Lăng Hoa Đạo - Chương 4
11.
Trong phủ quốc công, phú quý ngập trời.
Tạ tiểu thư dẫn ta đi khắp nơi, ta biết nàng có ý tốt, nhưng trong lòng ta luôn cảm thấy buồn khổ.
Có một lần, đụng phải Ngọc cô nương trong phủ, nàng nói ta có linh khí, nguyện ý dạy ta làm thơ, ta liền theo Ngọc cô nương một khoảng thời gian.
Thiếu gia trước đây dạy ta biết chữ, không đọc cho phu nhân mấy trang thoại bản, nhưng hiện tại lại có tác dụng.
Sau đó ngẫu nhiên đọc đến “Hồng ngó sen hương tàn ngọc quý thu”, ta đột nhiên nhớ tới chậu sen trong sân, trong lòng thổn thức, không rõ là cảm giác gì, ngược lại giống như đã trở về chốn cũ.
Tất cả mọi người đều cười ta, học thơ đến ngây dại. Chỉ có Ngọc cô nương không cười.
Nàng nói: “Thân bất do kỷ… A Lăng, trong lòng muội nhất định rất khổ sở.”
Ai, Ngọc cô nương, nàng là người tốt, trong phủ đều nói nàng chua ngoa, keo kiệt, ta lại thấy tâm địa của nàng dịu dàng nhất.
Nàng nói đúng, trong lòng A Lăng, thật sự là cực kỳ khổ sở.
Trong lòng thiên hồi bách chuyển…… Nhưng cuối cùng, ta cái gì cũng không nói.
Làm sao ta có thể nói khổ? Làm sao ta dám nói khổ?
Từ nhỏ đã bị bán đi bán lại, khó khăn lắm mới có nhà, rồi lại như ảo ảnh bị dập tắt.
Đây đại khái chính là mệnh của ta, cả đời lưu lạc, không được an bình.
Ở trong mắt Tạ Bàn, ta là một món đồ chơi nhỏ không phải người, hắn chắc chắn, tiểu hộ gia không thể làm gì hắn, dù giữa ban ngày ban mặt cưỡng đoạt ta, thì có làm sao?
Đúng vậy, phu nhân quả thật không thể làm gì hắn. Ai cũng không thể làm gì hắn.
Tạ lão phu nhân là mẹ của hắn, còn không quản được hắn, ta có thể làm sao bây giờ?
Ở bên cạnh Tạ tiểu thư một năm, Tạ Bàn cũng náo loạn một năm.
Cuối cùng, mùa thu năm ta mười sáu tuổi, Tạ lão phu nhân tìm đến ta, nói muốn gả ta cho Tạ Bàn làm thiếp.
Ta quỳ xuống trước mặt bà, dùng sức dập đầu, cầu xin bà buông tha cho ta.
Tạ lão phu nhân đáp ứng, nhưng đêm đó ta lại bị đưa vào phòng Tạ Bàn, ngày hôm sau sau khi tỉnh lại, ta bị bệnh.
Bệnh rất nặng.
Ta nghĩ ta sẽ không từ bỏ, vẫn hy vọng thiếu gia có thể tìm được ta. Nhưng lần này, ta thật sự chịu không nổi nữa rồi.
Lúc thần trí không rõ ràng, ta luôn nhìn thấy cha mẹ trước kia, bọn họ đưa ta ra chợ, cắm rễ cỏ trên đầu ta rồi bắt đầu rao bán.
Ta rất sốt ruột, ta khóc lóc cầu xin bọn họ: “Cha, mẹ, xin đừng bán con!”
Nhưng ta lại luôn bị đ//ánh, lại luôn bị bán đi.
Cuối cùng ta bị bán cho phu nhân, phu nhân may quần áo mới cho ta, thiếu gia nói: “A Lăng, nàng chờ ta nhé.”
Ta nghĩ, ta hẳn là không chờ chàng được nữa.
Mặc dù ta không thể thành thân cùng thiếu gia, nhưng trong lòng ta vẫn luôn có một niệm tưởng, muốn nhìn phu nhân cùng thiếu gia một lần.
Cuối cùng ta vẫn sống sót, tỉnh lại.
Ngọc cô nương ngồi ở bên giường ta, nàng đã tiều tụy đi nhiều, nhìn ta gọi một tiếng “A Lăng”.
Ta ngơ ngác nhìn nàng.
Ngọc cô nương ngồi một lát rồi đi.
Tạ Bàn chán ghét ta, nghe lời Tạ lão phu nhân, cưới tiểu thư Hạ gia làm vợ.
Ta sống vô tri vô giác, bọn họ đều nói, ta đ//iên rồi. Nhưng trong lòng ta biết, ta không đ//iên. Ta rất tỉnh táo.
Nếu ta là người si, vậy phủ Quốc Công này chẳng phải là nơi ăn thịt người sao?
Gần nửa tháng sau, trong phủ Quốc Công treo cờ trắng.
Ngọc cô nương đã chet. Ta nghĩ, phủ Quốc Công này, quả thật là một nơi ăn thịt người.
12.
Cờ trắng chỉ treo bảy ngày, trong phủ Quốc Công lại khôi phục vẻ náo nhiệt.
Tạ tiểu thư nhân duyên tốt, các tiểu thư phủ khác đến chơi đùa, cũng phải tới tìm nàng.
Vào mùa đông, người tới càng nhiều.
Cũng không biết là ngày nào, đại khái cách giao thừa còn có ba bốn ngày thì tiểu thư phủ Thượng Thư tới.
Các nàng ở trong sân thưởng mai, thuận đường nói chút lời tri kỷ.
Ta ngồi ở trong phòng, giọng của các nàng từ bên ngoài truyền vào, có một tiểu thư nói: “… Cha ta tuần tra Gia Châu, gặp một thư sinh chịu tang mẹ, đến kinh thành, nói muốn tìm thê tử của hắn, tên là gì nhỉ?… Đúng rồi, Bạch Tư Hành, thấy hắn đáng thương, cha ta liền dẫn hắn đi cùng, nhưng không tới hai ngày, hắn đã bệnh chet.”
Thư sinh chịu tang mẹ, tìm thê tử…… Bạch Tư Hành…… Bệnh chet……
Đầu ta choáng váng, ngã xuống đất.
Không còn nhà nữa. Ta không còn bến đò nào nữa rồi.
13.
Giao thừa năm này, trong phủ Quốc Công vẫn vô cùng náo nhiệt.
Tạ tiểu thư đi dự tiệc của tiểu thư phủ Thượng thư, Tạ lão phu nhân đến tiền sảnh, nói chuyện riêng với lão tổ tông phủ Quốc công, Tạ Bàn đi thương nhân còn chưa về phủ, trong viện chỉ còn lại Hạ đại phu nhân mới cưới vào cửa.
Lúc nàng vào cửa, theo lý thuyết ta nên kính trà cho nàng.
Nhưng ta không cảm thấy mình là thiếp của Tạ Bàn, lại bệnh nặng, nên không quỳ kính trà nàng.
Những ngày này, nàng cũng coi như ta không tồn tại.
Ta cảm thấy mình cũng không còn sống được bao nhiêu ngày nữa, bệnh phong hàn này tới quá nhanh, lại nặng như vậy…… Có lẽ là ông trời cảm thấy ta đáng thương, cuối cùng cũng nguyện ý thu nhận ta.
Bên ngoài truyền đến tiếng pháo hoa nổ vang, các phu nhân cùng các tiểu thư trong Quốc Công phủ thích xem, nên pháo hoa này luôn bắn đến mấy canh giờ không ngớt.
Giữa những tiếng pháo hoa này, ta bị mấy ma ma kéo xuống giường.
Họ nói, ta tr//ộm đồ của Hạ đại phu nhân.
Ta mờ mịt nhìn cô nương xinh đẹp ngồi trên ghế mềm, sau đó chợt nghe thấy nàng ấy nói: “Đúng rồi, chính là sợi dây chuyền bằng đá mà nàng ta đeo.”
Các ma ma đi đến c//ướp, ta cũng không biết mình lấy đâu ra sức lực lớn như vậy, cố nắm chặt sợi dây chuyền kia trong tay, ai cũng không mở ra được.
Ta cũng chỉ còn mỗi sợi dây chuyền này là thuộc về mình. Nó cũng không đáng tiền, nàng c//ướp làm gì chứ?
Ta chịu đựng đau đớn do gậy đ//ánh vào người, bò về phía người ngồi trên cao kia, Hạ đại phu nhân nhàn nhã uống trà, không bao giờ nhắc tới sợi dây chuyền kia nữa.
Trong phút chốc ta hiểu được, nàng thật ra không thèm để ý đến sợi dây chuyền này, nàng chỉ là không thích ta mà thôi.
Thứ không thích, đương nhiên phải đuổi đi thật xa.
Vì thế ta bị đuổi ra khỏi phủ Quốc công.
Các ma ma ném ta ở cửa sau trên con đường kia, người giữ cửa sớm đã quen với cảnh này, sáng mai sẽ có người đến thu dọn.
Ta dựa vào lớp tuyết dày, nửa người dưới đã mất đi cảm giác.
Tuyết rơi trên trời, ta ngẩng đầu lên, nhìn thấy cách đó không xa có một người ăn mày đang cuộn tròn, ta nắm lấy mặt dây chuyền đá, suy nghĩ một lúc lâu, gọi một tiếng “Lão bá”.
Ông ấy ngẩng đầu nhìn ta, trên mắt trái che vải đen, ta lập tức nhớ tới, ông lão mù năm ấy xin Thái ma ma nước uống.
Thật sự là trùng hợp, sẽ không phải đã gặp được cùng một người chứ?
Ta cũng không nghĩ nhiều như vậy, ném sợi dây chuyền qua cho ông ấy: “Lão bá, trời đông giá rét, ta không có gì để cho ông, chỉ còn sợi dây chuyền này, có lẽ có thể bán được hai văn tiền…”
Hai văn tiền, hẳn là có thể mua được một cái bánh bao chay.
Ông lão kia cầm sợi dây chuyền lên chăm chú nhìn, nhìn một lúc cả người ông ấy chợt run lên.
Ông ấy từ từ ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ nhìn về phía ta, trong cổ họng vang lên “a a a”. Một lúc lâu sau, ông ấy ngã xuống đất, khó khăn bò về phía ta.
Có lẽ là đã đến đủ gần, cuối cùng cũng thấy rõ mặt ta.
Nước mắt ông ấy trào ra, làm ướt vải đen trên mắt trái, nhìn chằm chằm ta, trong miệng nặn ra hai chữ.
“Thuận Anh – -”
Hai chữ này làm ta tỉnh táo lại.
Ta nằm trên mặt tuyết, cuối cùng cũng nhớ ra mình là ai.
Thuận Anh.
Ta là Thuận Anh.
Cha ta là Tống Ứng Bình, là quý tộc nổi danh mười dặm tám hướng, ông là một người có tâm địa vô cùng tốt, chưa từng làm qua chuyện xấu, lúc sắp sửa năm mươi tuổi mới có được một đứa con gái là ta.
Ông ấy rất yêu thương ta, ngay cả đi đường cũng không muốn buông ta ra, cả ngày ôm ta vào lòng.
Ta từ trong núi giả thò đầu ra, gọi ông ấy một tiếng: “Cha – -”
Ông ấy cũng đáp lại một tiếng thật dài “Cha đâyyyy”, mẹ nói không nên quá cưng chiều ta, cha gật đầu nói “Được”, nhưng ngay sau đó lại đặt ta lên vai.
Thì ra, ta cũng có cha mẹ tốt như vậy.
Thì ra, ta cũng từng là minh châu trong lòng bàn tay người khác.
Ta có thể gọi nhiều tiếng “cha” với những người xa lạ, nhưng hiện tại đối mặt với cha ruột của mình lại không thể thốt nên lời.
Điều này như một giấc mơ.
Sẽ không phải khi ta gọi một tiếng “cha” này, ông ấy sẽ biến mất chứ?
Ta ngơ ngác nhìn người cha chật vật trước mặt, không dám chớp mắt.
Cha cũng nhìn thấy những vết m//áu trên người ta. Ông ấy đ//iên cuồng đ//ánh vào tay mình, vô cùng hận bản thân, lại đau đớn gọi tên ta.
“Giao thừa năm đó ta dẫn con đi xem hoa đăng, con ở trong lòng ta, nhưng nháy mắt đã biến mất không thấy đâu…”
“Là cha không ôm chặt con, là cha không ôm chặt con, mới để cho bọn b//uôn người bắt con đi… Cha tìm con suốt mười một năm, rốt cục cũng tìm được con…”
Ta si ngốc nhìn ông ấy, vừa vui mừng vừa khổ sở.
Nhưng có lẽ ông ấy quá khổ sở, gào thét: “Thuận Anh, cha đau lòng quá – -”
Sau đó, ông ấy quỳ rạp trên mặt tuyết, không bao giờ nhúc nhích nữa.
Ta bò về phía ông ấy, nắm chặt tay ông, nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Cha…”
Lần này, không còn ai đáp lại “Cha đâyyyy” nữa.
Ta ngẩng đầu, nhìn đèn lồng khảm vàng bên cạnh bảng hiệu phủ Quốc Công, thật đẹp mắt.
Giống như hoa đăng năm đó.
Ta đột nhiên hiểu ra: Con người một khi phạm phải sai lầm, sẽ không còn cơ hội sửa chữa, mặc dù sai lầm này, thậm chí cũng không tính là sai, nhưng hết lần này tới lần khác chính là không thể được tha thứ.
Ví dụ như đêm giao thừa năm năm tuổi.
Ta vốn nên ôm chặt cổ cha, chứ không phải quay đầu nhìn ngọn đèn hình thỏ kia. Đang nhìn đến mê mẩn, một đôi tay vươn tới, kéo ta từ trong lòng cha đi.
Từ đó, cốt nhục chia lìa.
Một đứa bé ham nhìn hoa đăng xinh đẹp, có gì sai đâu?
Nhưng hết lần này tới lần khác chính là không thể vãn hồi.
Ta đưa mặt kề sát vào mu bàn tay cha, ta thấy buồn ngủ quá, nhìn vòng tay gỗ ở cổ tay, ta nhẹ nhàng nở nụ cười.
“Đêm nay là giao thừa.”
“Cha, chúng ta sắp được đoàn tụ rồi.”
[HẾT]