Lãng Quên - Chương 4
12 .
“Tôi nói rõ lại một lần nữa, tôi thật sự không có giả vờ mất trí nhớ, tôi hoàn toàn quên anh rồi, cho dù thế nào chúng ta cũng đã kết thúc rồi.”
Tôi nhìn chằm chằm Trần Nghiên cho anh ta đáp án cuối cùng.
Sắc mặt anh ta thay đổi thất thường, rất nhanh chóng trong chột dạ vừa nãy hồi phục lại.
Anh ta lại lần nữa giơ cái hộp, tự tin chứa đựng nỗi buồn: “Dao Dao, anh từng nói cho em biết, anh đối với sản phẩm của mình tràn đầy tự tin, cho nên máy thôi miên sẽ không mất hiệu lực, em chỉ là đang giả vờ mất trí nhớ.”
Tôi không còn gì để nói, lại một nữa báo cảnh sát “Cảnh sát, các người có thể đến đây nhanh hơn được không?”
Trần Nghiên nhìn ra phiền chán của tôi, nhưng anh ta cảm thấy tôi đang cố ý chọc tức anh ta.
Thế là nặng tình nói: “Dao Dao, anh có thể đi nhưng anh sẽ cố gắng nghĩ cách để em tha thứ cho anh, anh sẽ không từ bỏ.”
Anh ta nói xong cuối cùng rời đi, giống như một con lừa quật cường.
Tiểu Đào mắng anh ta, bây giờ giả vờ nặng tình có tác dụng gì?
Tự cho mình là một gã nặng tình!
Hình dung này chọc cười tôi làm tâm trạng cũng tốt hơn.
Qua mấy ngày, tôi mua đồ ngang qua đường Mạc Sầu, một chiếc xe thể thao dừng bên cạnh tôi, thu hút rất nhiều sự chú ý.
Trên xe thể thao, Trần Nghiên mặc vest màu đen, khí phái anh hùng, ghế phụ lại còn bày đầy hoa tươi.
Không thể không nói, anh ta rất đẹp trai, hơn nữa trên người có một loại khí chất hướng nội, để anh ta nổi bật trong hàng vạn hàng nghìn người đàn ông.
Đáng tiếc, tôi chán ghét anh ta.
“Cô Sở, còn nhớ không? Chúng ta quen biết ở đường Mạc Sầu, khi ấy cùng nhau chờ đèn đỏ.” Trần Nghiên vẫy tay với tôi, nụ cười rạng rỡ, lại có một cảm giác trẻ trung.
Tôi ngẩn người, ngã tư này là nơi chúng tôi quen nhau hả?
Vậy rất xui xẻo.
Tôi tăng tốc bước chân rời đi.
Trần Nghiên khởi động xe thể thao, vội vàng theo tôi: “Cô Sở, anh đưa em đi một nơi, tối hôm nay có bất ngờ dành cho em!”
Nụ cười anh ta khựng lại nhưng vẫn kiên trì: “Đến đây, bên bờ biển tối nay có nước mắt xanh, lúc đầu khi chúng ta quyết định ở bên nhau đã ở bên bờ biển xem nước mắt xanh.”
Anh ta xuống xe, đẹp trai vô cùng, như thể một chú rể đón tiếp cô dâu:
“Cô Sở, em từng nói biển lớn thật đáng thương, nước mắt đều là màu xanh không biết có trúng độc không. Khi ấy anh cười cả buổi, thực ra anh biết em trêu anh, nhưng anh vẫn cười rất lâu.”
Anh ta từng bước đến gần: “Đêm nay, chúng ta lại đi xem nước mắt xanh nhé, anh không biết biển lớn có trúng độc không, nhưng anh xin thề sau này sẽ không để em rơi nước mắt.”
Tôi bất đắc dĩ đứng đó, nếu không phải nhiều người, tôi không thể không làm một người phụ nữ đanh đá.
Đợi anh ta đến gần, tôi đoạn tuyệt kiên định lên tiếng nói: “Trần Nghiên, anh coi tôi giả vờ mất trí nhớ rồi đi, phải chăng mất trí nhớ tôi cũng sẽ không yêu anh nữa, bản năng cơ thể tôi đã đang chán ghét anh rồi.”
“Vừa nãy cái nhìn đầu tiên nhìn thấy anh, tôi cảm thấy anh rất đẹp trai, nhưng cơ thể lại cảm thấy ớn lạnh anh hiểu chưa? Cơ thể của tôi đang chán ghét anh!”
Rất nhiều người nói, tình yêu là hòa quyện vào linh hồn.
Thực ra, thích về mặt sinh lý càng có thể trực quan thể hiện tình yêu.
Yêu một người, đương nhiên sẽ khát khao cơ thể của anh ta, khát khao cùng anh ta hòa quyện lại với nhau.
Nhưng tôi đối với Trần Nghiên không có loại khát khao đó.
Cho dù giấc mơ trở lại vào nửa đêm, tôi nhận ra được bên cạnh đã từng có một người bạn đời không thể vứt bỏ, nhưng trong tiềm thức vẫn gạt bỏ anh ta chán ghét anh ta.
Cơ thể của tôi hiểu rõ hơn, tôi có người không đáng để yêu nữa.
“Không thể nào! Em sẽ không chán ghét anh, em từng nói về mặt sinh lý em thích anh! Em là đang giả vờ mất trí nhớ, Sở Dao rốt cuộc anh phải làm sao em mới chịu tha thứ cho anh!”
Trần Nghiên không thể chấp nhận lời lẽ của tôi, thất lễ tại chỗ, hốc mắt anh ta lại đỏ giống như đêm hôm đó.
“Đây là lúc nào rồi, tại sao anh vẫn cố chấp nghĩ rằng tôi đang giả vờ mất trí nhớ vậy?”
Tôi quay người rời đi: “Đi đi, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát.”
13 .
Trần Nghiên không rời đi.
Anh ta theo tôi về đến tận nhà.
Tôi đóng cửa, anh ta càng cố chấp đứng ở cổng nhà tôi, giữ im lặng hình như muốn đợi tôi tha thứ.
Lúc trời tối âm u, anh ta vẫn đứng thẳng như trước, chỉ là cơ thể hơi lắc lư.
Cảnh này khiến tôi ngẩn người, phảng phất trong thời gian quá khứ, tỗi cũng từng thấy qua cảnh này.
Đúng lúc Tiểu Đào gọi video đến, sáng hôm nay cô ấy về nhà.
Tôi nói chuyện này với cô ấy, cô ấy không khỏi mắng chửi: “Lại đến chiêu này? Năm đó một sinh viên đại học ở phòng thí nghiệm luôn quyến rũ anh ta, anh ta nhận ra mình đang làm tổn thương cậu, cậu tức giận không thèm để ý anh ta, anh ta sẽ đứng ở cửa cổng nhà cậu một đêm.”
“Năm đó vẫn rất cảm động, cuối cùng anh ta thực sự chỉ là đần, nhưng lần này anh ta chạy đến kết hôn với Cố Y Y nhưng cũng không phải là đần nữa.”
Đúng vậy, anh ta không đần nữa.
Vậy nên, tôi mặc kệ.
Khi màn đêm buông xuống, một cơn mưa lớn đột nhiên ập đến.
Trần Nghiên bị ướt nửa tiếng, thân hình cao ngã trong nước mưa.
Anh ta ngất xỉu.
Tôi không thể không mở cửa tránh để anh ta xảy ra chuyện hại tôi bị xui xẻo.
Kết quả mới cầm ô định đi đỡ anh ta, một chiếc xe cách đó không xa mở ra, một cô gái gầy yếu khoác áo mưa vội vàng xông qua đây.
Cô ta đeo khẩu trang kín mặt gọi người nhìn không rõ ngoại hình.
Nhưng tôi cảm thấy có chút quen mắt.
Không đợi nhìn kỹ, cô ta đã ôm chặt Trần Nghiên vừa khóc vừa lay động: “Trần Nghiễn, sao anh ngốc như vậy? Anh yêu cô ấy như vậy sao?”
Trần Nghiên vốn dĩ hôn mê rồi được cô gái lay tỉnh dậy.
Anh ta mơ hồ, khắp người ướt sũng luôn run rẩy.
Sau đó nhìn thấy cô gái, anh ta bỗng thức dậy: “Y Y….em……”
“Là em, em sắp chết rồi muốn đến thăm anh lần cuối, kết quả em……”
“Anh là đứa ngốc nghếch lẽ nào không nhìn ra Sở Dao cố ý hành hạ anh sao? Cô ấy giả vờ mất trí nhớ lại mặc kệ anh, cô gái như vậy có đáng để anh yêu không!”
Cố Y Y đau lòng vô cùng, đôi mắt hung dữ nhìn chằm tôi.
Tôi tỉnh ngộ, là cô hả.
Cô gái gửi cho tôi ảnh và thư.
Nhìn bộ dạng khỏe mạnh này của cô ta, không giống bị ung thư giai đoạn cuối.
“Cô vẫn chưa chết?” Tôi tiện tay xoay ô vẩy nước vào mặt cô ta.
“Cô yên tâm, tôi sẽ không để cô toại nguyện đâu!”
Cố Y Y lạnh lùng nhìn tôi “Cô không chỉ nhỏ mọn ích kỷ còn không có ý tốt, cũng chắc chắn không yêu Trần Nghiên!”
Cô ta không kiêng nể gì cả trách móc tôi: “Nếu cô yêu Trần Nghiên sao lại nhẫn tâm luôn giả vờ mất trí nhớ hành hạ anh ấy? Sao lại nhẫn tâm trừng mắt nhìn anh ấy ngã trong nước mưa!”
“Người đáng tự hào như anh ấy, bị cô hành hạ người không ra người ma không ra ma, cô hài lòng rồi phải không?”
Lời của cô ta khiến tôi không thể trả lời.
Bởi vì trong cuộc đời hơn hai mươi năm của tôi chưa từng thấy bà điên nào như vậy.
Trần Nghiên giữ im lặng.
Tôi tưởng anh ta bị bà điên làm cho kinh ngạc rồi, ai ngờ anh ta vất vả đứng dậy đau lòng giúp Cố Y Y lau trán.
Sau đó anh ta nhìn tôi, giọng nói khàn khàn mà mệt mỏi mưa bão luồn qua:
“Sở Dao, anh rất mệt, thật sự rất mệt…..có lẽ, anh nhìn còn không thấu bằng Cố Y Y người ngoài cuộc.”
“Trận mưa bão này ướt tỉnh anh rồi, cố tình gây sự của em còn lạnh lẽo hơn trận mưa này, nếu em đã giả vờ mất trí nhớ vậy thì cứ tiếp tục giả vờ đi.”
Anh ta quay người cùng với Cố Y Y rời đi.
Tôi mở miệng không nói nên lời.
Mất trí nhớ thật đau khổ, rõ ràng là người ngoài cuộc nhưng giống như mở ra góc nhìn của ông trời.
Nhìn ai cũng đều là ông điên bà điên.
Tôi không có cảm giác nhập tâm!
14 .
Lần này, Trần Nghiên dường như yên tĩnh rồi.
Hoặc là nói, Cố Y Y đến rồi, anh ta phải ở cùng Cố Y Y.
Tóm lại, tôi nhàn rỗi rồi.
Đáng tiếc mới nhàn rỗi được năm ngày, Trần Nghiên lại xuất hiện.
Đúng lúc Tiểu Đào ở đây mở miệng mắng anh ta: “Thằng điên, lại đến dầm mưa hả? Khiêu chiến thùng đá nhận không?”
Trần Nghiên không nhúc nhích, lần này anh ta bình tĩnh hơn trước đây hơn nữa cũng không phải đến cầu xin tôi tha thứ:
“Sở Dao, Cố Y Y đã hoàn toàn chống cự không nổi nữa rồi, tối hôm qua cô ấy mơ hồ cầu xin anh lấy cô ấy, thật sự lấy cô ấy, không chỉ là tổ chức một hôn lễ trên hình thức.”
Lời này làm Tiểu Đào tức điên lên.
Cô ấy chỉ Trần Nghiên mắng: “Anh bị điên à! Anh đến đây khoe khoang sao! Anh muốn lấy thì lấy! Ai thèm quan tâm!”
Tiểu Đào là sợ tôi quan tâm.
Đáng tiếc, tôi không quan tâm.
Tôi chỉ nghi ngờ: “Có nhất thiết phải nói với tôi không?”
Môi của Trần Nghiên từ từ mím lại, kiềm chế một sự tịch mịch và tức giận.
Anh ta tự cười bản thân, hỏi tôi: “Vậy nên, cho dù anh lấy Cố Y Y em vẫn mặc kệ sao? Em vẫn muốn tiếp tục giả vờ mất trí nhớ sao?”
“Tôi nói rất nhiều lần rồi, tôi không có giả vờ mất trí nhớ, tôi hoàn toàn không nhớ anh, anh có thể nghe vào dù chỉ một lần không!”
Bản thân tôi đã nói đến phiền rồi.
“Mỗi người đều có thể nói dối, máy móc không biết nói dối.”
Trần Nghiên thất vọng nhìn tôi: “Anh hết lần này đến lần khác để phòng thí nghiệm kiểm tra máy thôi miên, dù hôm nay vẫn đang kiểm tra nhưng nó không sai, nó không sai!”
Không tiện nói thẳng chính là lỗi của tôi.
Tôi đang giả vờ mất trí nhớ, tôi đang vứt bỏ tình cảm này.
Tôi hít thở sâu, xoa huyệt thái dương gật đầu: “Được! Được! Được! Là tôi giả vờ mất trí nhớ, tôi là không yêu anh nữa, tôi không yêu anh nữa!”
Tôi lớn tiếng gào ra ngoài.
Hơi thở của Trần Nghiên uể oải dường như trong nháy mắt già đi mấy chục tuổi.
Anh ta cắn chặt răng, vành mắt rất đỏ muốn nói lại không nói ra được.
Cuối cùng, miệng anh ta chảy máu kiệt sức lại tuyệt vọng gật đầu: “Được! Là em….bỏ rơi anh.”
Tất cả tranh luận đã không còn ý nghĩa nữa.
Tất cả đến đây là kết thúc.