Lâm Sở - Chương 3
16
Tôi đã rời đi cũng không biết.
Hiện trường hôn lễ đã rối loạn hết cả lên.
Đôi mắt đẹp của Bạch Thanh Ninh chứa đầy nước mắt, cắn chặt môi, vẻ mặt ấm ức.
Mà Bùi Yến thì nhíu mày nhìn về phía Bùi Hiển Trạch: “Hiển Trạch, con đang làm gì thế! Hôm nay là hôn lễ của ba và mẹ con, con ầm ĩ cái gì?”
Người sau hoàn toàn không đếm xỉa tới anh ta.
Bùi Hiển Trạch vọt tới bên cạnh thân thể của tôi, giơ tay lắc tôi.
“Mẹ! Mẹ!”
Đáng tiếc, thi thể không thể đáp lại nó.
“Con gọi bậy cái gì đấy! Bạch Thanh Ninh mới là mẹ con!”
Bùi Yến giận dữ.
Anh ta đi nhanh tới, nắm cổ áo Bùi Hiển Trạch nhấc nó lên, ánh mắt nhìn tôi tràn ngập chán ghét.
“Lâm Sở, cô thật sự không từ thủ đoạn! Chẳng lẽ cô cho rằng cô phá hủy hôn lễ của tôi thì có thể gả cho tôi sao!”
“Ba!” Bùi Hiển Trạch khóc trách móc: “Mẹ đi rồi! Mẹ không cần con nữa! Hu hu hu…”
17
Bùi Yến khẽ giật mình.
“Làm sao có thể?”
Hệ thống cũng đã đi rồi.
Lâm Sở lẻ loi một mình, sao có thể rời đi được?
Con trai khóc đến tê tâm liệt phế.
Anh ta quay đầu nhìn về phía người con gái nhắm chặt mắt lại, run rẩy vươn tay dò xét hơi thở của cô.
Trong nháy mắt khi ngón tay thăm dò lướt qua, hai chân Bùi Yến mềm nhũn.
Lập tức hét to lên tiếng ——
“Gọi xe cứu thương! Mau gọi xe cứu thương!”
18
Lúc biết được những chuyện này, tôi đang ở trên bờ cát phơi nắng.
Bốn anh đẹp trai con lai vây quanh người tôi.
Một người đấm chân cho tôi.
Một người bóp vai cho tôi.
Một người quạt gió cho tôi.
Một người đút tôi uống nước.
“Thoải mái quá ~”
Tôi thoải mái hừ ra tiếng.
Hệ thống cũng tiến vào trong thân thể xác thịt của mình, lúc này đang nằm trên giường trên bãi cát bên cạnh tôi.
“Lâm Sở, cô đúng là biết hưởng thụ!” Cô ấy hừ lạnh một tiếng, tiếp tục nói: “Tôi còn chưa nói xong đâu!”
19
Thông qua hệ thống kể lại.
Tôi mới biết được.
Tôi rời đi đã trực tiếp phá hỏng hôn lễ của Bùi Yến.
Xe cứu thương nhanh chóng tới.
Lúc nhân viên y tế nhìn thấy thân thể của tôi, trực tiếp lắc đầu.
“Anh Bùi, cô gái này đã không còn dấu hiệu của sự sống nữa rồi.”
Hai mắt Bùi Yến đỏ bừng.
“Tôi mặc kệ! Các người nhất định phải cứu được cô ấy cho tôi! Không cứu được thì tôi sẽ để cả bệnh viện các người chôn cùng!”
Đối phương trầm mặc hai giây.
Vẻ mặt một lời khó nói hết: “Anh Bùi, cô gái này đã qua đời, quả thực không cứu được, ngược lại là anh, có thể tới khoa tâm thần của bệnh viện chúng tôi khám xem. Chúng ta là xã hội pháp trị, giết người sẽ phải ngồi tù.”
Bạch Thanh Ninh khóc giống như con thỏ nhỏ, tự xách váy cưới nặng nề, đi đến bên cạnh Bùi Yến.
Vừa mở miệng đã nghẹn ngào: “Bùi Yến, hôm nay là hôn lễ của chúng ta…”
Nhưng Bùi Yến lại thay đổi không còn dịu dàng như ngày xưa.
Siết chặt cằm của cô ta:
“Bạch Thanh Ninh, cô còn dám nhắc đến chuyện kết hôn với tôi sao? Nếu như không phải bởi vì cô cứng rắn muốn tôi cưới cô, Lâm Sở sẽ không rời đi!”
Bùi Hiển Trạch bên cạnh cũng gào khóc đánh cô ta.
“Người phụ nữ xấu xa! Người phụ nữ xấu xa! Là do cô hại chết mẹ! Tôi hận cô!”
20
“Bọn họ thay đổi rất đột nhiên.”
Hệ thống nói.
“Lúc cô ở đó, bọn họ chỉ muốn Bạch Thanh Ninh, làm hết tất cả mọi chuyện tổn thương cô, giờ cô đi rồi, bọn họ lại bắt đầu hối hận, thậm chí giận chó đánh mèo lên Bạch Thanh Ninh.”
“Thật là khiến người ta không hiểu được.”
Tôi vươn tay sờ cơ bụng của một người bên cạnh, cười khẽ một tiếng.
“Cô còn không hiểu sao? Đây chính là khuôn sáo.”
“Mặc dù chúng ta đều gặp Bùi Yến sống sờ sờ, nhưng trên ý nghĩa thực tế mà nói, anh ta chỉ là một chuỗi dấu hiệu mà thôi, đây là quãng đường anh ta phải đi qua trong cuộc đời.”
“Sự xuất hiện của tôi, chỉ để dạy anh ta cách yêu, sau khi tôi chết, anh ta sẽ khổ sở, hối hận, tự trách. Sau đó sự nghiệp nâng cao một bước, gặp được một cô gái tốt đơn thuần, lương thiện, vẻ ngoài có điểm giống tôi, không cách nào tự kềm chế mà yêu cô ấy, cũng đếm tiền cùng cô ấy trải qua nửa đời hạnh phúc về sau, tiện thể nhớ về tôi một chút khi tỉnh giấc giữa đêm.”
“Đây chính là ý nghĩa sự tồn tại của tôi.”
“Tôi là bia đỡ đạn, Bạch Thanh Ninh cũng là bia đỡ đạn, chúng tôi đều để trải đường cho nữ chính mà thôi.”
Hệ thống trầm mặc trong một khoảnh khắc.
Đột nhiên nghiêm túc nhìn về phía tôi: “Lâm Sở, cô hận anh ta không?”
Tôi: “…”
Để tôi nói thì, công ty nên mở chế độ làm việc luân phiên.
Để hệ thống làm nữ công lược mấy ngày, cô ấy sẽ thành thật lại.
“Anh ta chỉ là đối tượng nhiệm vụ.” Tôi bất đắc dĩ nói: “Sau khi nhiệm vụ kết thúc, chúng ta không còn chút liên quan nào, nhưng người này quá đê tiện, tôi quả thật rất muốn đánh chết anh ta.”
21
Rất lâu sau đó, tôi cũng không còn nghe thấy tin tức về ba con Bùi Yến nữa.
Tôi nghĩ có lẽ bọn họ đã đi đến đoạn kịch bản kế tiếp.
Gặp nữ chính.
Tôi không tiếp tục làm nữ công lược nữa.
Bởi vì tôi đã thành công tiếp quản vị trí.
Từ G3 biến thành M3, bây giờ là một trong những lãnh đạo nhỏ của công ty, cộng thêm huấn luyện viên cho các nhân viên mới.
Người tôi huấn luyện, đều là nữ công lược mới vào công ty.
Tôi vốn cho rằng, mỗi một ngày tiếp theo, tôi đều sẽ sống cuộc sống vừa phong phú vừa giàu có như thế.
Mãi cho đến khi về hưu.
Nhưng trời không toại lòng người.
Một ngày nào đó, khi tôi đang huấn luyện, hệ thống vô cùng lo lắng vọt vào: “Xong rồi xong rồi! Lâm Sở! Tiểu thế giới sụp đổ rồi! Hai ba con kia điên dại rồi, đi vào thế giới hiện thực tìm cô!”
Tôi: “?”
Tôi hỏi được không?
Em gái à, em đang nói tiếng người sao?
22
Tất cả mọi người đều trầm mặc.
Trong phòng học lặng ngắt như tờ.
Có nữ công lược mới vừa nhận chức giơ tay đặt câu hỏi.
“Cô Lâm, đây là tình huống gì ạ? Không phải nói chỉ cần nhiệm vụ kết thúc thì sẽ không có chuyện ngoài ý muốn sao?”
Cô ấy vừa dứt lời, một người khác cũng lên tiếng, trong giọng điệu không che giấu được sự hưng phấn.
“Cô Lâm, có phải đối tượng nhiệm vụ của cô yêu cô không? Bởi vì yêu cô, cho nên phá vỡ quy tắc, đi vào thế giới hiện thực tìm cô!”
Phát biểu này quá bùng nổ.
Tôi không nhịn được nhìn cô gái đó một cái.
“Bạn học, không thể yêu đương mù quáng được! Sau khi tan học, em tới chỗ HR xin chuyển vị trí đi, em không thích hợp làm nữ công lược, người yêu đương mù quáng làm nữ công lược, sẽ xuất hiện vấn đề lớn.”
“Tôi lặp lại một lần nữa, không nên coi đối tượng nhiệm vụ như người bình thường, nhất là đối tượng nhiệm vụ nam, bọn họ đi vào thế giới hiện thực, tôi cũng rất bất ngờ, nhưng tôi cho rằng, đây cũng không phải do tình cảm sâu đậm phá vỡ quy tắc, mà là bản tính đê tiện trời sinh của đàn ông, càng không có được thì càng muốn.”
Tôi nói xong.
Ở cửa phòng học đột nhiên vang lên tiếng bước chân.
Bùi Yến dắt theo Bùi Hiển Trạch.
Ánh mắt phức tạp nhìn tôi.
Yết hầu anh ta lên xuống, rất lâu sau mới khàn giọng mở miệng: “Không phải.”
23
“Không phải như em nghĩ.”
Trong quán cà phê dưới tầng công ty, hai người căng thẳng ngồi đối diện tôi, chân tay luống cuống.
Bùi Yến hít sâu một hơi, chán nản nói.
“Lâm Sở, anh thật sự yêu em, sau khi em đi, anh mới ý thức được tầm quan trọng của em, con trai cũng vậy.”
Bùi Hiển Trạch cũng gật đầu: “Mẹ, ba không kết hôn với người phụ nữ xấu xa Bạch Thanh Ninh kia, trong lòng ba chỉ có mẹ, hai năm nay, hai ba con con đều tìm kiếm cách tới gặp mẹ, hôm nay gặp được mẹ, mẹ không biết con và ba vui mừng biết bao nhiêu đâu.”
Tôi cười khẽ một tiếng.
“Có đúng không? Bạch Thanh Ninh là người phụ nữ xấu sao?”
“Đúng! Con ghét cô ta nhất!” Bùi Hiển Trạch cho rằng mình nói trúng lòng tôi, bắt đầu điên cuồng nói Bạch Thanh Ninh: “Loại phụ nữ như cô ta không biết xấu hổ nhất! Nhìn thấy đàn ông là dính lên, trước đó đều là cô ta dụ dỗ ba, con rất tức giận!”
Tôi nhìn một lớn một nhỏ này, hai khuôn mặt gần như là đúc từ một khuôn.
Không hề dao động.
Thói hư tật xấu sẽ di truyền.
Hai ba con bọn họ, đều tự luyến tự phụ, đều tiêu chuẩn kép.
“Bùi Hiển Trạch.” Tôi chế giễu nói: “Mày thật sự không khác ba mày, sao tao lại nhớ lúc tao chưa chết thì lời này của mày là để nói tao mà? Khi đó không phải mày rất thích chị Thanh Ninh của mày sao? Còn nói tao không xứng làm mẹ của mày, mẹ của mày nên là cô ta, sao hiện giờ lại thay đổi suy nghĩ rồi?”
Khuôn mặt nhỏ của Bùi Hiển Trạch lập tức trắng bệch.
Môi nó giật giật, không nói nổi một câu nào.
Tôi nghĩ, có lẽ nó đã nghĩ đến.
Khi hệ thống một mình rời đi, vẻ mặt nó tràn đầy ác ý châm chọc tôi ——
“Mẹ à, mấy người phụ nữ công lược các người cũng không biết xấu hổ giống như bà sao? Nhìn thấy đàn ông là dính lên, nếu không phải bà hạ thuốc mê ba tôi thì tôi cũng không đầu thai từ bụng của bà! Bà thật không biết xấu hổ!”
Tôi nhìn thấy nước mắt đảo quanh trong mắt nó.
Hai năm trôi qua, Bùi Hiển Trạch cao lớn hơn rất nhiều.
Tôi đứng lên, nói: “Trở về đi, đây không phải nơi các người nên đến.”
Đi chưa được hai bước.
Sau lưng đã vang lên giọng Bùi Yến tức giận.
“Lâm Sở! Em cũng đã bao lớn rồi! Hiển Trạch chỉ là đứa bé, em cũng muốn so đo với thằng bé sao!”
24
Tôi con cong môi, nói với điện thoại: “Nghe thấy không, đây mới thật sự là đàn ông.”
Trước đi đi ra ngoài với hai người, tôi đã mở họp qua điện thoại.
Vấn đề mà nhân viên yêu đương mù quáng kia hỏi quá kinh khủng.
Tôi nhất định phải để bọn họ nhìn thấy, đối tượng nhiệm vụ thật sự ác liệt cỡ nào.
“Em đang nói cái gì?”
Bùi Yến bước nhanh về phía tôi.
Trên mặt anh ta rõ ràng rất không kiên nhẫn, nôn nóng nắm tóc.
“Lâm Sở, em có thể đừng tùy hứng như thế hay không? Anh biết, trước đó là anh và con trai có lỗi với em, nhưng em đã ầm ĩ hai năm rồi, cũng nên ầm ĩ đủ rồi chứ! Bạch Thanh Ninh đã bị anh đưa ra nước ngoài, anh sẽ không liên hệ với cô ta nữa, chỉ cần em theo bọn anh trở về, một nhà ba người chúng ta vẫn sẽ sống tốt đẹp.”
“Đúng vậy mẹ.” Bùi Hiển Trạch cũng gấp gáp kéo tay của tôi không buông: “Trở về cùng con và ba đi, sau này con sẽ không tiếp tục chọc mẹ tức giận nữa, con do mẹ mang thai mười tháng mới sinh ra, mẹ nỡ mặc kệ bỏ con lại sao?”
Tôi có hơi buồn cười.
Nói thật.
Tôi cảm thấy người viết ra dấu hiệu về hai người này, đúng là thiên tài.
Sao có thể có người tự tin đến trình độ này?
“Bùi Yến, anh nói sai rồi.”
Tôi bình tĩnh nói.
“Tôi không phải đang tức giận với các người, mà từ lúc vừa mới bắt đầu, tôi không hề nghĩ tới chuyện ở lại bên cạnh các người.”