Lão Nô Nhà Ta - Chương 3
Quay người về phòng lấy đồng phục dự phòng.
Nhờ phúc nhà họ Thẩm, ta cũng có vinh dự được học ở trường quý tộc.
Tôi học lớp năm, Thẩm Nam Âm và Thẩm Minh Châu đều học lớp ba.
Trước khi chia tay, ta cảnh cáo Thẩm Minh Châu:
“Nếu ta phát hiện ngươi bắt nạt tiểu thư, đừng trách ta cho biết thế nào là lễ hội.”
Trong mắt Thẩm Minh Châu ngấn lệ, cộng thêm khuôn mặt bị ta đánh sưng lên, trông cô ta thật đáng thương:
“Chị ấy là chị gái tôi, sao tôi có thể bắt nạt chị ấy được.”
Nhưng đám con nhà quyền quý này vốn ghét người nghèo, đến lúc đó tao xem mày làm thế nào để bảo vệ Thẩm Nam Âm .
Ta tưởng với thân phận của Thẩm Nam Âm, chỉ cần Thẩm Minh Châu không làm yêu tinh quấy phá thì cô ấy có thể bình an vô sự.
Nhưng đây không phải là Đại Chu quốc.
Không có chế độ phong kiến cấp bật nghiêm ngặt.
Ta không ngờ chỉ là giờ ra chơi đi vệ sinh thì thấy năm nữ sinh vây quanh Thẩm Nam Âm yếu đuối đáng thương, không ngừng dùng cốc tạt nước vào người cô ấy.
Chúng cười đắc ý độc ác:
“Này, con nhà quê, mày khóc cái gì? Ai bảo mày hôi quá làm chi, bọn tao giúp mày tắm sạch sẽ còn gì?”
Thấy cảnh này, ta đạp mạnh cửa nhà vệ sinh.
Chúng nghe tiếng nhìn lại, khó chịu nói:
“Đồ không có mắt nào ở đâu xuất hiện vậy, không thấy bọn tao đang bận à? Cút ra ngoài!”
Ta khinh thường cười khẩy.
Quay lại cầm vòi nước bên cạnh, mở nước hết cỡ, xịt thẳng vào bọn chúng một trận tơi bời!
“Á—— con tiện nhân, mày điên rồi!”
Chúng vừa mắng vừa né nhưng nhà vệ sinh thì nhỏ như vậy, có thể né đi đâu được, chẳng mấy chốc đã ướt như chuột lột, còn thảm hại hơn cả Thẩm Nam Âm.
10
Dù sao cũng là những kẻ thường xuyên bắt nạt người khác ở trong trường, chúng đương nhiên không dám mách lẻo vớithầy cô, chỉ có thể hung hăng buông vài câu cay độc, rồi xin phép về thay quần áo.
Ta dắt Thẩm Nam Âm ướt như chuột lột đi về lớp ba.
Cô ấy nắm chặt góc áo ta, mím môi nói:
“Tiểu Hà, chúng ta về lớp sao? Hay là xin phép về thay quần áo đi.”
Trong mắt cô ấy lộ rõ vẻ sợ hãi.
Sợ Thẩm Minh Châu, sợ đám bạn lớp ba.
Ta nắm lại bàn tay lạnh ngắt của cô ấy.
“Tiểu thư, người đừng sợ, người mới là đích tiểu thư của Thẩm gia, cứng rắn lên, không ai dám làm gì người đâu, gặp chuyện bắt nạt thì cứ phản kháng mạnh mẽ, cho chúng biết lợi hại của người, sau này chúng tự khắc không dám bắt nạt người nữa.”
Ánh mắt Thẩm Nam Âm lóe lên, ngập ngừng gật đầu.
Lúc này là giờ nghỉ trưa.
Lớp ba lại ồn ào náo nhiệt.
Ta còn chưa tới gần đã nghe thấy giọng Thẩm Minh Châu giả vờ đáng thương:
“Tớ đã nói là muốn rời khỏi Thẩm gia, nhường vị trí cho Thẩm Nam Âm nhưng bố mẹ với em trai không cho, còn nói Thẩm gia chỉ nhận mình con là con gái.”
Cô ấy vừa dứt lời, xung quanh lập tức phụ họa:
“Không sao, Thẩm Nam Âm có là con ruột thì thế nào? Thẩm gia chỉ có tình cảm với mình cậu thôi.”
“Đúng vậy, cậu giỏi giang như vậy, hơn hẳn con nhà quê Thẩm Nam Âm kia nhiều.”
“Theo tớ thì cậu ta nên biết điều tự lăn đi, nhút nhát như vậy, đúng là không ra gì.”
“Chúng ta chắc chắn phải bắt nạt cậu ta cho ra trò, để cậu ta sớm cút khỏi trường, rời khỏi Thẩm gia.”
Thẩm Minh Châu đắc ý cười.
Còn chưa kịp nói gì.
Cửa lớp “Ầm.” một tiếng, bị ta đạp tung.
Ta chỉ vào đám người ô hợp trong lớp, nói với Thẩm Nam Âm:
“Dũng cảm bước ra bước đầu tiên đi. Bây giờ, tiểu thư, người nói cho ta biết, những kẻ nào đã bắt nạt người, yên tâm, không cần người ra tay, lão nô sẽ thay người trừng trị chúng.”
Thẩm Nam Âm bấu chặt ngón tay, do dự hồi lâu, cuối cùng cũng lấy hết can đảm, chỉ vào đám người của Thẩm Minh Châu.
“Bọn họ, đều, đều chế giễu tôi, còn xé sách của tôi, ném cặp sách của tôi vào thùng rác, bỏ sâu vào hộp cơm trưa của tôi…”
Thẩm Minh Châu thấy tôi, ánh mắt né tránh trong chốc lát.
Một lát sau, lại nghĩ đến bên mình có nhiều người như vậy, sợ gì chứ, lập tức cứng rắn trở lại.
“Thẩm Nam Âm, Lạc Hà, hai người làm gì vậy, muốn lật trời à?”
Cô ta vừa dứt lời.
Tôi kéo một cái ghế, đập mạnh vào.
“Đúng, lật trời đó, lật bầu trời của Thẩm Minh Châu nhà ngươi đó.”
11
Một cái ghế đập tới, đập trúng hai người.
Bọn họ còn chưa kịp nổi giận.
Ta đột nhiên xông tới, cầm lấy sách trên bàn của Thẩm Minh Châu, xé lung tung.
Tiếp đó, lại lật bàn của cô ta, trút hết đồ đạc vào thùng rác, phun mực bút bi khắp nơi.
Thẩm Minh Châu ngây người, hét lên thất thanh:
“Lạc Hà, cô điên rồi sao? Ở trường mà hỗn loạn như vậy, chẳng lẽ muốn bị đuổi học sao?!”
Tôi cười khẩy.
Ngay từ khi Đại Chu quốc, tiểu thư đã dạy ta.
Chó của mình, đóng cửa lại đánh thế nào cũng được, nhưng nếu bị người ngoài đá, người mất mặt chỉ có chủ nhân của nó. … Mặc dù ta rất không muốn so sánh mình với chó lắm.
Những người khác thấy ta điên cuồng như vậy.
Lập tức ra tay muốn ngăn ta lại.
Bọn họ hợp sức đè ta xuống đất.
Nhưng ta lại điên cuồng, bò lê bò càng, túm lấy ống quần của bọn họ, bôi mực đỏ trên tay lên chân bọn họ.
Sau đó ngẩng khuôn mặt dính đầy mực đỏ, cười lạnh lùng:
“Dám bắt nạt tiểu thư nhà ta, ta làm ma cũng không tha cho các người!!!”
Mọi người: “…”
Cuối cùng, mọi chuyện ầm ĩ quá, đến mức bị thầy giáo phát hiện ra luôn.
Trong phòng làm việc, thầy giáo uống một ngụm trà, mặt không biểu cảm nói:
“Có chuyện gì, nói đi.”
Thẩm Minh Châu định mở miệng.
Ta lập tức bịt miệng cô ấy, sau đó đổi thành vẻ mặt nước mắt lưng tròng:
“Thưa lão sư, lão sư chắc chắn phải làm chủ cho ta và tiểu thư nhà ta, bọn họ ỷ vào tính tình tiểu thư nhà ta nhu nhược, nhiều người như vậy bắt nạt một mình tiểu thư nhà ta, nếu không phải ta kịp thời xuất hiện thì hôm nay tiểu thư nhà tađã phải bỏ mạng ở đó.”
Nói xong, ta lau nước mắt:
“Trời ơi, tiểu thư nhà ta một mình lên kinh thành, cha không thương mẹ không yêu, còn bị đồng môn ức hiếp như vậy, lão sư là phán quan công bằng nhất của cả trường, chắc chắn phải trừng phạt nghiêm khắc cái bè lũ này!”
Thầy giáo: “…”
Cuối cùng, Thẩm Minh Châu với những người khác bị phạt viết bản kiểm điểm, xin lỗi tôi cùng Thẩm Nam Âm.
Còn tôi với Thẩm Nam Âm chỉ bị cảnh cáo bằng miệng.
Ra khỏi phòng làm việc, Thẩm Minh Châu cùng những người khác nghiến răng nghiến lợi, nhìn chằm chằm vào ta:
“Lạc Hà đúng không, cô có thể bảo vệ Thẩm Nam Âm một thời gian, chẳng lẽ còn có thể bảo vệ cô ấy cả đời sao? Chỉ cần các người còn ở trường một ngày, đừng hòng sống yên ổn! Hãy chờ xem!”
Thẩm Nam Âm nghe thấy lời cảnh cáo của bọn họ, sắc mặt tái mét.
Cô ấy lo lắng bấu chặt ngón tay, hỏi tôi: “Tiểu Hà, phải làm sao bây giờ? Hay là chúng ta thôi học đi?”
Tôi lắc đầu, bình tĩnh chỉnh lại váy cho cô ấy.
Hướng về phía cô ấy nở một nụ cười đầy an ủi:
“Tiểu thư, đừng sợ, người chỉ cần để ý đến váy của mình, còn lại cứ giao cho lão nô.”
12
Từ ngày đó trở đi, ta bắt đầu chạy đi chạy lại giữa lớp ba và lớp năm.
Có lẽ vì đã thấy được sức sát thương level max của ta.
Thẩm Minh Châu với những người khác đã im hơi lặng tiếng trong một thời gian dài.
Mặc dù khi gặp bọn ta, bọn họ vẫn sẽ chế giễu một cách mỉa mai.
Nhưng cuối cùng cũng không làm gì quá đáng.
Cuối tuần, trường cho nghỉ học.
Giáo viên của bọn ta kéo dài giờ học muộn hơn một chút.
Đợi đến khi ta nhanh chóng thu dọn đồ đạc, chạy đến lớp ba thì đã không còn thấy bóng dáng Thẩm Nam Âm ở đó.
Ta lập tức hoảng hốt, sự bất an mạnh mẽ tràn ngập trong não.
Ta chặn một bạn học lại:
“Các người có thấy Thẩm Nam Âm không?”
Cậu ta là học sinh giỏi của trường, cũng không ưa gì đám con nhà giàu này.
Nghe vậy, cậu ta liền hạ giọng nói:
“Vừa tan học, cô ấy đã bị Thẩm Minh Châu và những người khác đưa đi, nói là muốn tính sổ chuyện trước đây, tôi thấy hình như là đi lên sân thượng.”
Ta cảm ơn cậu ta, rồi chạy lên sân thượng.
Chưa mở cửa.
Ta đã nghe thấy một tiếng rên rỉ.
Tiếp đó, là tiếng đạp vào người, xen lẫn tiếng gậy gộc đấm đá, còn có tiếng khóc nức nở của con gái.
Máu ta lập tức như chảy ngược!
Trong đầu chỉ có mấy chữ:
Thẩm Minh Châu chết chắc rồi!
Ta tức giận đạp tung cửa sân thượng.
Hướng về phía góc phát ra tiếng động, bước nhanh tới.
Tuy nhiên, cảnh tượng Thẩm Nam Âm bị chúng vây đánh như ta tưởng tượng đã không xuất hiện.
Thay vào đó, là Thẩm Nam Âm tay trái cầm một cây gậy không biết tìm ở đâu.
Tay phải túm lấy cổ áo đồng phục của Thẩm Minh Châu.
Mặt không biểu cảm, giọng lạnh lùng nói:
“Còn dám khóc nữa, tin hay không ta sẽ nhổ từng cái răng của ngươi ra?”
Còn những người khác.
Tất cả đều cảnh giác sợ hãi nhìn chằm chằm vào Thẩm Nam Âm.
Có vẻ như muốn chạy nhưng lại không có can đảm.
Ánh mắt nhìn cô ấy như nhìn quái vật.
Ta bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc.