Lãng Quên - Chương 5
15 .
Mọi người nhìn vào hôn lễ xa hoa hoành tráng của Trần Nghiên và Cố Y Y.
Với tư cách là nhà thôi miên nổi tiếng giới tâm lý, mối quan hệ của Trần Nghiên rất rộng, hôn lễ hôm ấy rất nhiều nhân vật nổi tiếng đến.
Chỉ là mọi người đều nghi ngờ, tại sao cô dâu là một người xa lạ chưa từng gặp.
Tôi không hề quan tâm.
Ngược lại Tiểu Đào rất quan tâm, cô ấy lén lút đi tham gia hôn lễ, sau đó về phàn nàn với tôi: “Con mèo của anh ta! Cố Y Y còn tinh thần hơn cả chó nhà mình sao có thể bị ung thư?”
Cô ấy nói như vậy tôi cũng cảm thấy kỳ lạ.
Lần trước Cố Y Y chạy trong mưa, khỏi phải nói mãnh liệt lắm.
Cô ta thực sự bị ung thư giai đoạn cuối không?
Nhưng có liên quan gì với tôi chứ?
Tôi hạnh phúc một mình là được.
Tiểu Đào lại đảo mắt lại chạy đi thăm dò.
Hai ngày sau, cô ấy cực kỳ hứng thú chạy về nói cho tôi biết một bí mật lớn động trời:
“Sở Dao, Cố Y Y hoàn toàn không bị ung thư, viện trưởng của bệnh viện là người thân của cô ta giúp cô ta làm giả!”
“Cô ta đỉnh thật, làm giả báo cáo ung thư, để Trần Nghiên đắn đo đến gắt gao, Trần Nghiên tưởng cô ta sắp chết mới cưới cô ta, kết quả cô ta không chết hahaha!”
Giỏi lắm! Mạnh mẽ lắm.
Nhưng đây cũng không liên quan đến tôi.
Tiểu Đào lại cảm thấy có liên quan đến cô ấy, cô ấy cười đến méo cả miệng mau gọi video cho Trần Nghiên.
“Cậu vẫn còn wechat của anh ta.” Tôi vô cùng im lặng.
“Có chứ, mình muốn giữ lại xem trò cười.” Tiểu Đào cười quang quác, tiếp tục gọi video.
Trần Nghiên lại nghe máy.
Hình như anh ta mới làm xong một thí nghiệm, vẫn mặc quần áo đặc chế như cũ, đội mũ sạch sẽ, biểu cảm cẩn thận tỉ mỉ phảng phất hồi phục lại cuộc sống quá khứ.
Chỉ là, sâu trong ánh mắt của anh ta tràn đầy mệt mỏi, nghe video cũng im lặng không nói lặng lẽ nhìn Tiểu Đào.
Tiểu Đào mở miệng cười: “Này! Trần Nghiên vợ anh chết chưa? Không phải ung thư móng tay chứ? Cắt móng tay là khỏi rồi?”
Trần Nghiên vẫn bình tĩnh, lặng lẽ tháo găng tay xuống, cởi bỏ mũ.
“Cố Y Y làm giả báo cáo ung thư, cô ấy chơi chết anh rồi!”
Tiểu Đào bỏ lại bom tấn còn đem video nhằm vào tôi “Đến đây! Dao Dao! Cùng nhau cười anh ta nào!”
Tôi không vui khi thấy Trần Nghiên, liền đẩy ống kính ra.
Nhưng Trần Nghiên vẫn nhìn thấy tôi.
Anh ta có một chút cảm xúc dao động nhưng ngay lập tức lại khôi phục vẻ yên lặng.
Anh ta cúi đầu vừa rửa tay vừa lên tiếng: “Tôi biết.”
“Anh biết cái gì?” Tiểu Đào nói không suy nghĩ dò hỏi.
“Tôi biết Cố Y Y không bị ung thư, đột nhiên sau khi cô ấy từ Bắc Kinh về thì tôi đoán ra rồi.” Trần Nghiên giải thích.
Tôi sững sờ, mưa bão hôm ấy, Trần Nghiên nhìn ra rồi?
Tiểu Đào ngạc nhiên: “Vậy anh vẫn lấy cô ta? Đầu anh bị gì vậy?”
Trần Nghiên lại im lặng một phen, sau đó khàn khàn lên tiếng: “Sở Dao, anh muốn nhìn em.”
16 .
Tiểu Đào dùng ánh mắt dò hỏi tôi, tôi chần chừ gật đầu.
Ống kính lại nhằm tôi.
Trần Nghiên ngơ ngác nhìn mặt tôi, nhìn rất lâu.
Sau đó anh ấy nặng trĩu thở ra: “Anh lấy Cố Y Y là vì cô ấy nói cho anh biết một đạo lý.”
“Trong hôn nhân sự phù hợp quan trọng hơn tình yêu.”
Anh ta cười nói: “Cố Y Y rất dịu dàng, cái gì cũng nghĩ cho anh, cô ấy sẽ khóc lóc nước mắt giàn giụa khi anh đổ bệnh, mất ngủ cả đêm cũng vì hân hoan thành công của anh vui mừng mà khóc.”
Tôi không chú ý nghe.
Vành mắt của Trần Nghiên từ từ đỏ: “Nhưng Sở Dao em, em thà hành hạ anh, thà trừng mắt nhìn anh ngã trong mưa bão cũng không thể lùi nhường một bước.”
“Giữa em và anh ba tháng ngắn ngủi đã đến tình trạng này, dù em…….dù em…”
Giọng điệu của anh ta nghẹn ngào khó mà nói tiếp.
“Tôi đang nghe, anh tiếp tục nói đi.” Tôi rất bình tĩnh.
Trần Nghiên lau nước mắt dùng sức hít thở sâu: “Cho dù em thừa nhận em đang giả vờ mất trí nhớ, cho dù em dứt khoát giải thích, em không thể tha thứ cho anh, anh cũng sẽ không thoải mái.”
“Nhưng em cố ý giả vờ mất trí nhớ, cố ý lợi dụng một điểm đối mặt không đồng ý nhất để tàn nhẫn hành hạ anh! Sỉ nhục anh!”
Anh ta lại nghẹn ngào dùng tay chặn ống kính.
Tôi chỉ có thể nhìn thấy một vệt mờ.
Trong mơ hồ, là lời trong lòng cuối cùng của Trần Nghiên: “Đây chính là sự khác biệt sự phù hợp và tình yêu, Cố Y Y gạt anh nhưng cô ấy hợp với anh còn em thì không.”
Khi anh ta dứt lời, có người đi đến bên cạnh anh ta.
Chắc chắn là đồng nghiệp phòng thí nghiệm.
Người ấy vui mừng nói với anh ta: “Trần Nghiên, cuối cùng chúng tôi đã điều tra ra thiếu sót của máy thôi miên rồi! Vượt qua điều tra và thử nghiệm hàng trăm lần, chúng tôi đưa ra kết luận máy thôi miên không phải chính xác không sai lầm, nó sẽ bị ảnh hưởng cảm xúc của người bị thôi miên!”
“Cái gì?” Trần Nghiên ngạc nhiên, giọng nói bắt đầu run rẩy.
“Chúng tôi đã làm thí nghiệm, nếu cảm xúc của vật thí nghiệm bi thương đến điểm giới hạn ký ức của nó sẽ xuất hiện rối loạn cực lớn, thậm chí hoàn toàn tiêu tan điều này không thể đảo ngược.”
“Có thể đây chính là không gì buồn hơn một trái tim khô héo, trái tim đã chết, ký ức đương nhiên cũng sẽ không hồi phục nữa.”
Thanh âm vui mừng vang vọng trong phòng thí nghiệm.
Đây chính là một phát hiện quan trọng có trợ giúp cải tiến máy thôi miên.
Nhưng giọng nói của Trần Nghiên càng run rẩy: “Cậu nói cái gì? Không gì buồn hơn một trái tim khô héo? Đây là huyền học không phải khoa học, cậu nói tào lao!”
“Anh à, khi một người gặp phải sự tổn thương cực lớn là có khả năng lựa chọn quên đi đoạn ký ức này, đây cũng không phải huyền học.”
Người ấy kiên trì quan điểm của mình: “Vậy nên, máy thôi miên không phải vạn năng, nếu trong tiềm thức thí nghiệm lựa chọn quên đi vậy ký ức không thể hồi phục, cuối cùng không có ai đồng ý trải qua một lần nữa không gì buồn hơn một trái tim khô héo.”
Lời này nói ra, Trần Nghiên không còn động tĩnh nữa.
Hình như anh ta nhận ra được tôi không phải giả vờ mất trí nhớ.
Tôi thật sự mất trí nhớ rồi, bởi vì không gì buồn hơn một trái tim khô héo.
Khi anh ta quyết định thôi miên tôi, kết cục đã định trước.
Cuối cùng tôi cũng hiểu, tại sao tôi lại mơ vào nửa đêm nước mắt ủ ê.
Hóa ra, tim tôi đã chết.
Trong ống kính hình như có người ngã xuống.
Sau đó chính là ngạc nhiên: “Anh, anh làm sao thế!”
17 .
Ống kính tối om.
Tiểu Đào tắt video, vẻ mặt cổ quái, sau đó cô ấy nhìn tôi ngạc nhiên nói: “Sơ Dao, sao cậu lại rơi nước mắt?”
“Hả?” Tôi lau khóe mắt, thật là rơi nước mắt rồi.
Lạ thật, tại sao tôi khóc?
Loại than khóc này cực kỳ giống tiếng khóc tỉnh dậy lúc nửa đêm trống rỗng không có chỗ dựa.
Nhưng lần này, không có cảm giác trống rỗng nữa.
Tôi suy nghĩ, thoải mái cười: “Kết thúc rồi.”
“Cái gì kết thúc rồi?”
“Đã kết thúc rồi.”
Tôi thoát khỏi tất cả những cảm xúc tiêu cực trong quá khứ.
Những chuyện khiến tôi đau lòng đến không thể thở được đều theo nước mắt của tôi mà trôi đi hết.
Tôi hướng nhìn mặt trời cười, nó còn sức sống hơn mặt trời buổi sáng.
Tạm biệt Trần Nghiên, đã là ba ngày sau rồi.
Anh ta hôn mê ba ngày ở bệnh viện, chuyện đầu tiên sau khi tỉnh lại là tìm tôi.
Tôi đoán được anh ta sẽ tìm đến tôi, cho nên tôi ở nhà đợi anh ta.
Gặp mặt lần này, anh ta chưa nói đã khóc nhìn tôi thật lâu không thể kiểm soát bản thân.
Tôi từng nghĩ anh ta sẽ điên, sẽ thất lễ thậm chí sẽ quỳ xuống cầu xin tôi tha thứ.
Anh ta cũng có thể sẽ gào khóc nói mình sai rồi, nói mình quá cố chấp, nói anh ta nghĩ rằng tôi chết mức chọn cách quên anh ta.
Nhưng anh ta không làm những chuyện này.
Anh ta chỉ đứng trước mặt tôi không nói một câu.
Tự hào, dũng cảm, tự tin của anh ta đã biến mất không một dấu vết giống như những ký ức của tôi bị nhổ tận gốc.
Cuối cùng, anh ta quay người đẫm nước mắt rời đi.
Giống như đám mây áy náy bay thật xa bay đến nơi tôi ngẩng đầu cũng không nhìn thấy được.
Tôi ngẩng đầu chỉ có thể nhìn thấy bầu trời trong xanh.
18 .
Vài tháng sau, Tiểu Đào sốt đi bệnh viện một chuyến.
Tôi đi cùng cô ấy.
Khi đợi ở hành lang, một cô gái mặc áo bệnh nhân ngỡ ngàng đi qua dáng vẻ hơi ngốc.
Tôi nhận ra cô ta là Cố Y Y.
Tiểu Đào sốt cao cũng giật mình ngồi dậy: “Cmn! Cô gái ung thư!”
Cố Y Y bị cô ấy động đến, rất ngạc nhiên nhìn cô ta hỏi tiếp: “Xin lỗi, cô quen tôi sao?”
“Tôi quen! Cô là Cố Y Y mà” Tiểu Đào giễu cợt.
“Quá tốt rồi, tôi là Cố Y Y cô biết người trong nhà tôi đi đâu không? Tôi quên rất nhiều chuyện, đầu rất đau……”
Cố Y Y giống như bắt được cọng rơm cứu mạng nhanh chóng nhiệt tình nắm chặt tay của Tiểu Đào.
Tiểu Đào trợn tròn mắt.
Tôi không khỏi chất vấn: “Cố Y Y, cô mất trí nhớ rồi?”
“Hình như là vậy….đầu rất đau…..rất đau…..” Cố Y Y dùng sức lắc đầu.
Đúng lúc hai y tá vội vàng qua đây đem Cố Y Y dẫn đi lên tầng.
Sốt cao của Tiểu Đào khỏi rồi, tại chỗ hóa thân nhanh chóng trinh sát, đuổi theo thăm dò tin tức thật đúng là cô ấy thăm dò được rồi:
“Sở Dao, nguy quá, y tá nói Cố Y Y cãi nhau với chồng, chồng cô ta lỡ tay đẩy cô ta ngã xuống đất ngã hỏng đầu óc mất trí nhớ rồi!”
Trần Nghiên đẩy Cố Y Y ngã làm đẩu hỏng rồi?
“Trần Nghiên không phải nói Cố Y Y phù hợp với anh ta sao? Cãi nhau làm gì đây là bạo lực gia đình hả?” Tiểu Đào cười hả hê.
Tôi lại nhìn thấy cửa thang máy đi qua một hình dáng quen thuộc mà mệt mỏi.
Trần Nghiên!
Tiểu Đào cũng nhìn thấy kéo tôi đuổi theo qua đó.
Chúng tôi đuổi theo đến phòng bệnh của Cố Y Y.
Y tá đã rời đi, Cố Y Y ngồi trên giường bệnh xoa đầu hoang mang.
Trần Nghiên đứng trước mặt cô ta, cho dù lưng thẳng nhưng kẻ đần độn cũng có thể nhìn ra anh ta đèn dầu khô cạn.
Anh ta quá mệt.
Anh ta im lặng hồi lâu, gượng lên tiếng: “Cố Y Y, em tỉnh rồi à là anh quá kích động sau này em không được mắng Sở Dao nữa, là anh phụ lòng cô ấy…..”
Tôi nhíu mày giống như nhìn thấy chuột giao phối.
Cố Y Y trên giường ngẩng đầu nhìn Trần Nghiên, nhìn hồi lâu bật ra một câu: “Xin lỗi, anh là ai?”
Trần Nghiên cứng đờ cả người giống như bị rút cạn tinh huyết không còn sức lực nữa.
19 .
Lần cuối cùng nhìn thấy Trần Nghiên là tại buổi diễn thuyết tâm lý học của tôi.
Tôi cũng là một nhà tâm lý học ưu tú, chỉ là không hiểu thôi miên.
Tôi thích nghiên cứu vấn đề tâm lý nhi đồng.
Khi buổi diễn thuyết kết thúc, tôi phát hiện hàng ghế cuối cùng một người đàn ông già dặn đang ngồi.
Dùng “già dặn” từ này miêu tả anh ta thực ra không chính xác lắm bởi vì tuổi tác của anh ta không lớn ăn mặc cũng không già.
Chỉ là khắp người anh ta từ trên xuống dưới bao gồm cả đôi mắt đều lộ ra sự mệt mỏi và buồn bã sâu sắc.
Trong lòng tôi giật mình phớt lờ anh ta.
Nhưng khi đi ra khỏi nhà vệ sinh, anh ta đứng đợi tôi.
Bốn mắt nhìn nhau, không thể trốn tránh.
Tôi hơi gật đầu.
Anh ta muốn cho tôi một nụ cười nhưng vừa há miệng giọng nói liền mang theo bi thương: “Sở Dao, lâu rồi không gặp, em giảng rất hay, đối với bệnh tâm lý nhi đồng phải hiểu vô cùng thấy đáo…..”
“Cảm ơn.”
Tôi nhìn đồng hồ: “Tôi còn có chút việc đi trước đây.”
Anh ta mở miệng giọng điệu thấp nửa nhịp: “Dao Dao, anh ly hôn rồi….anh rất nhớ em……thật sự rất nhớ……”
Tôi mạnh mẽ dừng bước quay đầu lại mắng anh ta: “Ngài Trần Nghiên, xin ngài hãy tự trọng, chúng ta chỉ là người xa lạ xin đừng quấy rối tôi!”
Anh ta ngơ ngác nhìn chăm chú tôi, đột nhiên giơ tay ra tóm lấy ngực mình, mu bàn tay gân xanh lộ ra mặt tái nhợt nôn khan.
Khi một người đau khổ quá mức sẽ nôn khan.
Tôi nên vui mừng, tôi bị Trần Nghiên thôi miên không những bằng thức nhắc trong đêm, tôi sẽ nôn khan hết lần này đến lần khác.
“Cần gọi xe cứu thương không?” Tôi lấy điện thoại ra.
Trần Nghiên dừng nôn khan cười thảm lắc đầu.
“Xin lỗi….” Anh ta nói như vậy thất tha thất thểu rời đi.
Tôi cũng quay người rời đi giống như đám mây vô tư có thể bay càng xa bao nhiêu thì bay xa bấy nhiêu.
Người dưới bầu trời sẽ không bao giờ nhìn thấy tôi nữa.
_HẾT_