Lang Hoài Hữu Ngọc - Chương 15
Đặc biệt là thân phận Hiệu úy, không thể thiếu việc bị đám thuộc tướng bám lấy mời uống rượu. Thế nhưng ai nấy đều biết, ta vốn không dư dả gì.
Các hán tử nơi đây, không có người thân gửi áo đông, lại chê áo quân đội không đủ ấm, có người còn đi đến huyện Bình Thành mua thêm.
Chỉ có ta, chưa từng mua, cũng không có tiền mua.
Ta luôn nghĩ, nàng đã phung phí thanh xuân tươi đẹp của mình cho nhà họ Bùi, hắn có khổ cực đến đâu cũng không thể để gia đình chịu khổ.
Lần đầu tiên nhận được thư của Tiết Ngọc, lòng ta có chút bối rối.
Những năm qua, mỗi khi nhận được thư nhà, đều là những tin tức không lành.
Thế nhưng khi mở thư, ta mỉm cười. Nàng nói muốn buôn bán, còn hỏi ta công thức làm đậu hũ.
Không ai hiểu rõ công thức bí truyền của gia đình họ Bùi hơn ta, cha ta trước kia vốn định truyền lại cửa tiệm cho ta cơ mà. Ta không chút do dự, hồi thư nói rõ cho nàng.
Trong thư nàng cũng không quên viết thêm một câu ở cuối: “Biên cương khổ hàn, nhị thúc nhất định phải bảo trọng thân thể, mong đợi bình an trở về.”
Mong đợi bình an trở về…
Cái nhà ấy, đã lâu lắm rồi ta không nghĩ rằng nó vẫn là nhà của mình.
Nửa năm sau, Tiết Ngọc lại viết thư, nàng nói rằng cửa tiệm đã bắt đầu có lãi, bảo nhị thúc không cần gửi tiền về nữa, đừng để bản thân khổ cực ở trong quân.
Trước đây chưa từng thấy khổ, cho đến khi chiến dịch biên ải bắt đầu, triều đình điều binh khiển tướng, quân doanh người người bận rộn, bỗng có lính trạm gọi ta lại, nói rằng người nhà gửi đồ giữ ấm.
Ta ngỡ ngàng, phản ứng đầu tiên của ta là tưởng mình đang mơ.
Từ khi mười ba tuổi xuất chinh, ta chưa từng nhận được đồ giữ ấm từ người nhà. Ngay cả một đôi đệm đầu gối cũng không có.
Chưa từng mặc áo lót lông thú, nên không biết rằng áo lót lông bên trong lại ấm như thế, cổ áo còn lót kín lông tơ.
Đệm đầu gối còn có loại vừa nhẹ lại vừa ấm như vậy.
Ta đột nhiên cảm thấy mắt nóng lên, trước kia ta đều sống như vậy, chưa từng cảm thấy lạnh.
Chỉ đến khi mặc áo lót lông, ta mới chợt nhận ra không hiểu mình đã trải qua những ngày tháng trước đây như thế nào.
Khói lửa liên miên ba tháng, thư nhà quý hơn vàng.
Mỗi ngày đều có người chết, gió biên ải thổi khiến lòng người vừa lạnh vừa cứng rắn.
Mỗi một lá thư của Tiết Ngọc, ta đều cất kỹ trong lòng, đêm đến lại lấy ra xem đi xem lại. Nội dung đơn giản như thế, nhưng lại khiến trái tim băng giá của ta mềm nhũn đi.
Trong thư, nơi quận Đào Châu, huyện Vân An, có tiệm đậu hũ của gia đình ta. Trong tiệm có đậu hũ nóng hổi, canh gà nấu tạp thập phần ngon lành, có thể thêm bún, cũng có thể ăn kèm bánh hấp.
Thái mẫu đã cao tuổi cùng cô tiểu muội nghịch ngợm, đều đang mong chờ ta trở về bình an. Tiết Ngọc, cũng đang mong ta hắn trở về bình an.
Tiết Ngọc, Tiết Ngọc…
Ta lẩm nhẩm cái tên này nhiều lần, cảm thấy vô cùng dễ nghe, ngay cả bản thân cũng không phát giác, khóe miệng đã nở một nụ cười.
Đến khi Hàn Anh nhảy dựng lên: “Bùi Ý, ngươi giống hệt Vương Đại Đức trong doanh của chúng ta, tiểu tử ấy nửa năm trước mới thành thân, mỗi lần nhận thư của vợ đều cười như chó ngốc vậy.”
Nụ cười của ta liền đọng lại nơi khóe miệng.
Sau này, ta đã nghĩ sao mình lại muốn cưới Tiết Ngọc.
Chiến trường chém giết, sinh tử quen thuộc.
Khi bị vây ở Lộc Sơn, tuyết rơi dày đặc, người bên cạnh từng người một ngã xuống. Đều là những huynh đệ từng cùng ta kề vai sát cánh, nhưng ta bất lực, chỉ có thể cố gắng gọi họ, bảo họ đừng ngủ.
Kể cho họ nghe về cửa tiệm đậu hũ ở huyện Vân An, quận Đào Châu, rằng công thức gia truyền, hương vị tuyệt đỉnh.
Còn lấy thư của Tiết Ngọc ra đọc cho họ nghe.
Gió tuyết lạnh lẽo, bão bùng dữ dội, người nhà vẫn đang chờ họ trở về, để ăn một bát đậu hũ nóng hổi, uống một bát canh gà.
Sống thật khó khăn, có một tiểu binh còn rất trẻ, chỉ mới mười lăm tuổi, hắn không chịu nổi nữa, nói với ta: “Ca, ta cũng muốn ăn đậu hũ.”
Rồi hắn chết, ta khóc, nước mắt đọng lại trên mặt, gió thổi qua, đau đớn vô cùng.
Ta đột nhiên vô cùng nhớ nhà, muốn ăn bát đậu hũ đó, muốn gặp lại thái mẫu, muốn gặp tiểu muội, cũng muốn gặp Tiết Ngọc. Khoảnh khắc ấy, trong đầu hắn lóe lên một ý nghĩ, nếu có thể sống sót trở về, ta sẽ cưới Tiết Ngọc.
Nàng là góa phụ, thanh xuân đã phung phí ở nhà họ Bùi, ta phải có trách nhiệm.
Và ta, dường như không thể thiếu nàng được.
Ba năm rưỡi trôi qua, cuối cùng trận chiến cũng kết thúc, và lúc này ta đã trở thành vị thiếu úy nổi danh với thủ đoạn tàn nhẫn trong miệng người đời.
Ta bỗng nhận ra bản thân mình thật đáng sợ.
Hàng ngàn phụ nữ và trẻ em, làm sao ta có thể nhẫn tâm ra tay như vậy?
Nếu không giết, cũng chẳng thể thả, giữ lại vừa lãng phí lương thực, lại vừa gieo mầm họa.
Ta nhớ đến ánh mắt oán hận của những đứa trẻ, những người phụ nữ Hồ tộc, chỉ mong ăn thịt uống máu của bọn họ.
Không phải người tộc ta, ắt phải diệt trừ.
Cả đêm đó, ta chìm trong những giấc mộng, mơ thấy những đứa trẻ người Hồ đã chết bám lấy ta, rồi ta chạy trốn vào một quán bán đậu hoa.
Ta thấy nàng, nàng đang ở trong quán, ngẩng đầu cười với ta: “Cơm đã nấu xong rồi, nhị thúc đến ăn đi, để nguội mất.”
Rồi xung quanh đột nhiên trở nên yên tĩnh, ta ngồi trước mặt nàng, ăn hết một bát đậu hoa, nước mắt tuôn trào.
Vì chuyện thảm sát tù binh, khi vào kinh nhận phong thưởng, hoàng thượng đã bỏ sót tên ta.
Ta không thấy tiếc, cũng không oán trách.
Ta cảm thấy như vậy cũng tốt.
Cởi giáp về quê, bàn chuyện cưới hỏi, rồi cùng nàng làm ăn ở quán đậu hoa của gia đình.
Nhưng hoàng thượng cuối cùng tỉnh ngộ, triệu ta vào cung.
Không chỉ phong làm tướng quân, còn muốn phong cho quả phụ trong nhà ta một chức tước.
Ta liếc mắt, khẽ từ chối.
Nếu nàng được phong tước, đời này ta và nàng sẽ chẳng còn cơ hội nào nữa.
Ta trở về nhà, dẫn theo Hàn Anh cùng những người khác, cùng nhau trở về.
Nàng đứng trên đường, dưới ánh sáng.
Ta muốn cưới nàng, nhưng tạm thời không thể nói ra.
Bây giờ ta đã trở thành tướng quân, nếu cưới quả phụ trong nhà, khó tránh khỏi không được thế tục chấp nhận.
Quan trọng hơn, ta sợ làm nàng hoảng sợ.
Ta tự nhủ, từ từ tiến hành, không cần vội vàng.
Nàng đối với ta rất tốt, dù rõ ràng không mấy thân quen, nhưng nàng giống như một người vợ hiền, theo sau ta, nhận lấy áo giáp, cầm lấy đôi giày quân của ta.
Nàng lải nhải nói tối sẽ đun nước tắm, rồi nói mới may áo cho ta.
Cảnh tượng này, sao mà giống giấc mơ ấm áp của ta đến vậy.
Từ khi trở về nhà, lòng dạ ta trở nên mềm mại hơn bao giờ hết.
Ta nghĩ, có lẽ chính nàng cũng không biết, trong lòng nàng cũng có ta.
Những gì nàng làm, đều giống như một người vợ làm cho chồng.
Ta biết mình đang ở trong phòng của nàng, dưới tấm chăn vẫn còn sót lại chiếc yếm, nàng đã quên mất.
Cầm chiếc yếm lên, ta ngắm nhìn, mặt đỏ bừng, tâm tư hỗn loạn.
Sau bữa tiệc rượu, trở về, nàng giúp ta nấu trà, còn nói sẽ may áo mới cho ta.
Ta lấy cớ đo kích thước, kéo nàng lại gần hơn nữa.
Hai người sát gần nhau, ta cúi đầu ngửi thấy mùi hương dầu hoa quế trên tóc nàng, giống hệt mùi trong phòng của mình.
Từ khi trở về nhà, ta luôn ngủ rất an lành trong căn phòng đó.
Nửa tháng sau, vì một vụ án buôn bán quân khí, ta phải trở lại Hoa Kinh.
Giữa lúc bận rộn không ngừng, ta nhận được thư của nàng, hỏi ta khi nào có thể trở lại huyện Vân An.
Ta mỉm cười, niềm vui sướng tràn ngập trong lòng, quả nhiên, trong lòng nàng cũng có ta.
Ta không muốn đợi nữa.
Ta nheo mắt lại, thần sắc thoáng chút u tối.
Thái tử đi Giang Châu, ta chủ động xin đi cùng.
Hành động này chẳng khác nào trực tiếp đắc tội với Phùng Kế Như và Khang Vương.
Ta cần phải chọn phe, vì bản thân ta, và cũng vì nàng.
Thái tử bị truy sát, ta dẫn dụ sát thủ, toàn thân rút lui.
Buồn cười thay, mười ba tuổi ra chiến trường, tướng quân sống sót từ biên cương, không thể toàn thân rút lui, chẳng phải trò cười sao?
Ta cố tình để thái tử chờ trong đình hai ngày.
Người chỉ khi trải qua sự sống chết, tâm trạng không yên, mới biết trân quý mạng sống.
Mới cảm thấy kính trọng hơn đối với người đã cứu mình.
Nàng chính là người mà ta sắp xếp làm ân nhân cứu mạng của thái tử đương thời.
Có mối quan hệ này, ta sẽ tiến thêm một bước, sau này thái tử làm mai, hoàng hậu ban hôn, đều sẽ thuận buồm xuôi gió.
Ta đủ tàn nhẫn với bản thân, tự làm mình bị thương.
Nhưng khi thấy nàng bận rộn, đau lòng đến rơi nước mắt, ta nghĩ, dù thêm vài vết thương nữa, ta cũng chịu được.
Nàng không biết đâu, tất cả những gì ta làm, con đường đã trải sẵn, từng bước một, đều là để tương lai chúng ta có thể đường đường chính chính ở bên nhau…
Ta nắm lấy tay nàng.
Nhưng ta không ngờ, phản ứng của nàng lại lớn như vậy.
Nàng nói nàng muốn lấy tú tài, và hai người đã bàn bạc với nhau.
Ta đột nhiên cảm thấy thất vọng, mắt đỏ hoe, như rơi vào hầm băng.
Nàng ấy không thích ta sao?
Bày ra một kế hoạch lớn như vậy, không tiếc lấy thân mạo hiểm, lừa dối vua, lại tự làm mình bị thương, kết quả nàng nói nàng muốn lấy tú tài.
Ngực đau, vai đau, lưng cũng đau.
Ta nghiến răng, cưới tú tài? Kiếp sau đi.
Không, kiếp sau cũng không được.
…
Khi vết thương lành lại, rồi ép nàng thừa nhận tình cảm của mình, việc đầu tiên khi ta trở lại kinh thành là tìm người làm mai cho tú tài.
Tú tài không đồng ý?
Hừ, ta có đủ cách.
Cuối cùng, trong phủ tướng quân, ta đang vẽ mày cho thê tử mới cưới, bên ngoài hoa ngọc lan nở rộ, bóng cây lay động.
Nàng ấy bất mãn hỏi: “Chàng bắt đầu tính toán ta từ khi nào?”
Ta mỉm cười, nên bắt đầu từ đâu nhỉ, dường như nàng chưa từng phát hiện, nàng đã mất một chiếc yếm.
Tên đạo tặc lén hương trộm ngọc kia, định tối nay sẽ thú nhận mọi chuyện với nàng.
Đời người dài lắm, thế gian này lạnh lẽo, lòng người với ta như cảnh hoang tàn, chỉ riêng gặp nàng, như gặp cảnh xuân tươi đẹp.
[HẾT]