Lãng Quên - Chương 3
8 .
Người này thật kỳ lạ.
Tôi cũng vậy.
Giống như mơ một giấc mơ rất dài rất dài, tỉnh giấc mơ một người đàn ông ôm lấy tôi gọi tôi Dao Dao để tôi kết hôn với anh ta.
Sao anh ta biết tên của tôi?
Tôi nghi ngờ lại cảnh giác, lặng lẽ bắt lấy điện thoại chuẩn bị chạy trốn bất cứ lúc nào báo cảnh sát.
Người đàn ông chết lặng.
Anh ta giữ tư thế ôm tôi vừa nãy, cứng ngắc ngồi trên sofa, trừng mắt thật to mồm không ngừng run rẩy.
Sau đó anh ta thất lễ chỉ bản thân: “Dao Dao, là anh đây Trần Nghiên, Trần Nghiên chồng chưa cưới của em! Em không nhớ ra anh sao?”
Tôi nhìn chuẩn bị cơ hội tránh xa anh ta, nhanh nhẹn nắm lấy gậy bóng chày trong góc trách mắng: “Tôi không quen biết anh, tôi báo cảnh sát rồi!”
“Dao Dao, anh là Trần Nghiên!”
Trần Nghiên gấp đến độ mồ hôi đầy đầu nhanh chóng cầm lấy cái hộp kỳ lạ kia: “Dao Dao nhìn chỗ này, nhìn cái hộp!”
Cái hộp đang phát sáng rất đẹp, nhưng tôi không thích.
Trần Nghiên vội vàng nhích gần lại trán đầy mồ hôi: “Không thể nào! Em không nhớ ra anh? Dụng cụ thôi miên phạm sai lầm rồi?”
“Đủ rồi, anh thật kỳ lạ, tôi thật sự đã báo cảnh sát rồi!” Tôi nắm chắc gậy bóng chày rồi báo cảnh sát!
Trần Nghiên hoàn toàn không quan tâm, anh ta dùng sức vỗ cái hộp gần như cầu xin tôi: “Dao Dao, thử lại lần nữa được không? Em nhất định sẽ nhớ được anh!”
Anh ta phát điên lên, chĩa cái hộp vào tôi nhưng tôi không cảm thấy gì cả.
Tôi chỉ cảm thấy đầu anh ta có vấn đề không khỏi vung gậy bóng chày quát mắng: “Cút ra ngoài đi! Cảnh sát sắp đến rồi!”
“Dao Dao……anh không hiểu tại sao lại như vậy, em nghe anh nói chúng ta yêu nhau ba năm rồi, anh không thể rời xa em, em cũng không thể rời xa anh, chúng ta sắp kết hôn mà…….”
“Cút!” Tôi không nể tình nghĩ đối phương là một tên điên, tôi nhất định không được sợ hãi không được sợ!
“Anh………Dao Dao………” Trần Nghiên sắc mặt trắng bệch, mắt hung thần ác nghiệt nhìn tôi cuối cùng ép buộc bản thân bình tĩnh lại.
Anh ta lùi mấy bước gượng cười : “Cô Sở Dao, tôi tên là Trần Nghiên là bạn trai ba năm yêu nhau của cô, nếu không tin có thể hỏi bạn thân Tiểu Đào của cô.”
“Cách đây một thời gian, đầu cô bị ngã quên mất tôi, mà đúng lúc em gái tôi bị ung thư tôi không thể không đi chăm sóc cô ấy.
“Bây giờ, tôi về rồi hơn nữa mang theo máy thôi miên giúp cô lấy lại ký ức, tôi không phải là người xấu thật đấy.”
9 .
Trần Nghiên nói thành thật.
Tôi nhíu mày quan sát anh ta không tin tưởng lắm.
Chủ yếu là trong tiềm thức của tôi đã gạt bỏ anh ta, lần đầu nhìn anh ta tôi sẽ cảm thấy khó chịu không thoải mái.
Loại đàn ông này tôi chắc chắn sẽ không lấy.
Nhưng để trấn an anh ta, vẻ mặt tôi cũng được xoa dịu.
“Coi như anh nói là thật, anh có thể đi được rồi, tôi không kiện anh xông vào nhà người khác.”
Tôi tiễn khách.
Trần Nghiên lại vội ôm lấy cái hộp kia do dự.
Nhưng cuối cùng anh ta vẫn gật đầu: “Được, nhất định là máy thôi miên xảy ra vấn đề anh đi về sửa chữa.”
Trần Nghiên lại gượng cười: “Dao Dao, em chờ anh quay lại, anh từng đồng ý cho em một buổi hôn lễ hoành tráng, anh nói được làm được!”
Tôi lên tiếng nhưng cảm thấy có chút ghê tởm.
Đợi anh ta rời khỏi, khắp người tôi thả lỏng trên sofa.
Vừa rồi thật là dọa chết tôi rồi.
Tinh thần ổn định tôi gọi điện cho Tiểu Đào để cô ấy mau qua đây.
Sau khi cô ấy đến, tôi đem chuyện vừa mới xảy ra nói cho cô ấy biết.
“Chuyện của ba tháng này cậu lại quên rồi? Trần Nghiên thực sự là chồng chưa cưới của cậu, nhưng anh ta ngoại tình rồi, nhân lúc cậu mất trí nhớ trong ba tháng anh ta tổ chức hôn lễ với Cố Y Y du lịch tuần trăng mật khắp cả nước.”
Tiểu Đào lạnh lùng: “Anh ta vẫn nói Cố Y Y là em gái anh ta? Có hèn không! Người tốt nhà ai tổ chức hôn lễ với em gái?”
Tôi nghe mà buồn bực.
Không phải thật sự tôi có chồng chưa cưới à?
Cả đời trong sạch bị hủy trong tay một tên tâm thần ôm cái hộp?
Đang buồn bực, Tiểu Đào phát hiện hàng ở trong góc, một đống ảnh xuất hiện trước tầm mắt.
Cô ấy cầm lên xem tức giận kêu to: “Người con gái này chính là Cố Y Y, cô ta có ý gì? Chỉ gửi cho cậu?”
Mắng chửi, cô ấy phát hiện một bức thức cầm lên xem tức muốn bốc khói: “Cmn! Cô ta đây là cố ý chọc tức cậu, nói mình đáng thương lắm quá đồ giả nai!”
Tiểu Đào mặt đều tức đỏ lên để tôi xem thư.
Đầu óc tôi choáng váng đây là cái quái gì vậy.
Tôi dứt khoát đi vào nhà tắm.
Tiểu Đào hỏi tôi làm gì.
Tôi sờ cánh tay bất lực nói: “Luôn cảm thấy thật ghê tởm giống như bị một bọc phân trát lên mặt nhưng lại không biết ai ném lên mặt mình vẫn là đi tắm rửa thôi.”
10 .
Tắm xong, tôi dọn sạch dòng suy nghĩ bình tĩnh xuống.
Tiểu Đào vẫn đang tỏ thái độ bất bình: “Trần Nghiên và Cố Y Y đôi cẩu nam nữ quá đáng ghét kia, ức hiếp cậu mất trí rồi! Thật không phải con người mà!”
Nhìn dáng vẻ tức giận của cô ấy thì tôi muốn cười.
Thế nhưng tôi đang nghiêm túc phân tích: “Nếu như Trần Nghiên thật sự là chồng chưa cưới của mình, nhưng anh ta đi tổ chức hôn lễ tuần trăng mật với một người con gái khác, đây rõ ràng mình gặp người chẳng ra gì.”
“Nếu đã gặp người chẳng ra gì, mình quên anh ta đi là một chuyện tốt.”
Nghe tôi nói như vậy, Tiểu Đào sững sờ.
Cô ấy xúc động: “Đây là lần thứ hai cậu nói lời này rồi, có lẽ trong tiềm thức của cậu đã nhẹ nhõm rồi, đúng vậy, gặp người chẳng ra gì vậy quên đi anh ta cũng là một chuyện tốt.”
Chúng tôi đồng ý, tôi quên Trần Nghiên là một chuyện tốt!
Nếu đã là chuyện tốt vậy đương nhiên phải chúc mừng.
Đi ăn lẩu!
Ăn lẩu dạo phố, trời tối rồi chúng tôi còn không về nhà mà định đi hát Karaoke.
Kết quả đi nửa đường bị Trần Nghiên chặn lại.
Anh ta tìm tôi rất lâu, lúc này thở phào nhẹ nhõm: “Dao Dao, cuối cùng tìm được em rồi máy thôi miên anh để người ta gấp rút kiểm tra rồi, anh đến thăm em, nhớ được anh chưa? Anh là Trần Nghiên chồng chưa cưới của em.”
Tôi vô cớ chán ghét, lùi phía sau một bước: “Trần Nghiên, xin anh nói chuyện chú ý chừng mực, giữa chúng ta không có bất cứ mối quan hệ thân mật nào, cho dù trước đây có hiện tại cũng không có nữa!”
“Dao Dao, em vẫn không nhớ ra anh sao? Không sao đâu, đợi anh kiểm tra trục trặc nhất định em sẽ nhớ ra anh.”
Tâm trạng của Trần Nghiên suy sụp nhưng chưa mất lòng.
Tiểu Đào không nhịn được lên tiếng: “Trần Nghiên, anh nghe không hiểu sao? Trọng tâm không phải là trí nhớ mà là Sở Dao không yêu anh nữa, không có bất cứ mối quan hệ thân mật nào với anh nữa!”
Trần Nghiên ngẩn ra lập tức cười:
“Cô ấy yêu tôi, cô ấy chỉ quên tôi thôi.”
Nói xong, anh ta cũng không quấy rầy tôi tự mình rời đi.
Chắc là đang vội sửa cái hộp kia.
Ngày tháng sau đó, anh ta luôn tìm cơ hội gặp tôi, thậm chí cũng phải gọi điện chất vấn tôi nhớ ra anh ta hay không.
Tôi lạnh lùng đáp lại, anh ta cũng chỉ dịu dàng cười: “Dao Dao, em sẽ nhớ ra anh, đến lúc đó anh sẽ xử lý em cẩn thận đó.”
Bảy ngày sau, Trần Nghiên lại đến nhà tôi, chỉ là lần này anh mang theo cơn tức giận mà đến.
11.
Anh ta ôm cái hộp đó, đứng ở nơi tối tăm của cửa cổng giống như ma.
Tôi với Tiểu Đào mới làm xong việc về nhà bị anh ta dọa cho một cái.
“Trần Nghiên, anh lại làm cái gì vậy!” Tiểu Đào nói kháy.
Trần Nghiên bước chậm đi ra, sắc mặt rất bình tĩnh, giọng điệu cũng rất bình tĩnh không còn nhiệt tình và mong đợi như mấy ngày trước.
Anh ta chất vấn tôi: “Sở Dao, em đã nhớ ra anh rồi đúng không? Em đang giả vờ mất trí nhớ!”
“Em biết anh những ngày này vội vàng lắm không? Anh vội đến mức khắp người nhũn ra, chân tay run rẩy, sợ tương lai của chúng ta không còn tồn tại, em lại giả vờ mất trí nhớ!”
Hả?
Tôi bị anh ta chất vấn bất thình lình làm cho nổi nóng không khỏi lạnh lùng mắng: “Trần Nghiên, xin anh chú ý lời lẽ, tôi không giả vờ mất trí nhớ, cũng sẽ không có tương lai nào với anh hết!”
“Ha!”
Trần Nghiên đến gần hai bước đem cái hộp giơ trước mặt tôi “Anh phát động toàn bộ người của phòng thí nghiệm, nhiều lần kiểm tra thử nghiệm rồi máy thôi miên không người nào không nhớ ra anh!”
“Rõ ràng em nhớ ra anh rồi, lại trêu đùa tình cảm của anh, em biết anh là người nghiêm túc không thích loại trêu đùa này!”
Anh ta nhìn chằm tôi vẻ mặt tức giận.
Tôi cười trong tức giận, cái loại bị trát phân lên mặt ghê tởm lại xuất hiện.
Tôi cũng không cãi nhau nữa, trực tiếp báo cảnh sát: “Cảnh sát, có một người đàn ông luôn bám theo tôi, bảy ngày rồi, tôi sắp phát điên mất!”
Cảnh sát lập tức đến hiện trường đi về phía tôi.
“Tốt, rất tốt, anh không ngờ em lòng lang dạ sói như vậy, vì anh đi cùng em gái bị ung thư đi hết quãng đường cuối cùng sao? Cô ấy sắp chết rồi, em nhỏ mọn như vậy sao?”
Trần Nghiên giọng điệu run rẩy bị tôi chọc tức muốn chết.
Không đợi tôi nói, Tiểu Đào hắng giọng mắng to: “Em gái? Anh không nói cái này đều bị quên rồi, anh đợi đấy cho tôi!”
Cô ấy xông vào trong phòng đem đống ảnh kia và thư từ ôm ra đập vào người Trần Nghiên.
Trần Nghiên vừa nhìn sắc mặt thay đổi.
“Đây chính là em gái của anh? Chụp ảnh cưới, tuần trăng mật, gửi thư khiêu khích chính chủ, anh tự mình xem đi em gái anh thật là một em gái tốt!”
Tiểu Đào không nể tình vạch trần lời nói dối của Trần Nghiên.
Trần Nghiên câm nín không còn khí thế.
Rất lâu anh ta mới lên tiếng: “Xin lỗi, anh…..Cố Y Y là thanh mai của anh là thanh xuân của anh, cô ấy quá đáng thương, anh thực sự không buông được cô ấy.”
“Sở dĩ nói cô ấy là em gái anh cũng không muốn làm tổn thương Dao Dao lần thứ hai.”
Trần Nghiên mím môi chăm chú nhìn tôi: “Anh nhận sai, anh sẽ không gặp lại Cố Y Y nữa, em đừng giận nữa, đừng giả vờ mất trí nhớ nữa được không?”