Lăng Mộ Khê - Chương 2
【16】
Ta và Tiêu Sở Địch đã lâu chuyện.
Ta chống cằm tiếng côn trùng ngoài cửa sổ, chỉ thấy bực bội.
Bỗng tiếng sỏi nhỏ ném khung cửa gỗ “tạch” một cái, mở mảnh giấy quấn quanh viên đá xem:
Ra ngoài ngắm ? Không ngắm cũng , cứ .
Ta nắm chặt mảnh giấy, khoé môi bất giác cong lên.
Gió nhẹ lướt qua, côn trùng kêu vang, thật đúng là thời điểm thích hợp để ngắm .
Ta còn kịp bước đến sân giữa, đã thấy mẫu thân khoanh tay, mỉm :
“Giờ ngủ, con định ngoài kiếm doanh thu cho y quán hả?”
Ta siết chặt tờ giấy, gượng : “Dạ, mẫu thân, con thức khuya giúp giảm béo.”
Mẫu thân khịt mũi:
“ , thức thêm chút nữa là cả lẫn hòm đều chỉ mười cân.”
…
Sao trời là khỏi ngắm .
Dưới ánh của mẫu thân, đành ngoan ngoãn trở về phòng ngủ.
Ta ngờ, mẫu thân đã sớm thấu mọi chuyện. Sau khi về phòng, bà đến tìm Tiêu Sở Địch.
Tiêu Sở Địch thấy tiếng gõ cửa, mừng rỡ hỏi: “Ai đó?”
Giọng mẫu thân khàn khàn, phần khô ráp:
“Là tổ gia ngươi đây!”
【17】
Ta rõ mẫu thân tối đó đã gì với Tiêu Sở Địch, chỉ biết từ hôm đó đột nhiên biến mất.
Đến khi gặp , đã là ngày hôm .
“Tiêu Sở Địch, hôm qua ngươi ?”
“Hái dược liệu.”
Ta mới biết, mẫu thân bắt Tiêu Sở Địch trong vòng một ngày hái đủ mười hòm dược liệu, nếu thì gặp nữa.
Ta mười hòm dược liệu nặng trịch, trong lòng xót xa thôi – là mười hòm đấy…
Chắc hẳn đã vất vả lắm.
“A Tiêu, cho xem tay ngươi một chút.”
Ta tràn đầy đau lòng.
Bàn tay Tiêu Sở Địch trắng trẻo nõn nà, chẳng lấy một vết đỏ.
Đây mà là tay hái thuốc ?
thể lộ . Bằng , chẳng diễn quá lố ?
Phải giả vờ đau lòng.
Ngại quá, giả nổi.
Vậy là nắm lấy bàn tay nhỏ của vặn mạnh một cái.
Vẻ đau lòng của , xem như đạt chuẩn .
“A Tiêu …”
Tiêu Sở Địch vẻ mặt phức tạp.
Hắn dám gì.
phụ thân thì dám.
“Lăng Mục Khê, con bệnh ?”
“…”
【18】
Tiêu Sở Địch chạy về nhà xin phụ thân mười hòm dược liệu.
Mẫu thân cảm động thôi, khen là đứa con trai của bà.
Mẫu thân vốn kẻ thích chiếm lợi. Bà nhận dược liệu, liền cho ở phòng nhất trong nhà.
mà, phòng nhất , vốn ở .
Là ai?
Là .
Mẫu thân vui.
Bà chất vấn mua nhiều đồ quá, làm bà dọn mệt chết.
Ta thật biết nên an ủi mẫu thân thế nào.
Giờ chỉ tự ôm lấy .
Chắc là chuyện thường đôi, chuẩn ăn cơm, bằng hữu của Tiêu Sở Địch bỗng nhiên tỉnh .
Tuy rõ đã bao lâu, cũng biết đây là , nhưng rõ hiện giờ chúng đang làm gì.
Chờ chúng kịp phản ứng, đã cầm đũa bàn, vẻ mặt tự nhiên: “Sao còn ăn?”
“Đừng khách sáo, cứ xem đây là nhà .”
Đa tạ ngài.
Đột nhiên thêm một , thật sự lúng túng.
Vì nhà còn ghế trống nữa.
Không tin ư?
Ghế để bốc thuốc, khám bệnh đều đã hết .
Không ngờ mẫu thân tiết kiệm đến thế ?
Hiện tại, chỉ còn Tiêu Sở Địch là kịp xuống.
Ta cắn đũa trộm, đáng đời, ai bảo mấy ngày nay ngươi nổi bật làm chi.
Mẫu thân ngừng gắp đồ ăn cho , còn xoa đầu đầy yêu thương, nhẹ giọng bảo:
“Đứng dậy ăn .”
…
Ta Tiêu Sở Địch xuống, còn với .
Hắn hình như quên mất đến đây là để cưới vợ, để nhận mẹ.
Ghế là của bọn họ, liên quan đến .
Bàn ăn đầy tiếng rôm rả.
Ta bỗng nhớ tới một câu mẫu thân từng :
“Niềm vui nỗi buồn của nhân loại chẳng hề tương thông, chỉ thấy bọn họ ồn ào.”
【19】
Cơm nước xong xuôi mẫu thân mới phát hiện vị bằng hữu áo trắng của Tiêu Sở Địch điểm .
Vì mà bà phát hiện ?
Bởi vì ăn xong thì rửa bát.
Bữa cơm đó còn xổm mà ăn, mẫu thân cũng ngại sai làm gì, ánh mắt bà dừng công tử áo trắng một thoáng, mong hiểu ý mà tự giác một chút.
Không phụ kỳ vọng, công tử áo trắng quả nhiên hiểu ánh mắt .
Hắn lật tung cái bàn một cái, bát đũa vỡ đầy đất.
Mẫu thân sững tại chỗ.
Hắn còn vỗ tay khanh khách, giải quyết vấn đề từ gốc rễ.
Mẫu thân ngơ ngẩn, giọng đầy chắc nịch:
“Ta một cái là biết bình thường .”
Không chỉ bà , bốn bọn , tám con mắt đều thấy rõ ràng.
Tiêu Sở Địch thăm dò hỏi : “Ngươi còn nhớ tên gì ?”
“Họ Gọi, tên Đại Bá.”
Xem vẫn ngốc đến mức .
【20】
Trong khi mẫu thân còn đang đau đầu suy nghĩ nên thu xếp cho thế nào, thì đã tự tìm cách giải quyết.
Hắn chi là ngoan ngoãn tới giường, cởi giày leo lên, phủ chăn trắng, “Lúc ăn thì gọi , việc gì thì cứ coi như chết .”
Ta bỗng thấy thật may mắn.
Tuy đầu chút vấn đề, nhưng ngũ quan vẫn còn đoan chính.
Còn mẫu thân thì đã tức đến lệch cả mắt, méo cả mũi .
【21】
Ai ai cũng biết, Hồi Xuân Đường nuôi kẻ ăn .
Tiêu Sở Địch bằng hữu của tên là Tiểu Bạch.
Mẫu thân hỏi tên Tiểu Bạch .
Tiểu Bạch chỉ vỗ tay khờ khạo: “Cứ lời tên ngốc là .”
Tiêu Sở Địch: “…”
Mẫu thân lấy một nắm dược liệu đưa cho Tiểu Bạch, bảo nghiền thành bột.
Bởi chỉ một nắm nhỏ, mà cả ngày trời Tiểu Bạch vẫn đang nghiền đống đó, đến tối mà số bột thu chẳng đáng là bao.
Mặt mẫu thân bắt đầu chuyển từ đỏ sang cam, vàng, xanh, lam, chàm, tím.
“Ngươi đem thuốc nghiền thành nước hả?”
Tiểu Bạch vẫn ngơ ngẩn.
Mẫu thân nhịn nữa, xách gậy lao đánh .
Phụ thân ôm chặt mẫu thân .
Tiêu Sở Địch ôm chặt lấy .
?
“Ngươi ôm làm gì?”
“Ta… thấy hợp tình hợp cảnh.”
Mẫu thân chú ý tới động tĩnh bên , hai gậy giáng luôn lên Tiêu Sở Địch, dịu dàng :
“Sở Địch , nương cũng là vì cho con thôi, bằng nương sợ con ôm yên lòng.”
Tiêu Sở Địch: “?……”
Trước khi , mẫu thân vứt gậy xuống đầy căm phẫn, chỉ Tiểu Bạch mắng là đồ ngốc.
Ta thấy mẫu thân quá đáng.
Tiêu Sở Địch cũng thấy .
Tiểu Bạch khẽ , con ngươi đen láy ánh lên tia sáng rực rỡ, “Ngươi xem, ngươi hơn thua với một tên ngốc làm chi?”
Ta thấy mẫu thân mắng đúng thật.
Tiêu Sở Địch cũng thấy .
【22】
Mẫu thân nghi ngờ Tiểu Bạch thật hề ngốc.
Từ khi Tiểu Bạch tỉnh , khách đến Hồi Xuân Đường khám bệnh đông từng thấy, đa phần đều là vì mà tới.
Nhờ sự nỗ lực ngừng của Tiểu Bạch, doanh thu Hồi Xuân Đường bắt đầu dấu hiệu… tăng trưởng âm.
Xem ngày dọn cầu ngủ cũng chẳng còn xa nữa.
Ta phụng mệnh mẫu thân, tay cầm một cây gậy, ngoài cửa đợi Tiểu Bạch.
“Vừa đến làm gì đó?” Ta liếc mắt theo vị khách rời , nghiêng đầu hỏi.
“Xem số mệnh cho .”
“Bao nhiêu bạc?”
“Năm mươi lượng.”
Ta hận thể trong tay đang cầm gậy, mà là đao!
“Giang Tiểu Bạch, ngươi bỏ năm mươi lượng bạc để xem bói?!” Ta hít một sâu suốt nửa canh giờ, mới miễn cưỡng đè nén lửa giận, mở miệng hỏi, “Hắn ngươi mệnh thế nào?”
“Hắn chuẩn lắm, … chỉ một mạng thôi.”
“Rắc!” Gậy gỗ trong tay vỗ lên bàn một cái gãy làm đôi.
【23】
Kể từ đó liền ưa Giang Tiểu Bạch nữa.
từ khi nào bắt đầu thay đổi cái về ?
Chắc là một hôm trời mưa, cẩn thận làm ướt cái giỏ đựng dược thảo, liền thay chịu tội.
Ta xách giỏ ướt, bất an về phòng.
Giang Tiểu Bạch hỏi: “Sao thế?”
“Giỏ ướt .”
Giang Tiểu Bạch ngẩng đầu trời.
“Mưa to thế , còn văng tới cả ngươi nữa ?”
“……”
lúc mẫu thân ngang qua, trông thấy cái giỏ ướt trong tay , liền nổi trận lôi đình.
“Cái giỏ đựng thuốc ướt thế ?”
Giang Tiểu Bạch mặt đầy ngây ngô, “Cái giỏ chẳng để … tè ?”
Tốc độ mẫu thân ném cái giỏ còn nhanh hơn lúc bà đếm bạc nữa.
【24】
Ngày hôm Tiêu Sở Địch kéo ngoài nướng thịt xiên.
Giang Tiểu Bạch đồng ý, nướng như thế vệ sinh.
Cuối cùng bọn lôi cái bếp nướng mà mẫu thân nhờ thợ rèn làm riêng, trăng mát gió lành cùng nướng xiên.
Chúng còn mời cả phụ thân và mẫu thân .
Trước khi mẫu thân tới, còn nhỏ giọng hỏi Giang Tiểu Bạch, “Ngươi thật sợ chết ?”
Giang Tiểu Bạch nháy mắt với , tiện tay đưa xiên thịt nướng xong cho .
Lông mi thật dài, giống dáng vẻ yêu nghiệt của Tiêu Sở Địch, Giang Tiểu Bạch mày kiếm mắt sáng, hàng mi cong cong như cánh bướm, trông vô tội vô cùng.
“Tiểu Khê đừng sợ, con một khi đã lý tưởng, thì đánh đánh cũng chẳng quan trọng nữa.”
Chúng quanh lửa trại, vui vẻ.
Ta cố gắng nén xuống tia lo âu trong lòng.
Bấy nhiêu thời gian bên , ít nhiều gì chúng cũng đoán thân phận của hai họ đơn giản, chia ly chỉ là chuyện sớm muộn, nhưng chẳng họ rời chút nào.
Đêm đẽ biết bao, cho đến khi mẫu thân phát hiện chân tướng.
“Các ngươi lấy thuốc của để nhóm lửa?!”
“À… nương, Tiểu Bạch như nướng thịt sẽ cho sức khỏe hơn…”
Mẫu thân : Quỳ một đêm giữa sân cũng cho sức khỏe.
Giang Tiểu Bạch mặt vẫn đổi sắc, tiếp tục khờ khạo.
Tiêu Sở Địch khẽ nhíu mày, đang định gì đó thì Giang Tiểu Bạch liếc một cái, chặn lời ngay tại cổ họng.
Rốt cuộc Giang Tiểu Bạch cũng quỳ suốt một đêm giữa sân… quỳ cái rắm !
Uổng công lo lắng cả đêm, ngủ còn ngon hơn cả .
Tới khi ước chừng mẫu thân sắp tỉnh, mới ngáp dài một cái, đúng giờ đúng phút quỳ xuống sân, bắt đầu diễn cảnh “con biết ”.