Lân Yêu - Chương 3
8
Khi ta bị đưa đến cung của Quý Phi, Quý Phi còn đang quỳ trên đất khóc nức nở.
Thấy ta đến, đôi mắt phờ phạc của nàng ta sáng lên trong nháy mắt: “Nàng ta chính là yêu quái! Bệ hạ chỉ cần gỡ mạng che mặt của nàng ta xuống là biết ngay!”
Ta hoảng sợ, run rẩy: “Thần thiếp là yêu quái? Qu… Quý phi nương nương đây là có ý gì chứ?”
Nàng ta vươn hai tay về phía mặt ta, trong mắt mang theo vẻ tàn nhẫn: “Nửa đêm nửa hôm sao ngươi lại đeo mạng che mặt không dám gỡ xuống? Nói, có phải ngươi dùng yêu thuật chuyển vết thương trên mặt ngươi sang mặt của bản cung không!?”
“Thần thiếp đeo mạng che mặt là thật nhưng tại sao thần thiếp phải đeo mạng che mặt, chẳng lẽ nương nương không rõ sao?”
Trong cơn tức giận, ta giật phăng mạng che mặt xuống: “Chẳng phải Quý Phi nương nương đã sớm rạch nát mặt thần thiếp rồi sao?”
Vết thương trên mặt ta chằng chịt, ngang dọc đan xen, nhìn vào khiến người ta phải hít một hơi lạnh.
Sắc mặt Quý Phi thay đổi, nhìn chằm chằm ta: “Sao có thể, sao trên mặt ngươi lại có vết thương! Vết thương của ngươi rõ ràng đã chuyển sang cho ta rồi!”
Ta cười lạnh: “Mặc dù thần thiếp không biết tại sao Quý Phi nương nương lại một mực khẳng định thần thiếp là yêu quái nhưng thần thiếp cũng có tôn nghiêm. Nếu không cho thần thiếp một lời giải thích, thần thiếp xin được tháo trâm cài, cầu xin bệ hạ và Thái Hậu nương nương làm chủ cho thần thiếp!”
Ta quỳ trên đất, không kiêu ngạo không tự ti, nhưng nước mắt giàn giụa.
Nhờ có khuôn mặt này, dù bị cào rách đến mức không còn ra hình người, vẫn có thể thấy được chút đáng thương.
Hoàng Đế đỡ ta dậy: “Trẫm tin nàng, nàng không phải yêu quái.”
Đôi mắt Quý Phi đỏ hoe, nước mắt lăn tăn trong hốc mắt: “Người thà tin nàng ta mà không tin thiếp sao? Nàng ta chỉ ngủ với người một đêm mà đã khiến người quên sạch tình cảm của chúng ta bao năm qua sao?”
“Đủ rồi! Nàng muốn trẫm tin nàng thế nào đây?” Hoàng Đế quát lên một tiếng: “Vì một tên nam nhân, nàng không chỉ phản bội trẫm, còn bịa ra lời nói dối để bao che cho hắn ta! Có phải nàng cho rằng trẫm là kẻ ngốc không?”
Quý Phi đau đớn tột cùng, tâm như tro tàn.
Thiên sư ở một bên tức giận đến đỏ mặt tía tai, giãy khỏi sự giam cầm đi kéo Quý Phi nhưng bị Quý Phi đẩy ra.
“Đều là lỗi của ngươi, chẳng phải ngươi rất lợi hại sao? Rõ ràng nàng ta là yêu quái, tại sao ngươi không lột da nàng ta ra? Tại sao ngươi không giết chết nàng ta!”
Đúng vậy, tại sao không giết chết ta?
Giết chết ta thì sẽ không còn ai đe dọa đến địa vị của Quý Phi trong lòng Hoàng Đế nữa.
Bởi vì hắn không dám giết.
Hắn bị chế ngự bởi quy tắc của loài người, không có bằng chứng thì không thể giết ta như giết yêu quái.
Hoàng Đế ra lệnh cho hắn giết người để chế tạo cao mỹ nhân là vì có Hoàng Đế gánh chịu nhân quả, còn bản thân hắn chủ động đi giết người thì chính là phá giới, một khi phá giới, những tu sĩ chính đạo kia sẽ truy sát hắn, hắn sẽ không bao giờ được yên ổn!
Con người thường nói yêu quái giả dối nhưng ta lại thấy con người còn giả dối hơn yêu quái.
Thiên sư thích Quý Phi nhưng khi Quý Phi gặp nạn, hắn lại không có lấy một chút dũng khí phá giới.
Chỉ có thể trơ mắt nhìn Quý Phi bị đánh vào thiên lao, ngoài gào thét thì chẳng làm được gì.
Thích một người, chẳng phải là muốn cho người đó cả thế giới sao?
Giống như Lân Yêu chúng ta vậy, đã hận một người thì phải khiến người đó không được chết tử tế!
9
Sau khi Quý Phi bị giam vào lãnh cung, thiên sư cũng bị cấm túc ở phủ thiên sư.
Không còn Quý Phi là mối đe dọa, Thái Hậu vui vẻ nhét người vào bên cạnh Hoàng Đế.
Các loại mỹ nhân, mỗi người một vẻ.
Hoàng Đế không từ chối ai.
Hơn nữa khi Hoàng Đế buồn, ta lại dịu dàng ân cần, thành công chiếm được trái tim hắn.
Càng ngày hắn càng dựa dẫm vào ta, tất cả sự sủng ái mà Quý Phi được hưởng trước đây đều dành cho ta.
Từ một mỹ nhân ngồi lên vị trí Quý Phi, ta chỉ mất một tháng ngắn ngủi.
Ta truyền tin này đến lãnh cung, khiến Quý Phi tức giận đập vỡ đồ đạc khắp nơi.
Sáng hôm đó, bệnh tim của nàng ta tái phát, ngất xỉu trong lãnh cung.
Còn ta, ngay khi biết tin, bèn thúc giục giọt máu bám trên người Quý Phi, sau đó truyền tin đến phủ thiên sư.
Đồng thời khi đưa canh giải rượu cho Hoàng Đế, ta đề nghị Hoàng Đế đến thăm Quý Phi.
Sau khi nhận được câu trả lời phủ định, ta nằm bên cạnh hắn, nũng nịu nói: “Bệ hạ nói vậy không đúng, dù sao nương nương cũng có tình nghĩa mười mấy năm với bệ hạ, bên cạnh bệ hạ người mới thay người cũ, nương nương khó tránh khỏi có suy nghĩ khác. Hơn nữa nương nương ở lãnh cung đã lâu, sớm đã hối hận rồi, bệ hạ không đến thăm, chẳng lẽ thật sự nỡ lòng cắt đứt tình nghĩa mười mấy năm sao?”
Hoàng Đế thở dài: “Nàng ấy mà được một nửa hiểu chuyện như nàng thì tốt rồi, lát nữa nhớ dẫn theo thái y, nàng hãy cùng trẫm đến thăm nàng ấy.”
Ta tỏ vẻ khó xử: “Bệnh tim của nương nương không phải thiên sư thì không ai chữa được, thái y đến e là vô dụng…”
Những lời sau ta không cần nói ra, Hoàng Đế cũng đã hiểu ý.
Hắn hít một hơi, ánh mắt tối sầm lại.
Lát sau, Hoàng Đế vẫn đưa ta đến lãnh cung.
Nhưng không dẫn theo thái y, mà mang theo rất nhiều cấm vệ quân.
Thiên sư vì chuyện Quý Phi bị đánh vào lãnh cung mà vô cùng tự trách, nghe nói nàng ta vì bệnh tim mà ngất xỉu trong lãnh cung thì càng thêm nóng ruột, đêm đến nhân lúc hoàng cung phòng thủ yếu kém, trèo tường vào lãnh cung.
Chỉ là người còn chưa vào lãnh cung thì đã bị cấm vệ quân dùng trường thương khống chế, ấn xuống đất.
Mặt mày Hoàng Đế xanh mét: “Trẫm cấm túc ngươi ở phủ thiên sư, chẳng qua là nể mặt sư phụ ngươi cho ngươi một cơ hội sửa đổi! Không ngờ ngươi lại lần lượt thách thức giới hạn của trẫm!”
Đôi mắt vốn lạnh lùng của thiên sư vì tức giận mà trợn tròn: “Bệnh tim của Nhu Nhi tái phát, ta đến để chữa bệnh cho nàng ấy! Nếu người còn cản ta, khiến cho Nhu Nhi không chịu nổi, đến lúc đó người nhất định sẽ hối hận!”
Nhắc đến bệnh tim của Quý Phi, cơn giận của Hoàng Đế có dấu hiệu dịu xuống.
Ta thừa lúc lửa đang cháy, nép vào lòng Hoàng Đế cười khẽ: “Thiên sư lại có giao tình sâu đậm với nương nương, luôn mồm gọi người là Nhu nhi, không đi cửa chính cho đường hoàng mà lại nửa đêm đi trèo tường.”
Vừa dứt lời, cả Hoàng Đế và thiên sư đều biến sắc.
Hoàng Đế vốn đã khó chịu với thiên sư, nghĩ đến việc có một kẻ coi hoàng quyền như hư vô, ngang nhiên nhòm ngó đến nữ nhân của mình, lửa giận của hắn càng bùng phát, lập tức ra lệnh trói thiên sư lại, giải vào đại lao.
Ta nhẹ giọng khuyên can: “Bệ hạ bớt giận, thiên sư đã đến, hãy để hắn vào thăm nom nương nương. Gần đây trong cung liên tiếp xảy ra chuyện lạ, trước là vào ban đêm có cung nữ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết từ lãnh cung, sau là Thái Hậu đêm đêm gặp ác mộng. Những chuyện này nghe mà rợn người. Hay là để thiên sư vào xem rồi xử lý sau cũng không muộn, như vậy bệ hạ cũng yên tâm hơn.”
Hoàng Đế hừ lạnh: “Vẫn là nàng hiểu chuyện.”
Hoàng Đế sai người áp giải thiên sư đến lãnh cung.
Nhưng vừa đến lãnh cung, tất cả mọi người đều kinh ngạc đến ngây người.
Trong lãnh cung không có Quý Phi bị bệnh tim hành hạ đến chết đi sống lại, chỉ có một con quái vật toàn thân phủ đầy vảy.
Vô số xúc tu thò ra từ lớp vảy kinh người đó, chúng dính đầy chất nhờn, kéo lê thân hình béo ú bò trên mặt đất.
Mỗi lần cử động, nó lại kêu thảm thiết:
“Bệ hạ, cuối cùng người cũng đến thăm thiếp rồi, cuối cùng người cũng đến thăm thiếp rồi!
“Thiếp đau lòng quá, người hãy cho thần thiếp chạm vào người đi…”
10
Ta nhìn cảnh tượng trước mắt, ta cười lạnh trong lòng.
Không uổng công ta mưu tính nhiều ngày, để giọt máu của ta hòa vào cơ thể quý phi.
Cuối cùng Quý Phi cũng biến thành yêu quái.
Không phải cứ mắng chửi ta là yêu quái hay sao? Ta nhất định phải cho nàng ta nếm thử mùi vị làm yêu quái!
Hoàng Đế nhìn chằm chằm vào con quái vật kia, sắc mặt hắn khó coi đến cực điểm.
Ta tốt bụng nhắc nhở: “Bệ hạ, thiên sư trừ yêu diệt ma, chắc chắn có cách diệt trừ nó.”
Ánh mắt Hoàng Đế sắc bén, ra lệnh thả thiên sư: “Ngươi lập công chuộc tội đi, thiên sư, chỉ cần ngươi diệt trừ được nó, trẫm sẽ tha cho ngươi tội bất kính!”
Thiên sư nhanh chóng ngửi thấy mùi bất thường, gầm lên: “Tên hôn quân! Mở to mắt ra mà xem! Đây là Nhu nhi, nàng ấy chỉ trúng yêu pháp mà thôi!”
Ngay lúc này, xúc tu của Quý Phi túm lấy vạt áo Hoàng Đế: “Bệ hạ đừng đi, thiếp nhớ người lắm, lúc nào cũng muốn ở bên người.”
Hoàng Đế giật mình, rút kiếm bên hông chém vào xúc tu.
Bị đau, Quý Phi phát rồ phát dại, vô số xúc tu cùng lúc lao về phía Hoàng Đế, như thể không bắt được hắn thì không chịu dừng.
Hoàng Đế vung kiếm loạn xạ, trên mặt đầy vẻ kinh hãi và tức giận: “Thiên sư, ngươi ăn lộc của hoàng gia, sao dám chống lệnh?”
Thiên sư chỉ vào ta cười lạnh: “Chính ngươi không thể phân biệt người tốt xấu, hại Nhu nhi đến nông nỗi này, ta chống lệnh thì sao!”
Dứt lời, thiên sư liền chĩa kiếm về phía ta: “Hồi đó Nhu nhi nói ngươi là yêu quái, ta còn nghi ngờ, giờ nhìn lại quả nhiên là ngươi! Yêu nghiệt, nộp mạng đi!”
Thiên sư xông về phía ta, ta nghiêng người trốn ra sau lưng Hoàng Đế.
Hoàng Đế giơ kiếm đỡ một đòn, quay đầu nói: “Mau đi!”
Trong lòng ta cười lạnh nhưng trên mặt lại giả vờ như nước mắt lưng tròng: “Bệ hạ đừng lo, thiếp sẽ đi gọi người.”
Nhân lúc loạn như cào cào, ta nhanh chóng rời khỏi lãnh cung.
Nhưng ta không đi gọi người, ta muốn bọn họ đấu đến chết!
Bọn họ đấu càng ác liệt, ta càng vui.
Ta vừa đi vừa ngân nga khúc nhạc nhỏ, vòng ra phía sau lãnh cung.
Vừa rồi khi Quý Phi yêu hóa, ta cảm ứng được một luồng khí tức quen thuộc.
Luồng khí tức này dừng lại ở một cái giếng phía sau lãnh cung.
Trên miệng giếng đè một tảng đá khắc phù văn trấn áp, mơ hồ còn nghe thấy tiếng khóc thảm thiết từ bên trong.
Toàn thân ta run lên, mồ hôi lạnh túa ra.
Lý trí bảo ta nên tránh xa nơi này nhưng trong lòng lại có một giọng nói gào thét bảo ta mở ra xem, nếu không ta sẽ hối hận cả đời.
Suy nghĩ hồi lâu, ta vẫn quyết định phá hủy phù văn.
Khi ta lật tảng đá ra, nước mắt lập tức tuôn rơi.
Phát ra tiếng khóc thảm thiết không phải yêu ma quỷ quái gì cả, mà là chiếc áo ngũ sắc được làm từ vảy hộ tâm của tộc ta.
Vảy hộ tâm thực ra chỉ là một mảnh vảy cứng hơn một chút ở ngực của Lân Yêu, ngoài việc màu sắc đẹp hơn và cứng hơn một chút thì không có tác dụng gì.
Nhưng chiếc áo ngũ sắc trong tay ta lại giam giữ vô số linh hồn của tộc ta.
Bọn họ bị phù văn trên tảng đá trấn áp ở đây, thông qua phù văn trấn áp mà liên tục cung cấp tinh khí cho người khác!
Ngoài thiên sư ra, ta không nghĩ ra ai có thể dùng loại tà pháp này để nâng cao tu vi của mình.
Ta ôm chiếc áo ngũ sắc, nước mắt như mưa: “Cha, mẹ, ca ca, tẩu tẩu, con đến muộn rồi.”