Lang Hối - Chương 5: Ngoại Truyện - Bùi Chấp
10.
Bức thư mới mẫu thân vừa gửi lại không thấy đâu nữa.
Bùi Chấp biết rõ, chắc chắn là Bùi Chiêu lại lén lấy đi xem rồi.
Những năm gần đây, Bùi Chiêu luôn có thói quen cứ dăm ba ngày lại lén lút đọc thư của hắn.
Rõ ràng tất cả những lựa chọn, tất cả những hậu quả đều là do chính ông gieo, giờ đây khi mẫu thân thật sự đã buông bỏ, ông lại phải lật đi lật lại bức thư cả chục lần, cứ như đang tìm kiếm chút dấu vết nào còn sót lại của mình trong lòng mẫu thân.
Bùi Chấp cảm thấy, con người quả thật không thể cứ tham lam muốn mọi thứ cùng một lúc.
Nhưng mấy năm gần đây, sức khỏe của Bùi Chiêu đã suy yếu hơn rất nhiều. Những năm dài chinh chiến đã khiến vết thương cũ tái phát, biến vị anh hùng từng oanh liệt giữa thời loạn thành một ông lão già nua.
Gần đây, ông dường như còn có ý định trao lại quyền lực lớn lao của mình cho hắn.
Bùi Chấp rất vui lòng.
Nếu hắn trở thành Yến Quân, có lẽ mẫu thân sẽ có thể an cư tại Yến Đô mà không còn lo Bùi Chiêu lúc nào đó mất trí mà lại bày ra trò cướp đoạt như trước nữa.
Giờ đây, hắn phải đến gặp Bùi Chiêu để giành lại lá thư thuộc về mình.
Những trận chiến cần đánh đều đã đánh xong, Bùi Chiêu cũng chẳng còn gì làm. Gần đây ông thường ở một mình trong đại điện tối om, ngay cả ánh mặt trời cũng không chiếu vào được. Bùi Chấp nghĩ mình nên đi nhanh về nhanh.
Nhưng hôm nay, lão đầu ấy lại khăng khăng không chịu thừa nhận việc mình đã lấy trộm thư. Bùi Chấp nhìn chằm chằm ông một lúc lâu, cuối cùng với chút ác ý, hắn nói: “Mẫu thân sắp thành thân với Tạ tiên sinh rồi, ngài khóc phải không?”
Nghe vậy, Bùi Chiêu như bị giẫm phải đuôi. Nhưng hiện giờ Bùi Chấp thân hình cao lớn, sức lực dồi dào, Bùi Chiêu làm sao mà đánh được hắn.
Cuối cùng, Bùi Chấp vẫn tìm thấy lá thư của mẫu thân trong góc phòng.
Lấy được thư rồi, Bùi Chấp cũng chẳng còn gì để nói với Bùi Chiêu, hắn nhấc chân định rời đi nhưng Bùi Chiêu hiếm khi gọi hắn lại.
“Ta có phải là một phu quân và phụ thân thất bại không?”
Bùi Chấp dừng bước: “Nhưng ngài là một quân chủ rất thành công. Bút mực sử sách sẽ không bao giờ quên tên ngài.”
Đó là sự thật. Cuộc đời con người luôn phải đứng trước những lựa chọn.
Trong trận đại hỏa ở Yến Đô, cả mẫu thân và hắn đều là những quân cờ bị bỏ rơi.
Thế nhưng, phụ thân lại chẳng thể hoàn toàn từ bỏ.
Sau khi đã có được giang sơn vĩ đại, ông lại bắt đầu
Khi đã có trong tay cơ đồ bá nghiệp, ông lại bắt đầu tiếc nuối tình yêu nam nữ, tiếc nuối tình cảm phụ tử.
Nếu phụ thân hắn có thể quyết tâm đi đến cùng thì sao lại rơi vào cảnh u sầu cô độc như hôm nay?
Nghĩ đến đây, Bùi Chấp thở dài.
Hắn đã gần đến tuổi cập quan (trưởng thành), nhưng vào những lúc thế này, hắn vẫn rất nhớ mẫu thân.
Vòng tay của mẫu thân luôn ấm áp.
Trong trận đại hỏa đó, chính mẫu thân đã dùng thân thể mình để che chở cho hắn.
Trong màn đêm đen kịt, mẫu thân đã ôm hắn để giữ ấm. Khi đói khát, hắn còn uống cả máu của mẫu thân.
Trận đại hỏa đó là cơn ác mộng của mẫu thân, nhưng cũng là ác mộng của Bùi Chấp. Tuy nhiên, vì có mẫu thân bên cạnh, Bùi Chấp chưa bao giờ bị lạc trong cơn ác mộng mà không thể thoát ra.
Trong suốt cuộc hành trình trốn chạy hàng ngàn dặm, chỉ có một người duy nhất phải chịu cảnh đói khát, đó là mẫu thân.
Mẫu thân nói rằng bà có lỗi với hắn, nhưng hắn cũng chẳng khác gì, cũng đã từng gặm nhấm máu thịt của bà.
Sau khi đọc xong lá thư, những cảm xúc tiêu cực mà Bùi Chiêu đã gieo trong lòng hắn cũng lập tức tan biến.
Tạ Trường Yến không tệ chút nào. Năm đó cũng chính ông ấy đã gửi tin cho hắn, giúp hắn vượt sông đến đất Sở để ngăn chặn Bùi Chiêu.
Giờ đây, mẫu thân viết rằng Tạ Trường Yến muốn đến đất Yến để thực hiện biến pháp của ông ấy, hỏi xem hắn nghĩ thế nào.
Đương nhiên hắn rất sẵn lòng.
Phụ thân là một bậc hùng tài giữa thời loạn, còn hắn cũng có tham vọng riêng.
Hắn sẽ làm tốt hơn Bùi Chiêu, nhưng hiện tại, việc quan trọng nhất đối với Bùi Chấp là tìm cho mẫu thân một nơi ở tốt nhất và nghĩ cách làm sao để giam lỏng Bùi Chiêu, không để ông quấy rầy mẫu thân và Tạ tiên sinh.
Khi bước ra khỏi cung điện đó, hắn dường như còn nghe thấy Bùi Chiêu đang nói điều gì đó, đại loại như “hối hận rồi, hối hận rồi”.
Đúng là chẳng ra làm sao.
Sau này, khi mẫu thân đến đất Yến, Bùi Chấp bất chợt nhớ ra điều gì đó, liền thuận miệng hỏi:
“Mẫu thân, mấy năm qua, người có hối hận không?”
Mẫu thân hắn rạng rỡ đáp: “Không hối hận.”