Lang Hối - Chương 1
1.
Ngày chạy trốn khỏi Yến Đô, lửa cháy ngút trời.
Ta dắt tay Bùi Chấp, khi ấy mới bốn tuổi, liều mạng chạy thoát thân.
Chúng ta ra khỏi thành bằng mật đạo, liên tục bị truy sát suốt dọc đường, thân tín đều chết hết, mới miễn cưỡng chạy đến được Giang Đông.
Chỉ cần thuận miệng hỏi một bà lão ở cổng thành là ta đã biết tin Bùi Chiêu sắp thành thân với nữ nhi của đại tộc ở Giang Đông.
“Vương hầu và quý nữ, đây mới là một cặp xứng đôi. Chỉ là, nữ nhi của đại tộc, sao có thể làm thiếp của Yến Quân?”
“Nghe nói Yến Quân đã có thê tử nhưng trời thấu lòng người, từ sau trận hỏa hoạn ở Yến Đô, phu nhân Yến Quân đã ba tháng không có tin tức. Lần này Yến Quân và quý nữ thành thân, tất nhiên là sẽ theo nghi thức chính thất rồi.”
Lúc đó ta vẫn nắm chặt tay Bùi Chấp.
Cuối cùng, ta cũng hiểu được những mưu tính của Bùi Chiêu.
Trong lúc thiên hạ loạn lạc, Bùi Chiêu nổi bật, khiến các chư hầu dè chừng.
Vì vậy, khi Bùi Chiêu dẫn quân nam chinh, các chư hầu bốn phương đã nhân cơ hội xông vào, bất ngờ bao vây Yến Đô.
Chúng ta đợi Bùi Chiêu đến cứu viện, nhưng không ngờ Bùi Chiêu lại nghĩ đến việc dùng ta và ấu tử làm mồi nhử, điệu hổ ly sơn, nhân cơ hội đánh chiếm vương đô của chư hầu, tranh giành thiên hạ.
Ta đã là mồi nhử và chỉ có cái chết của ta mới có thể để hắn danh chính ngôn thuận cưới tân phu nhân.
Nhìn lại Bùi Chấp có nét mặt giống Bùi Chiêu, chỉ mới năm tuổi nhưng đã có phong thái của phụ thân mình.
Ta đột nhiên cảm thấy sinh mạng của hai mẫu tử ta dường như đều nằm trong một ý nghĩ của ta.
Trên đường đi bị truy sát mấy lần, có lẽ trong đó cũng có ý muốn ta phải chết từ phía Bùi Chiêu.
Nghĩ đến nhiều năm phu thê của ta và Bùi Chiêu, lúc này ta chỉ cảm thấy hối hận. Năm đó ở bên bờ sông đầu thôn, ta đã không nên cứu Bùi Chiêu đang bị thương nặng.
Cười nhạt một tiếng, trong mắt đã không còn nước mắt, nhưng lại khiến Bùi Chấp bốn tuổi sợ hãi.
“Mẫu thân ơi, con sợ, khi nào chúng ta mới gặp được phụ thân?”
Trong khoảnh khắc nhìn Bùi Chấp, ta đã quyết định.
Ta dẫn Bùi Chấp đến cổng thành, chỉ thấy thủ vệ thành đã ở gần đó.
Ta nhét tất cả tín vật trên người vào trong ngực Bùi Chấp.
“Vào thành tìm phụ thân con, nói với phụ thân rằng mẫu thân con đã chết.”
“Hổ dữ còn không ăn thịt con, mẫu thân chết rồi thì con mới có thể sống.”
Bùi Chấp nước mắt lưng tròng, nắm chặt lấy tay ta, nhưng cuối cùng ta vẫn nhẫn tâm đẩy nó ra.
“Mẫu thân thô kệch, không xứng làm thê tử của phụ thân con.”
“Sau khi con đến vương thành, ta và phụ thân con kiếp này không cần gặp lại nữa.”
Nói xong, ta bỏ chạy, trốn trong bóng tối nhìn Bùi Chấp khàn giọng gọi mẫu thân. Cho đến khi nhìn thấy thủ vệ dẫn nó vào thành và quân đội vương thành quỳ xuống gọi nó là Thế tử điện hạ, ta mới hoàn toàn quay lưng rời khỏi thành.
2.
Trên đường rời khỏi thành quả nhiên có mai phục, trải qua vài lần sinh tử, ta mới miễn cưỡng thoát khỏi nanh vuốt của tử thần.
Khi lên thuyền ở bến đò để đến Kinh Sở, ta nghe nói Bùi Chiêu đã đưa Bùi Chấp trở về đất Yến, trong thời gian đó không hề có tin tức gì về việc tìm kiếm ta.
Trong lòng cuối cùng cũng không còn sóng gió nữa.
“Cô nương một thân một mình, dáng vẻ vội vã, định đi về đâu?”
Một phụ nhân cùng thuyền vì không quen khí hậu mà bị bệnh, ta đã giúp sắc thuốc, pha trà và giúp bà ấy lưu thông khí huyết, từ đó kết giao được một mối thiện duyên.
“Phiêu bạt khắp nơi, đã không còn quê hương để trở về. Chuyến này phu tử tử tán, chỉ muốn đến đất Sở tìm một tia hy vọng sống.”
Nghe vậy, phụ nhân cũng rơi lệ.
“Thời loạn lạc, phu quân ta cũng đã chết vì chiến tranh. Nếu cô nương không chê, có thể đi cùng ta.”
Vậy là ta cùng phụ nhân đến đất Sở, tìm một tiểu viện và làm lại nghề y nữ của mình.
Sáng sớm lên núi hái thuốc, buổi trưa ra ngoài xem bệnh, chiều tối dạo bước dưới trăng về nhà, gối đầu lên màn đêm mà ngủ.
Ta định cư ở đất Sở, người trong thôn đều gọi ta là Ôn nương tử.
Từ phu nhân Yến Quân đến y nữ thôn dã, đối với ta mà nói lại là những tháng ngày bình yên hiếm có.
Chỉ là giữa đêm khuya, cũng có lúc bị ác mộng đánh thức.
Ta luôn mơ thấy những tháng ngày lưu vong khi ta và Bùi Chấp ăn không đủ no, phải gặm vỏ cây, ăn cỏ dại mà sống. Trong khi Bùi Chiêu lại cùng quý nữ Giang Đông cắt đèn Tây song, động phòng hoa chúc.
Trong mơ, ấu tử khóc lóc liên tục gọi mẫu thân, rồi trong chớp mắt, ta lại mơ thấy Bùi Chấp dần dần lớn lên giống phụ thân nó, đối xử với ta lạnh lùng như sương giá.
“Ngươi không xứng làm mẫu thân của ta.”
“Mẫu thân của ta tuyệt đối không phải là người thấp hèn nơi thôn dã như ngươi.”
“Nếu không phải thân phận của mẫu thân thấp kém, sao phụ thân lại chán ghét mà bỏ rơi ta, không màng đến tính mạng của ta, lại để mặc cho ta làm mồi nhử ở Yến Đô, suýt nữa mất mạng.”
Lúc tỉnh dậy đầu ta đau như búa bổ, đẩy cửa ra, chỉ thấy dưới ánh trăng có một đứa trẻ giống như một con sói con nhảy ra từ nhà bếp.
Đầu sói con toàn là máu, trên tay nắm chặt hai chiếc bánh mỏng, đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào ta như thể muốn cắn ta bất cứ lúc nào.
Ở đây có nhiều đứa trẻ không nhà không cửa, vết máu trên đầu nó chắc là bị hương dân đánh khi đi ăn trộm.
Nhìn sói con, ta chợt nghĩ đến Bùi Chấp.
Cái đói, A Chấp của ta đã nếm trải từ lâu.
Ta thở dài, dưới ánh mắt cảnh giác của nó, ta dắt nó vào trong nhà.
Lấy thảo dược băng bó vết thương trên đầu cho nó, rồi lại đưa nó ra ngoài.
“Ngày mai đến thay thuốc, nếu đói, có thể đến tìm ta, không cần phải đi ăn trộm nữa.”
Ban đầu, sói con nghiến răng nghiến lợi, sau đó đỏ hoe mắt, đi vài bước lại quay đầu lại, cuối cùng đột nhiên chạy về và dẫn ta đến phía sau núi.
“Ta ăn trộm bánh của ngươi, nhưng không phải vì ta mà là vì tiên sinh sắp chết rồi. Ta cầu xin ngươi cứu hắn, ta nguyện lấy mạng để đền cho ngươi.”
Chỉ thấy phía sau núi có một nam nhân mặc giáp trụ đang nằm đó, vết máu loang lổ nhuộm áo giáp bạc thành màu đen và để lộ ra một góc áo trắng.
Giống như năm đó, ta đã cứu Bùi Chiêu bên bờ sông đầu thôn.
“Tiên sinh vì cứu ta mới bị bọn sơn tặc chém, hắn là người tốt. Ngươi sẽ cứu hắn mà, đúng không?”
Giọng nói tha thiết của đứa trẻ ngăn bước chân ta muốn quay đi.
Ta ngồi xổm xuống, đưa tay bắt mạch cho nam nhân đó.
Ôn Từ ơi Ôn Từ, ngươi thật là mau quên mà.
3.
Từ đó về sau, trong viện của ta có thêm một lớn một nhỏ.
Đứa nhỏ không tên không họ, cũng không có phụ mẫu, cứ thế ở lại với ta. Ta gọi nó là Ôn Chấp An.
Ôn Chấp An dường như không bao giờ ngừng làm việc, không bận rộn trồng thuốc cho ta thì cũng bận đốn củi quét nhà, đun nước nấu cơm.
Ôn Chấp An miệng lưỡi sắc bén, thỉnh thoảng có kẻ côn đồ trong thôn dám xúc phạm đến ta, nó luôn xông lên trước tiên, dù có đổ máu cũng phải cắn cho kẻ đó một miếng thịt.
Nó rất biết giữ đồ ăn, những quả dại hái được trên núi, khi mang đến cho ta, nhất định là quả ngọt nhất.
Nó hung dữ nhưng lại rụt rè muốn thử gọi ta một tiếng “A nương”. Thấy ta hơi nhíu mày, nó lại nói mình nhất thời si tâm vọng tưởng.
Sao có thể là vọng tưởng được chứ.
Còn về phần người lớn kia, hắn ta tên là Tạ Trường Yến. Hắn ta hôn mê hơn nửa tháng mới tỉnh, lại mất thêm hai tháng mới có thể xuống giường. Khi tỉnh dậy, hắn ta không trả nổi tiền thuốc ngàn vàng mà ta yêu cầu, nên đành ở lại thảo lư của ta để giúp ta hái thuốc, xay thuốc, làm việc trả nợ.
Một năm trôi qua, người trong thôn đều nói Tạ Trường Yến là tiểu bạch kiểm của ta.
Ta muốn đuổi Tạ Trường Yến đi, nhưng hắn ta lại nói Ôn Chấp An đã đến tuổi đi học, đang cần một vị phu tử.
“Ôn nương tử là một tiểu Bồ Tát cứu khổ cứu nạn, việc dạy học e là không thể tự mình làm được.”
Một câu nói của hắn đã khiến ta không thể nói được gì thêm.
Thôi được rồi, dù sao hắn cũng sẽ rời đi, chẳng qua chỉ thêm một hai năm nữa mà thôi.
Ngày qua ngày, hạ qua đông đến, Ôn Chấp An học hành chăm chỉ. Ta thấy nó hận không thể treo đầu lên xà nhà để đạt được công danh.
Còn Tạ Trường Yến lại không có phong thái của một sư trưởng, ngày ngày đùa giỡn, hái hoa dắt chó đi dạo. May mà vườn thuốc của ta được hắn ta chăm sóc rất tốt, nên ta đành nhắm một mắt mở một mắt cho qua.
“Tạ phu tử, ta đã viết thêm hai bài sách lược, ngài đã hứa với ta tối nay sẽ xem xét kỹ lưỡng. Không được lười biếng nữa, ngài mau giảng bài cho ta đi.”
Tạ Trường Yến bị Ôn Chấp An làm phiền quá, liền đến tìm ta cầu cứu.
Thứ hắn ta đưa cho ta là một cuốn sách y học cổ xưa mà trước đây ta chưa từng thấy ở vương thành Yến Đô.
Vì nhận quà của người ta nên thấy áy náy, ta khuyên Ôn Chấp An nên cân bằng giữa việc học và nghỉ ngơi.
Đứa nhỏ trước mặt ta nước mắt lưng tròng, cảm động nói sẽ nghe lời ta.
Thế mà chỉ quay lưng, nó lại cùng Tạ Trường Yến ồn ào đùa giỡn, tựa như mèo vờn chuột.
Mấy năm ở Sở hương, thời gian trôi qua thật êm đềm.
Đêm đến vào giấc ngủ, cũng hiếm khi bị ác mộng đánh thức nữa.
Hôm ấy, ta đi xem bệnh về thì hương trưởng tìm đến, nói có quý nhân đến Sở hương. Ông ấy còn nói trên núi nơi ta hái thuốc có mỏ sắt, vì ta thường lên núi, quen thuộc địa hình, nên muốn mời ta dẫn đường cho quý nhân.
Nghĩ đến lúc mới đến thôn, hương trưởng đã giúp ta sắp xếp nhà cửa, ân tình khó trả nên ta không từ chối được.
Ngày hôm sau, ta lên núi, cúi đầu đến trước mặt quý nhân, hương trưởng dẫn ta quỳ xuống hành lễ.
“Dân phụ bái kiến quý nhân.”
Vừa quỳ xuống, quý nhân cách đó vài bước đột nhiên chao đảo, ta nhìn thấy một góc áo bào màu đen thêu chỉ vàng quen thuộc.
Ngẩng đầu lên, quý nhân đã đứng ngay trước mặt ta.
Bốn mắt giao nhau, hóa ra là cố nhân đã xa cách nhiều năm.
Cố nhân đã từng khiến ta đau lòng, hận đến tận xương tủy.
Thời gian không làm phai mờ phong thái của Bùi Chiêu, chỉ là giữa hai hàng lông mày càng lộ rõ khí chất uy nghiêm, cao ngạo, xem thường thiên hạ.
Mấy năm nay, dù ở Sở hương ta cũng đã nghe đến tên Bùi Chiêu.
Vị Yến Quân trẻ tuổi uy chấn tứ phương, các Vương nữ của sáu nước đều tranh nhau muốn gả cho hắn, thề phải khắc tên mình lên trang sử vẻ vang của Bùi Chiêu khi thống nhất thiên hạ.
Nhưng Bùi Chiêu vẫn chưa lập ra một vị phu nhân Yến Quân chân chính nào.
Lời đồn đại lan truyền khắp nơi, có người nói Yến quân Bùi Chiêu vẫn luôn nhớ về vị phu nhân đã chết trong trận hỏa hoạn ở Yến Đô, cũng có người nói vì Bùi Chiêu yêu thương Thái tử Bùi Chấp, nên không nỡ để Thái tử nhận người khác làm mẫu thân.
Tạ Trường Yến cũng từng hỏi ta.
“Hậu cung của Bùi Chiêu có vô số hồng nhan, nhưng mãi vẫn chưa lập quân phu nhân, Ôn nương tử có biết vì sao không?”
Ta không hỏi Tạ Trường Yến tại sao lại hỏi phụ nhân thôn quê như ta câu hỏi này, chỉ tự múc cho mình một bát canh nóng.
“Ngao cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi. Hậu cung Yến Đô vô chủ mới có thể cho thấy Yến Quân đối xử công bằng với bốn phương chư hầu.”
Yến Quân không có quân phu nhân mới không làm mất mặt các Vương nữ của sáu nước. Vương tôn quý tộc, sao có thể đứng dưới một phụ nhân thôn dã.
Còn ta đối với Bùi Chiêu, chẳng qua là một giọt sương đọng trên vạt áo hắn năm xưa. Gió bắc thổi qua, tình duyên tan biến, không để lại dù chỉ một vết tích.