Lân Yêu - Chương 1
1.
Ai cũng biết Hoàng Đế và Quý Phi là thanh mai trúc mã, Hoàng đế đối với nàng tình cảm sâu nặng, hết mực sủng ái.
Nhưng không ai biết rằng thể chất Quý Phi vốn yếu ớt, lại mắc bệnh tim, thái y chẩn trị cho nàng kết luận rằng nàng không sống được quá hai mươi tuổi.
Mà Hoàng Đế vốn yêu nàng như mạng, tìm kiếm phương pháp cứu chữa khắp thiên hạ, cuối cùng quốc sư đã tìm được một phương pháp bí truyền trong sách cấm:
Bắt mười thiếu nữ tuyệt sắc chưa xuất giá, rồi lột sống da của họ bằng cách đổ thủy ngân vào đỉnh đầu, sau đó nấu thành cao, đắp loại cao ấy lên ngực hết bảy bảy bốn mươi chín ngày mới có thể chữa khỏi.
Ba năm trước, hàng chục thiếu nữ đã bị chế thành cao mỹ nhân để chữa bệnh tim cho Quý Phi.
Ba năm sau, bệnh tim của Quý Phi lại tái phát, Hoàng Đế vô cùng lo lắng, lại sai người đi khắp dân gian tìm kiếm hàng chục thiếu nữ trẻ tuổi đưa vào cung.
Ta chính là một trong số đó.
Nhưng các nàng là bị cưỡng ép mà đến, còn ta là tự nguyện dâng đến cửa.
Sáng sớm, chúng ta bị đưa đến Từ Ninh cung.
“Đúng là một lũ điêu dân, chỉ biết khóc lóc om sòm, khóc đến mức làm cho người khác phải khó chịu! Nếu muốn giữ mạng sống, hãy thu nước mắt của các ngươi lại, đừng để Thái Hậu nương nương nhìn thấy bộ dạng xui xẻo của các ngươi, người lại không vui!”
Ma ma của Từ Ninh cung liếc nhìn chúng ta đầy chán ghét, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt bình thản của ta, thì bà ta lại khá bất ngờ: “Mọi người đều khóc, sao ngươi lại không khóc?”
Ta đeo mạng che mặt, giọng điệu nhàn nhạt: “Thần nữ không rõ vì sao phải khóc.”
Đột nhiên bà ta thấy hứng thú: “Chẳng lẽ ngươi không biết lần này ngươi vào cung là để làm thuốc dẫn chữa bệnh tim cho Quý Phi sao?”
“Tất nhiên là biết, nhưng ai trên đời này mà không phải chết, khác nhau chỉ là chết sớm hay chết muộn mà thôi.”
Ma ma sửng sốt, bà ta liếc nhìn ta với vẻ hơi kính nể, rồi lui ra sau bình phong.
Một lát sau, bà ta đỡ một lão phụ nhân mặc trang phục lộng lẫy từ sau bình phong ra, đó chính là Thái Hậu.
Thái Hậu không phải là mẹ ruột của Hoàng Đế, năm xưa khi Hoàng Đế còn là hoàng tử, mẫu phi đã qua đời vì bệnh, còn hắn ta thì được nuôi dưỡng dưới danh nghĩa của Thái Hậu.
Bởi vì Thái Hậu không có con, nên bà luôn đối xử với hắn như con trai ruột.
Nhưng sau khi Hoàng Đế lên ngôi, hắn ta lại chỉ sủng ái một mình Quý Phi.
Thái Hậu khuyên hắn nên ban đều mưa móc, nhưng lại khiến Hoàng đế trong lòng sinh bất mãn, nhiều năm qua vẫn luôn tỏ ra xa cách với bà.
Bà theo ánh mắt của ma ma nhìn về phía ta, ánh mắt sắc bén: “Quả là một nữ tử hữu dũng hữu mưu, hãy tháo mạng che mặt xuống.”
Ta nghe lời tháo mạng che mặt xuống, lập tức xung quanh vang lên một loạt tiếng hít khí.
Ma ma cảm thán nói: “Da trắng như tuyết, chim sa cá lặn, đúng là tuyệt sắc giai nhân!”
Nói xong lại bảo những người khác tháo mạng che mặt xuống.
Thái Hậu vừa thất vọng vừa mang theo một tia may mắn: “Đẹp thì đẹp thật, nhưng khí chất lại kém xa vị cô nương này. Nhưng thôi cũng được, ai gia thương các ngươi, sẽ cho các ngươi một cơ hội sống! Tối nay ta sẽ cùng bệ hạ đến chọn một người trong các ngươi để thị tẩm, có nắm bắt được trái tim bệ hạ hay không thì phải xem thủ đoạn của các ngươi!”
Thái Hậu cần một nữ nhân vừa xinh đẹp vừa hiểu chuyện để tranh sủng với Quý Phi, tốt nhất là có thể sinh cho Hoàng Đế một đứa con trai hoặc con gái.
Mà ta chính là người vừa xinh đẹp lại vừa hiểu chuyện ấy.
Cơ hội của ta đã đến.
Lần này ta nhất định phải khiến bọn họ chết!
2.
Ta là Lân Yêu ở Đông Hải.
Năm năm trước, Thiên Sư dẫn người đến Đông Hải Lân Yêu Đảo, tàn sát toàn tộc Lân Yêu của ta.
Lúc đó ta chưa hóa hình, đang chơi đùa ở biển thì tận mắt chứng kiến cảnh tộc nhân bị tàn sát.
Cha ta bị chặt đứt tứ chi, chết vì mất máu, mẹ của ta bị nhốt trong biển lửa, hóa thành tro bụi.
Ca ca ta vì bảo vệ tẩu tẩu mà bị một nhát kiếm đứt cổ, tẩu tẩu đang mang thai cũng một xác hai mạng.
Mà nguyên nhân của tất cả những điều này, chỉ vì sinh thần của Quý Phi, Hoàng Đế muốn làm một chiếc váy ngũ sắc làm từ vảy hộ tâm của Lân Yêu để tặng nàng làm lễ vật sinh thần.
Một món quà sinh thần, lại nhuốm máu toàn bộ tộc ta.
Việc đầu tiên ta làm sau khi hóa hình chính là tìm đến Hải Để Vu Yêu, dùng nửa thân tu vi cùng cùng vảy hộ tâm của ta để đổi lấy dung nhan câu hồn đoạt phách, cùng khả năng che giấu yêu khí.
Tộc Lân Yêu của ta, có thù tất báo, có oán tất trả!
Kẻ đồ sát tộc nhân của ta, một tên cũng không tha!
3.
Tối hôm đó, ta tắm rửa sạch sẽ, mặc cho Thái Hậu dẫn Hoàng Đế đến chọn chúng ta.
“Hoàng nhi, con sủng ái Quý Phi cũng không sai, nhưng bản thân con là Hoàng Đế, việc nối dõi tông đường mới là chuyện chính, sao có thể ngày ngày chỉ quanh quẩn bên một nữ nhân được!”
“Mẫu hậu, người không hiểu đâu, Lan nhi không phải là nữ tử tầm thường! Dù có đem nữ tử toàn thiên hạ ra so sánh với nàng, cũng chỉ là một lũ dung chi tục phấn mà thôi.”
Hoàng Đế không nghe lời, Thái Hậu rất tức giận: “Toàn bộ nữ nhân trong thiên hạ cũng được, dung chi tục phấn cũng được, tóm lại hôm nay nếu con không chọn một nữ nhân để thị tẩm thì ta sẽ không nhận con là con trai nữa!”
Thấy thái độ của Thái Hậu kiên quyết, Hoàng Đế miễn cưỡng liếc nhìn chúng ta một lượt, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở ta: “Vậy thì chọn nàng đi.”
Ta đã phí nhiều tâm tư khi trang điểm.
Quý Phi thích màu xanh nhạt, ta bèn mặc một bộ y phục màu xanh nhạt.
Quý Phi thích hoa phù dung, ta chọn gắn một con bướm lên cây trâm phù dung trên đầu.
Mặc dù đều là “thuốc dẫn” che mặt, nhưng Hoàng Đế lại dễ dàng chú ý đến ta hơn.
Sắc mặt Thái Hậu đã dịu đi: “Làm thế này mới đúng.”
Sau khi Thái Hậu đi không lâu, một trận tiếng ho từ xa đến gần.
Các thái giám cung nữ trong điện đồng loạt quỳ xuống: “Quý Phi nương nương vạn phúc kim an.”
Đây chính là hung thủ hại chết toàn bộ tộc nhân của ta!
Ta quỳ trên mặt đất, lén lút liếc nhìn nàng ta.
Lông mày nàng ta nhíu lại, đôi mắt đẹp đẫm lệ, khuôn mặt tái nhợt vì bệnh tật, khi nhìn thấy Hoàng Đế, dung nhan vốn đã tuyệt đẹp lại càng thêm một chút vẻ đẹp mong manh khiến người ta thương xót.
Không trách được có thể nắm chặt trái tim Hoàng Đế, chỉ riêng khuôn mặt này, thì nơi đây trừ ta ra, tất cả những nữ nhân khác cộng lại cũng không bằng một phần mười nàng ta.
Nàng ta không thèm để ý đến ai mà nhào vào lòng Hoàng Đế, ánh mắt dừng lại trên người ta: “Khụ khụ… Ồ, vị muội muội này chính là người Thái Hậu nương nương chọn cho bệ hạ sao? Cách ăn mặc giống bản cung đến chín phần, lại còn đeo mạng che mặt, người không biết nhìn vào còn tưởng là bản cung đấy, Thái Hậu nương nương thật có lòng.”
Quý Phi chỉ nói vài câu đơn giản, không những chế giễu Thái Hậu làm điều thừa thãi mà còn chế giễu ta ngày mai sẽ chết mà còn vọng tưởng vụng về bắt chước để quyến rũ Hoàng Đế, quả thực không biết tự lượng sức mình.
“Ôi!” Quý Phi ôm ngực, làm nũng trong lòng Hoàng Đế: “Bệ hạ, người hưởng qua tư vị của các nàng sẽ không nỡ chữa bệnh cho thiếp nữa.”
Hoàng Đế trêu đùa nói: “Ghen rồi sao? Yên tâm, bọn họ có đẹp đến mấy cũng không bằng phong tình vạn chủng của nàng. Ngày mai sẽ đưa bọn họ đến chỗ thiên sư, hôm nay chỉ là để thỏa lòng Thái Hậu thôi.”
4.
Quý Phi và Hoàng Đế ân ái chưa được một chén trà thì ma ma bên cạnh Thái Hậu đã đến đuổi người.
“Sắc trời đã tối, Quý Phi nương nương cũng nên về rồi. Nếu muốn ở lại đây, nô tỳ sẽ đến nội vụ phủ xin một chiếc giường lớn hơn, có thể chứa được ba người cùng lúc.”
Quý Phi tức đến nỗi sắc mặt lúc xanh lúc trắng, ánh mắt sắc bén lướt qua sau lưng ta: “Người trong cung Thái Hậu nương nương giỏi ăn nói quá nhỉ, chắc hẳn người Thái Hậu nương nương chọn cũng không đến nỗi nào. Nhưng cho phép bản cung nói một câu, muội muội tuy là thuốc dẫn được chọn nhưng nếu đã để ngươi hầu hạ bệ hạ thì phải tận tâm tận lực, đừng để Thái Hậu nương nương thất vọng! Nếu khiến cho bệ hạ mất hứng, đừng nói Thái Hậu nương nương không tha cho ngươi, bản cung cũng sẽ không tha cho ngươi!”
Móng tay ta gần như găm vào thịt nhưng miệng vẫn ngoan ngoãn: “Thần nữ tuân theo lời dạy của nương nương.”
Quý Phi vào cung nhiều năm mà không có con, phi tần trong hậu cung cũng đông đảo mà đến nay vẫn chưa có nổi một mụn con trai.
Thái Hậu đã sớm bất mãn với nàng ta, điều này nàng ta biết rõ.
Vì vậy, nàng ta chỉ đành trơ mắt nhìn Thái Hậu tìm nữ nhân cho Hoàng Đế, ngoài việc cảnh cáo, nàng ta cũng không còn cách nào khác.
Nhưng nàng ta quá tin tưởng vào địa vị của mình trong lòng Hoàng Đế, cho rằng ngay cả khi Thái Hậu tìm nữ nhân cho Hoàng Đế, Hoàng Đế cũng sẽ không để mắt đến họ.
Vì vậy, cho đến trước khi rời đi, nàng ta và Hoàng Đế cũng không yêu cầu ta tháo mạng che mặt.
Có lẽ họ cảm thấy trên đời này không có nữ nhân nào đẹp hơn Quý Phi.
Vì vậy, khi ta được khiêng đến tẩm cung của Hoàng Đế, tháo mạng che mặt, sự kinh ngạc trong mắt Hoàng Đế có thể nhìn thấy rõ ràng.
“Giai nhân tuyệt sắc, không cần tô son điểm phấn.”
“Chỉ là giai nhân tuyệt sắc thôi sao? Chẳng lẽ không phải là tiên tử chỉ có trên trời, khó gặp được mấy lần trên thế gian?”
Ta phủ mạng che mặt lên tay, những ngón tay ẩn hiện vuốt ve trên ngực trần của Hoàng Đế, làm như vô tình lướt qua.
“Đừng nghịch nào, tiểu yêu tinh!”
“Sao vậy? Bệ hạ không thích sao?”
Ta cười nhẹ, mở to đôi mắt linh động nhưng tay lại nghịch ngợm khắp nơi.
Người hắn ta cứng đờ, nắm lấy bàn tay nghịch ngợm của ta, vội vàng ôm ta lên giường.
Dung nhan khuynh thành cộng thêm chút mị thuật, không một nam nhân nào có thể chống đỡ được.
Khi tình đương độ nồng nàn, ta lộ ra hàm răng nanh sắc nhọn, những ngón tay thon dài cũng biến thành móng vuốt.
“Tên Hoàng Đế khốn kiếp, đi chết đi!”
Ta toan cắn mạnh vào cổ hắn nhưng bất ngờ lại xảy ra vào lúc này.
Trên người hắn đột nhiên phát ra ánh sáng vàng, đẩy ta ra xa mấy trượng!
Chết tiệt! Thì ra là chân khí của chân long!
Ta phun ra một ngụm máu tươi, hận ý ngút trời!
Tại sao! Rõ ràng chỉ còn một chút nữa thôi là ta có thể báo được thù cho tộc nhân của ta!
Ngay sau đó, Hoàng Đế ngồi dậy đưa tay về phía ta, đôi mắt vô hồn lộ ra vẻ dục vọng nồng nàn và uy nghiêm không thể nghi ngờ:
“Tự mình lăn lại đây!”
Trong lòng ta khẽ chùng xuống.
Không ổn!
Người trúng phải mị thuật của Lân yêu chúng ta, nếu bị gián đoạn trong quá trình hành sự thì sẽ phát điên.
Tên Hoàng Đế này rõ ràng đang có triệu chứng phát điên.
Ta vốn định nhân lúc hắn không phòng bị nhất thì lấy mạng hắn, không ngờ lại tự chuốc họa vào thân.
Xem ra vẫn phải tính kế lâu dài.
Ta nuốt cơn phẫn nộ vào trong lòng, thi triển một huyễn thuật.
“Bệ hạ, thần thiếp đến rồi.”
Hoàng Đế bị huyễn thuật của ta mê hoặc, tưởng rằng người trên giường là ta, thực tế là hắn chỉ đang ôm một chiếc gối rên rỉ cả đêm.