một tuần đã làm loạn cả lên, đúng là làm mất mặt nhà họ Thẩm, nếu con không muốn đi học, sau này đừng đi nữa, còn cả con nhóc giúp việc này nữa…”
Ông ta còn chưa nói hết lời, Thẩm Nam Âm đã mặt không biểu cảm ngắt lời ông ta:
“Cha, Thẩm Minh Châu là con gái của cha, đúng không?”
Cha Thẩm sửng sốt: “Cái gì?”
Tiểu thư cong môi, trên mặt là ánh sáng thấu hiểu mọi chuyện:
“Cô ta là nữ nhi ngoại thất của cha, không, phải gọi là nhi nữ tư sinh mới đúng, nếu không, sao cha lại quan tâm ả ta đến vậy? Ngay cả con gái ruột của cha bị bắt nạt, cha cũng làm ngơ?”
Cha Thẩm nổi giận: “Con nói bậy bạ gì thế? Tình cảm của cha với mẹ con rất sâu đậm, sao cha có thể làm chuyện có lỗi với mẹ con được!”
“Tình cảm sâu đậm nhưng lại đối xử tệ bạc với con gái ruột của mình, nếu chuyện này truyền ra ngoài, cha thấy là ta và Thẩm Minh Châu đánh nhau mất mặt hơn, hay là hành động của hai người mất mặt hơn?”
Cha Thẩm: “…”
Ông ta kinh ngạc nhìn Thẩm Nam Âm.
Không ngờ cô cũng có một mặt sắc sảo như vậy.
Thẩm Nam Âm trước mắt, tự tin và bình tĩnh.
Lờ mờ có thể thấy được dáng vẻ của vợ ông ta khi còn trẻ.
Sau một lúc ngẩn người, Cha Thẩm nói:
“Cha không phải bao che cho Minh Châu, cha đã mắng nó rồi, sau này ở trường, nó sẽ không gây phiền phức cho con nữa, còn con, nếu bị bắt nạt thì có thể nói cho chúng ta biết, sau này đừng tùy tiện gây chuyện nữa.”
“Hừ.”
Tiểu thư khinh thường cười lạnh.
Cha Thẩm day day huyệt thái dương, không để ý đến thái độ khiêu khích của cô ấy, quay đầu nhìn ta:
“Con nhóc giúp việc này sao thế? Không biết thân biết phận, đánh toàn là con của đối tác làm ăn của ta, giờ bọn họ nổi giận, bắt ta phải giải thích, nhà họ Thẩm không chứa chấp con được nữa, ta đã đưa cho mẹ con một khoản tiền, hai người nhanh chóng thu dọn đồ đạc, cút khỏi nhà họ Thẩm đi.”
Ta nhíu mày, muốn phản bác.
Thực ra ta đi thì không sao.
Nhưng mẹ ta vô tội.
Bà làm việc ở nhà họ Thẩm lâu như vậy, không thể vì ta mà mất việc được.
Nhưng chưa kịp để tôi lên tiếng, tiểu thư đã đứng dậy nói:
“Tiểu Hà không chỉ là giúp việc, mà còn là bạn của con, cô ấy ra tay nghĩa hiệp, cũng là để bảo vệ con, con không cho phép cha đuổi cô ấy đi.”
“Nhưng cô ta đã đánh người, đây là chuyện không thể chối cãi!”
“Sao thế? Địa vị của cha trong giới thấp kém đến vậy sao? Người ta đã chìa tay đến trước mặt cha, muốn dạy dỗ người nhà của cha rồi?”
Cha Thẩm: “…”
Ông ta phát hiện Thẩm Nam Âm rất có tài ăn nói chọc tức người khác.
Thực ra ông ta cũng không nhất thiết phải đuổi ta đi.
Chỉ là thấy ta lợi hại, không muốn tôi tiếp tục “dạy hư” Thẩm Nam Âm.
“Được, không đi cũng được.”
Một lúc sau, cha Thẩm thỏa hiệp: “Nhưng ít nhất phải cho họ một lời giải thích, lát nữa ta phải tham gia một buổi tiệc rượu, con dẫn nó theo, đến đó xin lỗi họ.”
16
Đây là lần đầu tiên ta tham gia tiệc rượu.
Cũng giống như yến tiệc thời xưa.
Ngoài tôi và tiểu thư thì Thẩm Minh Châu và Thẩm Tư Duệ cũng tham dự.
Thẩm Minh Châu vừa bước vào hội trường, đã như cá gặp nước, chào hỏi mọi người, ra vẻ như cô ta mới là chủ nhân của buổi tiệc.
Ngược lại ta với tiểu thư, không ai bắt chuyện, có vẻ hơi lạnh lẽo.
Bọn ta cũng không để ý.
Tìm đến mấy người ta đã đánh trước đó.
Thấy hai người bọn ta, bọn họ đắc ý, lên tiếng chế giễu:
“Ồ, trước đó không phải rất lợi hại sao, có bản lĩnh thì đừng xin lỗi.”
“Chúng tôi vô cớ bị bắt nạt, chuyện này không thể bỏ qua như vậy, thế này nhé, nếu cô kính mỗi người chúng tôi một ly rượu, chúng tôi sẽ cân nhắc tha thứ cho cô thế nào?”
Bọn họ cố tình gây khó dễ.
Thẩm Minh Châu cười đứng bên cạnh xem náo nhiệt.
Thẩm Tư Duệ thì cau mày, có vẻ muốn tiến lên nhưng cuối cùng lại nhếch mép, không nói gì.
Động tĩnh bên này không nhỏ.
Rất nhanh đã thu hút sự chú ý của những người khác.
“Chậc, đó chính là thiên kim thật của nhà họ Thẩm?”
“Nhà họ Thẩm ở thủ đô địa vị cao như vậy, sao lại ép con gái mình xin lỗi con của mấy ông chủ nhỏ kia, còn để bị sỉ nhục như vậy, xem ra thiên kim thật này cũng không được cưng chiều nhỉ.”
Lời vừa dứt.
Bọn họ đã kinh ngạc nhìn thấy ta hất một ly rượu vang đỏ lên đầu một người trong số đó!
Tiếp đó, giơ tay lên: “bốp bốp” tát vào mặt mấy người còn lại!
Tất cả mọi người đều ngây người.
Chỉ có tiểu thư, giơ ngón tay cái với ta: “A Hà, cái tát của ngươi vẫn như vậy, vừa mạnh vừa chuẩn.”
Ta cười khẽ: “Đều là nhờ tiểu thư dạy dỗ tốt.”
Tiểu thư hất cằm, nói với những người vừa rồi còn vô cùng ngạo mạn, lúc này đã run rẩy:
“Tôi có nhà họ Thẩm với A Hà chống lưng, các người có gì?”
Nói xong, liền kéo tôi ngạo nghễ rời đi.
Ra khỏi phòng tiệc, ta hơi lo lắng hỏi: “Nếu bọn họ về mách lẻo tiếp thì sao?”
“Không sao.”
Tiểu thư giúp tôi vuốt lại tóc: “Dù có tức giận thế nào, nếu bọn họ muốn đối phó, cũng chỉ đối phó với lão già họ Thẩm kia thôi, có ta ở đây, bọn họ không làm gì được ngươi đâu, ta chính là chỗ dựa của ngươi.”
17
Tiểu thư đoán không sai.
Quả nhiên sau đó, đám người kia không còn tìm hai người bọn ta gây phiền phức nữa.
Ngay cả Cha Thẩm cũng không hỏi đến chuyện này nữa.
Ta còn tưởng là lão già kia lương tâm trỗi dậy.
Nhưng vài ngày sau, ta mới biết, hóa ra là tiểu thư đã đánh cược với Cha Thẩm.
Cô ấy thế mà lén đăng ký tham gia Liên hoan âm nhạc quốc tế.
Cuộc thi này bốn năm mới tổ chức một lần, rất có giá trị.
Thẩm Minh Châu học đàn vi-ô-lông mười mấy năm, chỉ chờ cuộc thi lần này để tỏa sáng, hoàn toàn chiếm lấy thân phận “Thiên kim nhà họ Thẩm”, thay thế tiểu thư.
Tiểu thư đăng ký đàn tranh cổ.
Tiểu thư kéo tôi sang một bên luyện tập cùng.
Gảy đàn, gật đầu: “Cũng được, tuy có hơi khác so với đàn cổ của Đại Chu quốc nhưng dù sao thì cách gảy cũng na ná nhau, ta luyện tập một chút, đối phó với cuộc thi tầm này, hẳn là không thành vấn đề.”
Ta ngồi bên cạnh, mắt sáng lấp lánh.
Quá tuyệt, lại được nghe tiểu thư đàn rồi.