Lân Yêu - Chương 4
11
Ta lau nước mắt, cất chiếc áo ngũ sắc, rồi đi về phía lãnh cung.
Mỗi bước đi, lòng ta lại thêm nặng trĩu hận thù.
Cái gọi là áo ngũ sắc, từ đầu đến cuối đều là âm mưu của thiên sư.
Hắn muốn thông qua việc luyện hóa yêu hồn để nâng cao tu vi nên nhân dịp sinh thần của Quý Phi mới tâu với Hoàng Đế rằng ở một hòn đảo ở Đông Hải có Lân Yêu, lấy vảy hộ tâm của chúng có thể làm áo ngũ sắc.
Hoàng Đế muốn chứng tỏ mình sủng ái Quý Phi nên đã sai hắn đi làm việc này.
Lũ đạo đức giả này, chúng chẳng bao giờ quan tâm đến mạng sống của người khác!
Chẳng lẽ cha mẹ, ca ca tẩu tẩu của ta, còn có tộc nhân của ta phải chết vì lòng tham của chúng hay sao?
Ta mang theo sự căm phẫn đi đến cửa lãnh cung.
Lúc này, cuộc chiến trong lãnh cung đã phân định thắng bại.
Xung quanh toàn là chân tay đứt lìa và chất nhờn kinh tởm.
Hoàng Đế bị đâm thủng người, nằm sõng soài trên đất, đưa tay về phía ta: “Cứu… Cứu trẫm.”
Ta che miệng kinh ngạc: “Bệ hạ, sao người lại thành ra thế này?”
Ta bừng tỉnh: “Vết thương trên người người là do thiên sư gây ra phải không? Xem ra chân long chi khí trên người người chỉ có tác dụng với yêu quái, chứ không có tác dụng với người!”
Ta lắc đầu, có chút thất vọng: “Quý Phi và thiên sư cũng vô dụng quá, vậy mà không giết được người.”
“Ngươi…”
“Bệ hạ yên tâm, ta sẽ cứu người.”
Ta đưa Hoàng Đế đang hôn mê về, rồi khóc lóc thảm thiết gọi Thái Hậu đến.
“Thái Hậu nương nương, tất cả là lỗi của thần thiếp, thần thiếp không kịp thời phát hiện ra yêu quái trong lãnh cung, cũng không phát hiện ra thiên sư cấu kết với yêu quái, suýt nữa thì hại đến tính mạng của bệ hạ.”
Thái Hậu nhắm mắt lại, ngất lịm đi.
Ta gọi thái y đến chữa trị cho Hoàng Đế, đặc biệt dặn dò họ bất kể dùng cách gì cũng phải cứu sống Hoàng Đế.
Mọi người quay sang ca ngợi ta là nương nương hiền đức, còn Quý Phi thì trở thành yêu quái mà người người muốn giết chết.
Ta ra lệnh cho người dán cáo thị trên bảng thông báo của hoàng triều, truy bắt thiên sư và Quý Phi khắp nơi, đồng thời nói rằng bất kể sống chết, chỉ cần bắt được sẽ thưởng mười vạn tiền vàng.
Trong thời gian ngắn, cả trong dân chúng lẫn tu sĩ đều rộ lên phong trào truy bắt thiên sư và Quý Phi.
Nhưng lúc này, kẻ chủ mưu là ta lại đang cố gắng ép Hoàng Đế há miệng để đổ thuốc vào.
Hắn không muốn uống thì ta sẽ đập vỡ răng hắn.
Trong bát thuốc này có thêm thuốc độc, sẽ dần dần xói mòn lục phủ ngũ tạng của hắn, khiến hắn đau đớn vô cùng nhưng lại không chết được.
Nhìn khuôn mặt đỏ bừng của hắn, ta càng cười sảng khoái:
“Quả nhiên thuốc của loài người các ngươi hữu dụng, ta chỉ cần dùng chút vàng là có thể khiến thái giám sắc thuốc đổi thuốc tốt thành thuốc độc. Ngươi biết thái giám đó nói gì không? Hắn nói muội muội của hắn chỉ ra ngoài mua thuốc cho mẫu thân, vậy mà bị bắt vào cung làm thành cao mỹ nhân, hắn còn chưa kịp nhìn mặt muội ấy lần cuối. Hắn nằm mơ cũng muốn giết ngươi!”
Hắn ta nghiến răng nghiến lợi, giọng nói ú ớ như tiếng móng tay cào trên tường: “Lúc trước trẫm đúng là mù mắt, vậy mà lại phong cho loại yêu nghiệt như ngươi làm phi tử của trẫm!”
Ta tát hắn ta một cái, móng tay sắc nhọn bấu chặt vào cổ hắn ta, cười lạnh: “Mù mắt? Mù mắt cũng không sao. Ai bảo ngươi chọc vào ai thì không chọc, lại cứ trêu chọc tộc Lân Yêu của chúng ta. Mạng của ngươi là mạng, mạng của Lân Yêu chúng ta thì không phải mạng sao? Ngươi ra lệnh cho thiên sư làm áo ngũ sắc thì phải lường trước được kết cục của mình!
“Lân Yêu chúng ta tính toán chi li, có thù tất báo! Ngươi ra lệnh tàn sát toàn tộc ta, ta dùng mạng của ngươi để đổi mạng của họ, rất công bằng.”
Ta bóp chặt cổ hắn, cho đến khi chân long khí mỏng manh đẩy tay ta ra, ta mới mỉm cười: “Đến giờ ta vẫn không thể tự tay giết ngươi nhưng không sao, ngươi rồi cũng phải chết, ta chờ được.”
12
Hoàng Đế kéo dài hơi tàn cả một tháng mới trút hơi thở cuối cùng.
Ta tổ chức cho hắn một tang lễ vô cùng long trọng nhưng trước khi đưa vào hoàng lăng, ta đã đổi thi thể của hắn thành một khúc gỗ.
Ta lôi thi thể của hắn trở về đảo Lân Yêu.
Đảo Lân Yêu không còn tộc nhân chăm sóc, nó đã mất đi vẻ huy hoàng như xưa.
Ta ném thi thể sang một bên, hiện nguyên hình rồi đứng trên đỉnh đảo lặng lẽ chờ thiên sư.
Bị truy sát nhiều ngày như vậy, hẳn thiên sư đã biết hết mọi chuyện.
Hắn nhất định sẽ đến đảo Lân Yêu để tìm ta, kẻ cầm đầu này.
Quả nhiên, chiều ngày thứ ba, ta đã đợi được hắn.
Hắn đã mất một cánh tay, một bên mắt cũng bị mù, ánh lạnh lẽo ở bên mắt còn lại đã sớm bị thay thế bằng sự căm hận.
Ta cười tươi chào hắn: “Lâu lắm không gặp, thiên sư đại nhân, xem ra dạo này cuộc sống của ngươi cũng không mấy tốt đẹp, cũng phải thôi, mang theo một con quái vật, lại còn phải trốn tránh sự truy sát, ngươi có thể sống tốt được sao?”
Hắn không thèm để ý, cầm kiếm chém về phía ta: “Yêu quái chính là yêu quái, lúc trước ta nên giết ngươi!”
Ta che miệng, như thể nghe được một câu chuyện cười: “Sao loài người các ngươi đều thích nói đến chuyện lúc trước thế? Thật đáng tiếc, ngày hôm qua đã qua thì không thể quay lại, trên đời cũng không có thuốc hối hận.”
Ta nhìn chằm chằm vào mắt hắn, chậm rãi nói: “Đừng tự lừa dối bản thân nữa, nếu thật sự hối hận, ngươi nên hối hận vì đã đề nghị Hoàng Đế làm áo ngũ sắc để mừng sinh thần Quý Phi, thực ra ngươi chính là kẻ ích kỷ!”
“Các ngươi là yêu quái! Sinh ra là yêu quái đã sai, đáng bị giết chết!”
Ta cười lạnh: “Ngươi tự cho mình là người, tu luyện tà pháp, giết hại người vô tội, có gì khác yêu quái!”
Hắn nổi gân xanh: “Câm miệng! Ta nâng cao tu vi là để bảo vệ nàng ấy, ta có lỗi gì chứ!”
Ta vỗ một chưởng làm vỡ nát tảng đá bên cạnh hắn: “Lỗi của ngươi là đã chọc giận ta!”
Thiên sư bị truy sát nhiều ngày, thân thể vốn đã không còn chịu được.
Hơn nữa, cái chết của Quý Phi trên đường chạy trốn đã giáng cho hắn một đòn chí mạng, hắn đã sớm suy sụp.
Ta dễ dàng giết chết hắn.
Buổi tối, trên mặt biển Đông Hải xuất hiện xoáy nước, ta cầm đầu hắn và Hoàng Đế lao vào xoáy nước.
Dưới xoáy nước có một pháp trận, có thể trực tiếp đến cung điện san hô của Vu Yêu dưới đáy biển.
Ta đã từng làm một giao dịch, chỉ cần ta mang đầu Hoàng Đế và thiên sư đến cho người đó, người đó sẽ hồi sinh gia đình ta.
Giờ đây, ta đã làm được.
(Hết)