Lang Hối - Chương 4
8.
Ta và Bùi Chiêu nhìn nhau, không nói lời nào.
Gần tới bến đò, chiếc xe ngựa đang phóng nhanh bỗng đột ngột dừng lại.
Thuộc hạ của Bùi Chiêu thì thầm vài câu vào tai hắn và chỉ trong nháy mắt, ta có thể thấy sắc mặt của hắn tối sầm lại ngay lập tức.
Thấy hắn không vui, ta khẽ nhếch môi cười mỉa, nhưng lại thấy hắn quay đầu nhìn ta
Mang theo sự nghi ngờ, ta vén rèm xe lên.
Chỉ thấy cách khoảng mười trượng, có một người cưỡi ngựa đứng giữa làn gió lạnh, tay nắm thanh kiếm xanh chắn ngang đường xe ngựa của Yến Quân.
Là Tạ Trường Yến, người vừa từ biệt ta ba ngày trước.
“Xin Yến Quân dừng bước, hãy để A Từ cô nương rời đi!”
“Xin Yến Quân dừng bước, hãy để A Từ cô nương rời đi!”
Từng tiếng vang dội từ Tạ Trường Yến làm tim ta cũng run rẩy theo.
Nhận được lời hứa từ quân vương, thật có thể như thế này sao?
Ta bị người của Bùi Chiêu kéo về phía sau, chỉ biết nhìn hắn và Tạ Trường Yến giằng co với kiếm trong tay.
Bùi Chiêu vội vã ra đi, người đi theo chỉ có vài người, nhưng tất cả đều là cao thủ. Tuy Tạ Trường Yến không yếu thế nhưng rõ ràng hắn ta không có cơ hội thắng.
Nếu vì ta mà Tạ Trường Yến mất mạng, thì ta quả thực đáng tội muôn lần chết không đền nổi.
Trong lúc mơ hồ, ta như nghe thấy tiếng Ôn Chấp An gọi ta một tiếng “A nương”.
Ngẩng đầu lên nhìn, từ xa xa trong đình, ta nhìn thấy bóng dáng của Ôn Chấp An.
Trong lòng ta chợt hiểu ra, Ôn Chấp An không rơi vào tay Bùi Chiêu, chắc hẳn là do Tạ Trường Yến cứu đi.
Bùi Chiêu lại lừa ta.
Trong lòng tôi không còn chút do dự nào nữa.
Ta bước nhanh về phía đình, nhưng đã bị lưỡi kiếm chặn lại.
Thanh kiếm trong tay Bùi Chiêu tiến sát tới cổ tôi, gió thổi qua, tiếng kiếm rít lên nghe rõ mồn một.
“A Từ, nếu nàng còn tiến lên, ta sẽ không nương tay.”
“Vậy thì không cần phải nương tay nữa.”
Ta nhìn Bùi Chiêu, thấy mắt hắn đã đỏ ngầu nhưng hắn vẫn không dừng lại.
“Ta đối với ngươi đã thất vọng đến cực điểm, không còn bất kỳ hy vọng gì nữa.” Ta ép sát vào mũi kiếm, tiến thêm một bước.
Tuy Bùi Chiêu có lùi lại, nhưng lưỡi kiếm vẫn cứa vào da thịt, máu chảy ra. Trong mắt hắn thoáng hiện vẻ hoảng loạn, còn trong lòng ta thì đã tĩnh lặng như nước.
“Bùi Chiêu, ta thà chết chứ không muốn ngày nào cũng sống trong oán hận cùng ngươi. Nếu ngươi không chịu buông tha cho ta, thì hãy giết ta đi. Ta không muốn có thêm ai phải mất mạng vì ta nữa.”
Ta đã chuẩn bị sẵn sàng cho điều tệ nhất, chỉ hận bản thân không được như Bùi Chiêu, không nắm trong tay quyền lực để có thể tự tay nắm giữ số phận một lần.
Nhìn sang Tạ Trường Yến, ta thấy trong mắt hắn ta tràn ngập sự lo lắng dành cho ta. Trong lòng ta chỉ có sự biết ơn chân thành.
Ngày đó từ biệt, ta nhờ Tạ Trường Yến đưa ta rời khỏi Sở hương, hắn ta nói sẽ chuẩn bị trong ba ngày.
Sau đó, Bùi Chiêu trở lại và bắt ta đi, ta không trách Tạ Trường Yến. Dù sao bây giờ Bùi Chiêu đã là quân chủ của chư quốc. Nhưng không ngờ, Tạ Trường Yến vẫn giữ lời hứa.
Xem ra cả đời này của Ôn Từ, cũng không phải lúc nào cũng cứu sai người.
Ngón tay cầm kiếm của Bùi Chiêu run rẩy, nhưng hắn không lùi thêm bước nào nữa. Ta và hắn nhìn nhau, cả hai đều hiểu rõ quyết tâm của đối phương.
Ta nhắm mắt lại, chuẩn bị chờ cái chết.
“Mẫu thân, đừng mà!”
Âm thanh quen thuộc, lâu ngày không nghe mà đau đớn đến xé lòng, vang lên từ bến đò.
Có thuyền vừa cập bến, người trên thuyền đã lớn, đã mạnh mẽ, đã cao hơn, không còn là đứa trẻ năm xưa cần mẫu thân bảo vệ mới sống sót được.
Ta muốn nhìn rõ bóng dáng đó, nhưng khi người đã đến gần hơn, ta lại không dám nhìn.
Đến khi mở mắt ra, chỉ thấy nước mắt đã tràn đầy mặt.
Nghe tiếng gọi, thanh kiếm trong tay Bùi Chiêu rơi xuống. Trong khoảnh khắc, lý trí đã mất của hắn như quay trở lại.
Hắn vừa làm gì thế này? Hắn suýt nữa, suýt nữa lại giết chết A Từ một lần nữa.
Bùi Chấp, đứa con duy nhất trên đời này của hắn, từ lâu đã hận hắn nhiều năm vì trận hỏa hoạn ở Yến Đô. Giờ gặp lại, hắn lại một lần nữa giương kiếm về phía mẫu thân của Bùi Chấp.
Hắn đã làm gì vậy?
Bùi Chiêu vốn chỉ muốn đưa A Từ về, để cả nhà đoàn tụ.
Nhưng A Từ quá cứng đầu, cứng đến mức hắn không muốn nghe thêm bất cứ lời từ chối nào từ miệng nàng.
Đối diện với A Từ, tại sao hắn lại tồi tệ đến mức này?
Bùi Chiêu chợt nhận ra, cuộc đời này của hắn chẳng giữ được thứ gì.Tình yêu của phụ mẫu, tình nghĩa phu thê, tất cả đều rời xa hắn. Chỉ còn chút tình phụ tử giữa hắn và Bùi Chấp, khiến hắn cảm thấy mình vẫn còn là một con người.
Nhưng vừa rồi, hắn suýt chút nữa cũng đã mất đi điều quý giá đó.
May mắn thay, vẫn còn chút nữa thôi.
9.
Thuyền đã cập bến.
Ta biết, Bùi Chấp đang đứng sau lưng.
A Chấp, đứa con của ta, A Chấp của ta.
Đứa bé sinh ra đã biết dỗ dành ta, A Chấp vô tội đến nhường nào, chỉ mới năm tuổi đã phải cùng ta trốn chạy khắp nơi.
Vì thân phận thấp hèn của mẫu thân nó, mà nó bị coi như một mồi nhử để dụ địch.
Ta vô cùng hổ thẹn.
Nhưng ta không dám quay lại nhìn nó.
Khi đó trong lòng ta mang đầy hận thù với Bùi Chiêu, ta biết mình không thể bảo vệ nó nên đã bỏ lại nó ở cổng thành khi chỉ mới năm tuổi.
Trong những đêm mộng mị, ta nhớ nó, nhưng cũng căm ghét dòng máu của Bùi Chiêu chảy trong người nó.
Những khó khăn trong đời ta, sự bình yên đã mất của ta, dường như tất cả đều do Bùi Chiêu mang đến. Ta thực sự chỉ là một kẻ hẹp hòi và tầm thường.
Ta yêu A Chấp, nhưng không kiềm được mà trút giận lên nó, căm ghét gương mặt nó giống hệt Bùi Chiêu và căm ghét chính bản thân mình vì đã trao tình cảm sai lầm.
Đến hôm nay, khi nó gọi ta là “Mẫu thân”, ta vẫn không dám nhìn thẳng vào nó, làm sao ta có thể đối diện với tất cả sự bất công ta đã dành cho nó?
“Mẫu thân, tại sao người không nhìn con?”
Bùi Chấp tiến lại gần, giọng nói mang theo sự dè dặt không dễ nhận ra.
“Ta… ta hổ thẹn.”
Cố gắng nói ra vài lời, nhưng A Chấp đã nắm lấy tay ta.
“Mẫu thân, không sao rồi, đừng sợ nữa. Năm xưa người đã bảo vệ con, giờ đây, con sẽ bảo vệ lại người.”
Bị nó nắm tay, ta mới nhận ra cả cơ thể mình đang run rẩy.
Ta quay người lại, nhận ra A Chấp giờ đã cao gần bằng ta, cũng càng rõ ràng hơn rằng nó và Bùi Chiêu thực sự là hai người khác nhau.
Bùi Chấp mãi mãi là đứa con do ta nuôi lớn, chứ không phải chỉ là ngươi mang dòng máu của Bùi Chiêu.
“Mẫu thân, con sẽ không để ai làm hại người. Con cũng không muốn người quay lại. Núi cao sông rộng, con không muốn mẫu thân bị ràng buộc vì con.”
Bùi Chấp nhìn ta, nói từng lời chân thành.
Nó không lớn lên giống như trong những cơn ác mộng của ta, nơi nó đầy thù hận với ta.
Nó và Bùi Chiêu, là hai người hoàn toàn khác biệt.
“A Chấp, mẫu thân sai rồi, mẫu thân đã sai rồi.”
Ôm chầm lấy nó, ta bật khóc.
Ta đã tự giam cầm mình, cho đến hôm nay khi nhìn thấy A Chấp, ta mới hiểu ra rằng hận thù với Bùi Chiêu thật sự không đáng.
Cả cuộc đời này, ta chỉ gặp phải một người tồi tệ như Bùi Chiêu thôi, vậy mà ta đã tự giam cầm mình nhiều năm như thế, thật sự không đáng.
“Không sao đâu, mẫu thân. Con tha thứ cho người, người cũng hãy tha thứ cho con, được không?”
Nhìn vào ánh mắt khẩn cầu của A Chấp, ta gật đầu.
Sau đó, ánh mắt Bùi Chấp vượt qua ta, dừng lại trên người Bùi Chiêu.
“Quân thượng, đời này có lẽ ngài chỉ có duy nhất một đứa con là ta. Nếu không muốn phụ tử trở mặt thành thù thì hãy để mẫu thân rời đi!”
“Hiện giờ ngài đã có rất nhiều thứ. Người như ngài, dù có buông bỏ mẫu thân một lần nữa, ngài cũng sẽ không đau khổ quá nhiều, phải không?”
Một câu nói của A Chấp, còn mạnh hơn ngàn vạn lời ta muốn nói.
Từng chữ như đánh thẳng vào trái tim Bùi Chiêu.
Bùi Chiêu muốn lên tiếng phản bác, nhưng đối diện ánh mắt của Bùi Chấp, tất cả đều nuốt ngược trở lại.
Đối với Bùi Chấp, hắn có nợ. Đối với ta, trước kia ta không hiểu rõ, giờ cũng không còn quan trọng nữa.
Dù sao thì Bùi Chiêu cũng luôn biết cách đưa ra quyết định đúng đắn nhất.
Ta chỉ nhìn thấy Bùi Chiêu buông kiếm, nhường đường, để ta rời đi.
Một lần nữa đến bến đò, ta thấy cảnh vật bên bờ sông vẫn như xưa, trong lòng ngổn ngang trăm mối.
Nhiều năm trước ta trốn chạy đến vùng đất Sở này, giờ đây lại một lần nữa lên thuyền, tựa như kẻ vừa tỉnh mộng, hướng về phương Bắc mà rời đi.
Như lời A Chấp nói, núi cao sông rộng, ta cũng nên đi tìm con đường của chính mình.
Trước khi chia tay, Tạ Trường Yến tặng ta trăm lượng vàng như đã hứa.
Bên cạnh ta còn có Ôn Chấp An, ta mỉm cười hỏi hắn ta: “Tạ tiên sin định đi về đâu?”
Tạ Trường Yến đáp: “Loạn thế phiêu bạt, ta muốn du ngoạn khắp non sông, rồi sau đó đến các nước phương Bắc để thực hiện biến pháp mà ta mong muốn.”
“Ta muốn đồng hành cùng tiên sinh, hành y cứu đời, không biết tiên sinh có nguyện cho ta đi cùng một chặng không?”
“Cầu còn không được.” Tạ Trường Yến đáp.
Ta từ biệt A Chấp, hứa rằng mỗi tháng sẽ gửi thư về Yến Đô để báo bình an, sau đó lên thuyền rời khỏi đất Sở.
Mọi chuyện đều thuận lợi.
Ôn Từ một đời vất vả nhiều năm, may mắn đến năm ba mươi tuổi, cũng sẽ thử bước đi trên con đường của riêng mình.