Lan Quân - Chương 12
Nếu không có quá trình thành danh thì dù bức tranh có đẹp đến đâu cũng sẽ không có người mua.
Chính vì vậy lúc hắn muốn lấy một bức tranh để gán nợ liền bị người khác cười nhạo.
Có người có ý tốt sẵn sàng cho hắn dùng tranh để trả nợ, nhưng một bức tranh của hắn chỉ đáng giá mấy lượng bạc, hắn lúc này mắc nợ hàng nghìn lượng, phải vẽ hàng nghìn bức mới đủ để trả nợ.
Nếu Cố Tri Dịch đồng ý, chỉ sợ họa xong đến tay trái của hắn cũng bị phế mất, nhưng những người đòi nợ liên tục thúc giục, hắn chỉ có thể dùng của hồi môn của Giang Thịnh Cẩm để trả nợ.
Nhưng Giang Thịnh Cẩm còn muốn mua phủ nhan cao, sao nàng ta có thể để hắn chạm vào của hồi môn của mình? Trong lúc cãi vã, nàng ta còn mắng Cố Tri Dịch là kẻ vô dụng, đừng nói đến tể tướng, ngay cả một chức quan đứng đắn cũng không có.
Cố Tri Dịch trong cơn tức giận muốn hòa ly, nhưng tam hoàng tử làm sao có thể để mất đi sự ủng hộ của một quan to tam phẩm như đại cữu cậu, liền giải quyết món nợ này cho hắn, hai người giờ đã hoàn toàn bị trói trên cùng một con thuyền.
Cung biến diễn ra trước dự kiến nhưng đối tượng lại ngược lại.
Kiếp trước, hoàng đế coi trọng tam hoàng tử, khiến cho đại hoàng tử cùng thái tử thừa dịp ngài sinh bệnh mà liên thủ bức vua thoái vị, tam hoàng tử có công cứu giá được ngài phong làm thái tử trước lúc lâm chung.
Một kiếp này Tam hoàng tử bị nâng giết, kết bè kết cánh, nhưng Hoàng đế thân thể khỏe mạnh lại liên tiếp chèn ép hắn, thấy hoàng vị xa xa khó với, hắn lại tự cho mình là thế lớn, liền phát động cung biến.
Trong đó chưa chắc không có Cố Tri Dịch xúi giục, hắn biết tương lai nhiều chuyện như vậy, Tam hoàng tử sao có thể để cho ngai vàng đã đến tay lại tuột mất?
24
Đại hoàng tử và thái tử cứu giá có công, hoàng đế rất vui mừng vì họ bất hòa nhưng giờ lại thân thiết như vậy. Ta lúc này lại dâng lên rất nhiều chứng cứ chứng minh cuộc phản loạn của Cố gia là do đại hoàng tử đứng sau.
Lúc đầu, cuộc tạo phản liên lụy cực lớn, nhưng khi tra đến phụ thân của Cố Tri Dịch thì manh mối cứ vậy bị cắt đứt.
Bây giờ ta tìm được những bức thư và tư ấn đã được cất giấu nhiều năm, bằng chứng xác đáng, hoàng đế nổi giận, phế truất đại hoàng tử và tam hoàng tử làm thứ dân, giam cầm vĩnh viễn.
Cố Tri Dịch cuối cùng cũng tiễn đưa sinh mạng của cửu tộc lên đồ đao, thứ mà cha hắn đã dùng cả mạng sống để bảo vệ.
Tam hoàng tử sau khi bị đánh bại, yêu cầu duy nhất của hắn là muốn Cố Tri Dịch, hoàng đế đã đồng ý.
Trong tình huống như vậy, khó có thể không nghi ngờ Cố Tri Dịch chính là nội gián được đại hoàng tử cài vào chỗ tam hoàng tử, chẳng trách mọi mưu kế của hắn đều được áp dụng nhưng không có cái nào thành công.
Hóa ra con trai thừa kế sự nghiệp của phụ thân mình!
Khi Cố Tri Dịch được đưa ra khỏi nhà tù mang đến phủ của Tam hoàng tử, hắn còn đang liều mạng giãy dụa, hắn không tin phụ thân mình thật sự có mưu đồ mưu phản, vậy sự bất công mà hắn đã gánh chịu suốt nhiều năm và niềm tin vào việc báo thù cho phụ thân mình thì tính là cái gì?
Ta đến gặp mặt hắn lần cuối, đưa cho tên cai ngục vài lạng bạc.
Hắn giống như một con quỷ điên cuồng, nói rằng ta sớm đã lên kế hoạch gài bẫy hắn.
“Như vậy đã không thể chịu nổi rồi sao? Ngươi cả đời tính sai đâu chỉ chuyện này? Giang Thịnh Cẩm được cha mẹ yêu thương như vậy, làm sao có thể có cái gọi là đồng bệnh tương liên với ngươi? Làm sao có thể lạc trong chùa Hương Sơn cả đêm mà không người quan tâm. Chỉ có ta, vừa mất mẹ lại không có ai quan tâm, bị người khi dễ mới có thể đồng cảm với ngươi.”
“Ngươi nói phụ thân ngươi hàm oan mà chết, sau đó lại bảo vệ ta suốt một ngày một đêm ở nơi hoang vắng, an ủi nỗi đau vừa mất mẹ của ta. Lúc đó ta mới ngu xuẩn mà tin ngươi, đem ngàn vàng dâng tặng.”
Ta luôn đội mũ che, nói chuyện lại thận trọng, không bao giờ tiết lộ một chút thông tin nào.
Hắn không nhận ra ta nhưng ta lại nhận ra hắn.
Khi đó, hắn tấm lòng rộng mở, thật xứng đáng với câu”Công tử thế vô song.”
“Nếu không phải như thế, có quỷ mới vô duyên vô cớ trợ giúp ngươi.”
Khi hắn được đưa đi, không còn giãy dụa nữa, cả người như mất đi linh hồn.
“Ta chỉ từ xa nhìn thấy ngươi lên xe ngựa của Giang gia…”
Trong cuộc đời của hắn chỉ có được mười mấy năm đầu đời hăng hái, quãng đời còn lại toàn là trò đùa.
Ta từng hỏi qua Nghiêm Bái, tư hình trong phủ của Tam hoàng tử không hề thua kém gì trong cung, với sự oán hận hiện tại của Tam hoàng tử, Cố Tri Dịch, kẻ chủ mưu này không nếm qua tất cả các hình phạt thì sợ là muốn chết cũng không thể.
Đại cữu cậu lấy lý do Cố Tri Dịch đã bỏ vợ để bảo vệ Giang Thịnh Cẩm, nhưng quan lộ của ông cũng bị ảnh hưởng, bị giáng chức hết lần này đến lần khác.
Giang Thịnh Cẩm sau khi trở về liền phát điên, suốt ngày nói mình là thê tử của tể tướng, nhất phẩm cáo mệnh, không thì lại nói bậy, nói đồng ý gả đi Doãn Nam vương phủ.
Thịnh gia không còn cách nào khác đành phải nhốt nàng lại, đại cữu mẫu thương xót con gái, phủ nhan cao dùng chưa từng dừng lại.
Có tiểu nha hoàn đi đưa đồ ăn cho nàng, xém chút bị dọa cho sinh bệnh.
Tiểu nha hoàn kể lại sắc mặt nàng ta lúc này tái xanh, tóc thưa thớt, nhìn như nữ quỷ. Từ đó viện tử của nàng ta lại không ai dám lui tới nữa.
Vài tháng sau khi Cố Tri Dịch bị tam hoàng tử mang đi, một thi thể không ra hình người xuất hiện trên một ngôi mộ tập thể ở ngoại ô kinh thành, người ta nói rằng người đó khi vừa bị ném đi vẫn còn một hơi thở, nhưng có lẽ không thể thoát khỏi cảnh bị chó hoang gặm nuốt.
Ai biết được?
25
Phụ thân ta đã trả lại binh quyền, đi đến Giang Nam an dưỡng, ta thừa kế tước vị trở thành Hoài Ninh Hầu.
Ta muốn đưa ngoại tổ mẫu đến Hầu phủ sống, nhưng bà không muốn, bà đem theo của hồi môn của mình, mở lại khuê thục.
Về sau khuê thục biến thành nữ thục, nữ thục biến thành thư viện.
Bà nói: “Ta là một lão nhân có dã tâm lớn, bây giờ con thân ở địa vị cao, ta không thể làm chỗ dựa cho con được nữa, nhưng học sinh trong học viện này đều là đồng môn của con, thế gian ngàn vạn nữ tử là chỗ dựa của con. ”
Năm sau, binh mã bắc cảnh lại xâm chiếm biên giới, quốc triều cầu hòa, đối phương tuyên bố muốn cầu hôn công chúa, nếu không sẽ lại gây chiến.
Hoàng thất sủng ái người này hơn người kia, không muốn cho lục công chúa “Mẫu đơn của quốc triều” đi hòa thân, thế là cả triều dâng tấu, đề nghị đưa Đại công chúa, người có chiến công hiển hách đi hòa thân.
Dùng những từ ngữ mỹ miều, nói công đi hòa thân là người đại diện cho bộ mặt của quốc triều, phải có khả năng trấn được phiên bang.
Dù sao gả công chúa đi, ít nhất cũng sẽ đổi lại được mười năm thái bình, lại không cần công chúa đi chinh chiến nữa.
Ta đã chuẩn bị kỹ lưỡng mọi việc, nhưng ý muốn của hoàng đế là không thể làm trái, sự phản đối đều bị phớt lờ.
Người trùng sinh, cũng có những việc không thể thay đổi được.
Hoàng đế bất mãn với việc ta liên tục tham chính nên bổ nhiệm ta làm sứ giả đưa tiễn, con đường đến Bắc Cảnh dài và gập ghềnh, người nơi đó lại thô bạo và man rợ, cũng đủ để ta chịu không ít khổ.
Vào ngày rời kinh, bên trong cỗ xe của công chúa chỉ có duy nhất một bộ y phục của người.
Ta khoác lên áo giáp, phía sau là những binh lính tinh nhuệ được ta tuyển chọn từ các châu phủ, một nửa trong số họ là Vệ gia quân lúc trước bị đánh tan.
Ta chỉ hy vọng có thể giúp được nàng.
Đại Công chúa vang danh thiên hạ, cùng ta sánh vai mà đi.
“Đại công chúa, bệ hạ đang coi thường người, mới bổ nhiệm thần làm sứ giả hộ tống.”
Ta không nhịn được châm ngòi.
Lý Nguyệt Hi cười nói: “Hắn cũng đánh giá thấp Hoài Ninh Hầu ngươi, cảm tạ ngươi tại triều đình thay ta nói chuyện.”
“Nhưng hãy nhìn xem, nữ tử trong thiên hạ này lại lấy chúng ta làm vinh.”
Ta nhìn quanh, hai bên đường đài cao lầu các, rèm và mũ như mây.
Chuyến đi này là một hành trình dài nhưng ta biết cuối cùng nàng ấy sẽ quay lại.
“Thần sẽ tại quốc triều trải thật tốt đường về nhà cho người.”
Lý Nguyệt Hi cởi mở cười, trong mắt tràn đầy tham vọng: “Lan Quân hiểu ta.”
Một năm này sách sử ghi chép lại, Lý Nguyệt Hi, Đại công chúa của quốc triều đi hòa thân, Hoài Ninh Hầu Lan Quân làm sứ thần, đưa theo phó tướng Tân Hà tiễn đưa đại công chúa ba ngàn dặm. Trong mười năm tiếp theo, bắc cảnh thái bình không chiến sự.
Hoàn.