Lân Yêu - Chương 2
5
Tờ mờ sáng hôm sau, ta được phong làm mỹ nhân.
Chuyện này làm chấn động cả hậu cung, Thái Hậu vui mừng quá đỗi, ban cho ta rất nhiều châu báu.
Trong đó có hương làm từ sừng tê giác, áo choàng làm từ da cáo trắng.
Hoa mai được họa từ máu người, mặt trống lột từ da của con người làm ra.
Ta lật đi lật lại, im lặng hồi lâu, chỉ thấy người trong hoàng cung mới thực sự là yêu ma quỷ quái.
Bọn họ không chỉ tàn nhẫn với dị loại mà còn tàn nhẫn với cả đồng loại!
Nếu ta muốn đối phó với bọn họ, chỉ có thể tàn nhẫn hơn bọn họ!
Ta cố nén lại cảm xúc đang cuộn trào, cắn chặt vào đầu lưỡi, nặn ra một giọt máu bắn lên khung cửa, lặng lẽ chờ Quý Phi đến.
Theo thời gian trôi đi từng chút một, cuối cùng Quý Phi cũng đến.
Vừa vào cửa, nàng ta đã liếc ngang liếc dọc rồi gọi hai ma ma đến ấn ta xuống đất.
Nàng ta lạnh lùng nhìn ta, đôi mắt như rắn độc: “Thảo nào lão yêu bà kia nhất quyết bắt bệ hạ phải chọn người hầu hạ, hóa ra trong đám phấn son tầm thường lại giấu một mặt hàng như ngươi.”
Nàng rút một con dao găm ra, chĩa vào mặt ta.
Ta hoảng sợ hét lên: “Người muốn làm gì! Thái Hậu nương nương sẽ không tha cho người đâu!”
Quý Phi liếc mắt ra hiệu với hai ma ma, hai ma ma đó bèn ra tay túm lấy tóc ta.
Quý Phi càng ra tay càng phấn khích: “Ta mà còn sợ bà ta hay sao? Lão yêu bà kia tưởng rằng dùng khuôn mặt này của ngươi đi quyến rũ bệ hạ thì sẽ lung lay được địa vị của bản cung trong lòng bệ hạ! Mơ đi! Bản cung mới là người trong lòng bệ hạ! Giờ bản cung hủy dung nhan của ngươi, xem ngươi còn lấy gì để tranh giành với ta!”
Người ta đều nói yêu quái giỏi ngụy trang, ta thấy nàng ta cũng chẳng kém cạnh gì.
Trước đây, khi ta đi từ bờ biển đến đây, câu mà ta nghe nhiều nhất chính là Quý Phi tuy được sủng ái nhưng lại có tấm lòng lương thiện, không bao giờ ỷ sủng sinh kiêu.
Buồn cười đến mức buồn nôn, nếu bọn họ biết được Quý Phi mà bọn họ nhắc đến lại là một người như thế này, chẳng rõ họ sẽ lộ ra vẻ mặt như thế nào.
Nhưng ta vốn đã định để nàng ra tay với ta, nàng ra tay càng nặng, ta càng vui.
Giọt máu trên khung cửa sẽ hòa vào cơ thể nàng ta, dẫn ta tìm đến chiếc áo ngũ sắc.
Còn về vết thương trên mặt ta, nàng ta ra tay càng nặng thì tổn thương sẽ trả lại gấp đôi trên mặt nàng ta!
Ta cười lạnh trong lòng.
Cha, mẹ, ca ca, tẩu tẩu, xin mọi người hãy đợi thêm một chút, ta sẽ báo thù cho mọi người ngay thôi!
6
Quả nhiên đến tối, trong cung của Quý Phi bắt đầu xuất hiện tiếng kêu thảm thiết.
Khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành của nàng ta bắt đầu xuất hiện những vết thương sâu đến tận xương, nhìn là biết do vật sắc nhọn gây ra.
Nhưng trong cung ngoài nàng ta ra, không ai dám làm nàng ta bị thương.
Thái y đến rồi lại đi, không ai có thể chữa khỏi vết thương trên mặt nàng ta.
Nàng ta vốn luôn tự hào về nhan sắc của mình, ngày thường trên mặt có một vết hằn thôi đã nổi trận lôi đình, huống chi là nhìn thấy chính mình bị hủy dung nhan?
Nàng ta tức giận cầm lấy chiếc bình bên cạnh ném đi: “Một lũ nô tài vô dụng, đến một vết thương cũng không chữa được! Nếu không cầm máu được, bản cung sẽ cho tất cả các ngươi chôn cùng!”
Có một ma ma bị ném trúng chảy máu đầm đìa, sợ đến không dám nhúc nhích, hoảng sợ cầu xin: “Nương nương, nương nương bớt giận! Xin nương nương cho nô tỳ nói một lời, vết thương trên mặt nương nương không chữa được là vì nương nương đã trúng yêu thuật!”
“Khi nô tỳ còn là ở bên ngoài cung, nô tỳ từng nghe người lớn trong nhà nói, có một số yêu quái có thể thi triển yêu thuật để chuyển những vết thương mà chúng phải chịu sang người khác. Vết thương trên mặt nương nương xuất hiện rất kỳ lạ, không chỉ tự nhiên xuất hiện mà còn chảy máu không ngừng, đau đớn vô cùng, nô tỳ cho rằng nhất định là trong hoàng cung đã có yêu quái, chuyển vết thương trên mặt của nó sang cho nương nương!”
Quý Phi nổi giận: “Nói bậy! Đây là hoàng cung, có chân long bảo vệ, làm sao có thể có…”
Lời còn chưa dứt, Quý Phi khựng lại, trên mặt lộ vẻ hoảng sợ: “Bản cung biết rồi, nhất định là nàng ta! Hôm qua bệ hạ đã hứa với bản cung sẽ đưa nàng ta đi luyện chế cao mỹ nhân nhưng sau khi sủng hạnh nàng ta một đêm, hôm nay bản cung đến tìm bệ hạ đòi người, ngài lại đuổi bản cung ra ngoài! Bản cung quá tức giận mới đi cào rách mặt nàng ta! Đúng rồi, nhất định là nàng ta rồi! Mau đi bắt nàng ta lại đây! Không, trước tiên hãy đi gọi thiên sư! Mau đi tìm thiên sư đến đây!”
Ma ma nhận lệnh, rất nhanh đã mời thiên sư đến cung của nàng ta.
Quý Phi chỉ vào vết thương trên mặt, vừa khóc vừa kể lể: “Thiên sư mau xem giúp bản cung, vết thương này tự nhiên xuất hiện, để hồi lâu mà chưa thể cầm máu, có phải bản cung đã trúng yêu thuật gì rồi hay không?”
Nghe vậy, thiên sư rút ra một lá bùa kẹp giữa hai ngón tay.
Hắn chỉ tay vào hư không, đầu ngón tay lập tức bùng cháy ngọn lửa màu xanh thiêu rụi lá bùa thành tro.
Ngọn lửa vừa tắt, sắc mặt hắn đột nhiên thay đổi, đôi mắt sắc bén đảo qua hư không, chạm vào mắt ta.
Toàn thân ta đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo, ngay sau đó cảnh tượng trong cung của Quý Phi biến mất, chỉ còn mơ hồ nghe thấy giọng nói của hắn truyền đến.
“Nương nương đừng hoảng, trong cung đúng là có một con yêu quái nhỏ bé.”
Ta định thần lại, cố gắng đè nén nỗi sợ hãi trong lòng.
Nếu không phải Vu Yêu dưới đáy biển có đạo hạnh cao hơn hắn, đã sớm che giấu yêu khí của ta, e rằng ta đã sớm bị phát hiện!
Thiên sư đó có đạo hạnh cao thâm, ta không phải là đối thủ của hắn!
Nhưng hắn chỉ biết sự tồn tại của ta, chứ không biết ta là ai.
Ta nhất định phải nghĩ ra cách phá giải trong lúc hắn chữa thương cho Quý Phi.
Có rồi!
7
Ta dùng dao sắc rạch lên mặt mình vài nhát, sau đó nhân lúc đêm khuya sương nặng, một mình đến cung của Thái Hậu.
Ma ma canh cửa chặn ta lại ở bên ngoài: “Thái Hậu nương nương đã ngủ rồi, nếu mỹ nhân không có việc gì thì đừng quấy rầy.”
Ta khẽ nức nở: “Thần thiếp cũng không muốn quấy rầy Thái Hậu nương nương nhưng có một số chuyện không thể im lặng mãi được. Cầu xin ma ma thông cảm, nếu Thái Hậu nương nương trách tội, thần thiếp một mình gánh chịu là được.”
Ta bày ra vẻ mặt tình hình khẩn cấp, lại nói với bà ta rằng có liên quan đến Quý Phi.
Ma ma suy nghĩ hồi lâu rồi vào trong bẩm báo, khoảng một tuần trà sau, bà ta dẫn ta đến trước mặt Thái Hậu.
“Mỹ nhân có chuyện gì thì quan trọng thì mau nói, nếu không phải chuyện gì quá quan trọng mà cố tình quấy rầy Thái Hậu nương nương, hậu quả người không gánh nổi đâu!”
“Thần thiếp biết rồi, đa tạ ma ma nhắc nhở.”
Thái Hậu bị người đánh thức nên rất khó chịu, mắng ta mấy câu.
Ta nói khóc là khóc, vén mạng che mặt quỳ xuống đất: “Thiếp thiếp cầu xin Thái Hậu nương nương làm chủ cho thần thiếp!”
Thái Hậu nhìn thấy vết thương trên mặt ta, cơn buồn ngủ lập tức tan biến.
“Mặt ngươi sao lại thành ra thế này?”
Ta kể tỉ mỉ cho bà nghe quá trình Quý Phi cào rách mặt ta, lại thêm mắm thêm muối kể chuyện Quý Phi mắng bà là lão yêu bà.
Thái Hậu và Quý Phi vốn đã không ưa nhau, nghe xong lời ta nói thì tức đến nỗi ngực phập phồng.
Trong mắt Thái Hậu, Quý Phi là yêu tinh hại nước, là con ả hồ ly tinh.
Có thể nhẫn nhịn đến bây giờ cũng là nể mặt Hoàng Đế.
Mà đưa ta đến trước mặt Hoàng Đế chính là để chia sủng của nàng ta.
Giờ mặt ta bị nàng ta rạch nát, rõ ràng là đang đánh vào mặt bà.
Ta hít sâu một hơi, do dự mở miệng: “Nương nương còn bảo thần thiếp chuyển lời đến người… Tốt nhất là giấu cái tâm tư đó đi, đừng tưởng rằng nhét người đến trước mặt bệ hạ là có thể lay chuyển được địa vị của nương nương trong lòng bệ hạ! Người nhét bao nhiêu mỹ nhân đến trước mặt bệ hạ đi chăng nữa thì bệ hạ… Bệ hạ cũng sẽ không yêu người.”
Trong mắt Quý Phi, Hoàng Đế không phải con ruột của Thái Hậu, Thái Hậu nhét người đến bên cạnh Hoàng Đế, chính là vì bà yêu Hoàng Đế mà không có được, chỉ có thể dùng cách này để phá hoại tình cảm của nàng ta và Hoàng Đế.
Thái Hậu nổi giận, đập rầm một cái vào thành giường: “Quả thực là hồ ngôn loạn ngữ! Ả tiện nhân này, ta thấy nó là sống đến không kiên nhẫn được nữa!”!”
Thái Hậu tức giận dẫn theo một đám người hùng hổ đi đến chỗ Quý Phi, không ngờ lại nhìn thấy cảnh tượng Quý Phi và thiên sư ôm nhau, nhất thời sắc mặt bà khó coi đến cực điểm.
Không đến một lát sau, chuyện dâm loạn cung đình của Quý Phi và thiên sư đã truyền khắp cả cung.
Hoàng Đế đang xử lý chính vụ trong ngự thư phòng cũng biết được, hắn ta tức giận đến mức mặt mày đỏ bừng đi đến cung của Quý Phi.
Ta không ở bên cạnh Hoàng Đế, yêu thuật không có tác dụng, Hoàng Đế bình tĩnh hơn ai hết.
Hắn lập tức gọi người trói thiên sư lại, tuyên bố sẽ xử lý thiên sư.
Nhưng ngoài dự đoán, Quý Phi lại đứng chắn trước mặt thiên sư, cầu xin hoàng đế tha mạng.
Hoàng Đế nổi trận lôi đình: “Trẫm tự hỏi bản thân đối xử với nàng không tệ, rốt cuộc hắn có gì tốt, đến lúc này rồi mà nàng còn cầu xin giúp chứ?”
Thực ra thiên sư từng làm người giữ cửa ở phủ mẹ đẻ của Quý Phi.
Hắn mến thương Quý Phi, để bản thân được xứng với nàng, bèn đi xa cầu tiên học đạo nhưng khi trở về, Quý Phi đã được đưa vào cung.
Hắn đành phải giấu tình cảm của mình đi, vào triều đình lấy thân phận thiên sư để bảo vệ nàng ta.
Hoàng Đế sớm đã biết chuyện này, chỉ là bình thường Quý Phi và thiên sư đều không gặp mặt nhau nên cũng không để ý lắm.
Nhưng Quý Phi lại chọn lén lút gặp gỡ thiên sư vào ban đêm sau lưng hắn, khiến hắn càng tin chắc Quý Phi không một lòng với mình.
Quý Phi khóc lóc thảm thiết: “Bệ hạ hãy nghe thần thiếp giải thích, là thần thiếp trúng yêu pháp nên mới bị hủy dung, thiên sư đến là để giải yêu pháp cho thần thiếp.”
“Ăn nói hồ đồ! Trẫm là thiên tử, tự có chân long bảo vệ, nơi trẫm ở vốn chẳng thể có yêu ma quỷ quái nào lại gần! Nàng nói dối để bao che cho hắn, cũng phải chọn điều thực tế một chút chứ!”
Giải yêu pháp mà cần phải gặp nhau, ôm ấp nhau lúc nửa đêm sao?
“Bệ hạ! Thần thiếp ăn ngay nói thật! Đêm qua người hầu hạ bệ hạ chính là yêu quái, khuôn mặt thần thiếp chính là bằng chứng!”
Quý Phi chỉ vào mặt mình nhưng mặt nàng ta lại mịn màng không tì vết.
Thấy Hoàng Đế không tin, Quý Phi thề bằng cả tính mạng của toàn tộc: “Nếu bệ hạ không tin, cứ bắt nàng ta đến đây, mọi chuyện sẽ sáng tỏ!”