Lâm Sở - Chương 2
09
Bùi Yến đen mặt lại.
Trước khi đi, anh ta nói: “Lâm Sở, cô giỏi lắm, nếu cô đã dứt ra nhanh như vậy, chắc hẳn dù sau này không gặp lại con trai nữa thì cô cũng không thèm để ý đúng không?”
“Sao anh biết?” Tôi chân thành tha thiết cảm tạ anh ta: “Cám ơn anh, tôi đã sớm không muốn quản thằng ranh con kia nữa rồi, sau này tuyệt đối đừng để nó xuất hiện ở trước mặt tôi.”
Nhưng sự chân thành của tôi không thể đả động được bất cứ kẻ nào.
Bọn họ đều cảm thấy tôi đang dùng chiêu lạt mềm buộc chặt.
Rối loạn nhân cách ái kỷ trời đánh.
10
Bùi Hiển Trạch gọi video cho tôi.
Tôi không nghe máy.
Nó vẫn cứ gọi mãi.
Tôi nghe máy, nó vừa há mồm đã trách cứ.
“Mẹ, vì sao lâu như vậy mẹ mới nghe máy? Mẹ biết con gọi bao nhiêu cuộc rồi không!”
Tôi không có chút tình thương của mẹ nào với vật nhỏ này.
Trước đó nhẫn nại tính tình dạy dỗ nó, chỉ vẻn vẹn bởi vì nhiệm vụ chưa kết thúc.
Hiện giờ nhiệm vụ đã kết thúc rồi, tôi còn kiên nhẫn cái búa gì nữa?
“Tao quan tâm làm gì, có rắm mau thả.”
Bùi Hiển Trạch trầm mặc hai giây, cắn chặt môi.
Sau đó bắt đầu hét to.
“Mẹ đúng là người phụ nữ xấu xa! Mẹ cũng đã lớn tuổi như vậy rồi mà còn bày đặt giận dỗi! Con cho mẹ biết, nếu như mẹ không đến xin lỗi con và ba, con sẽ vĩnh viễn không tha thứ cho mẹ, vĩnh viễn không gặp lại mẹ nữa!”
Nó thường xuyên nói câu này.
Bởi vì Bùi Hiển Trạch cũng là đối tượng nhiệm vụ, liên quan đến việc nhiệm vụ của tôi có thành công hay không.
Cho nên mỗi lần nó nói ra lời này, tôi đều như gặp đại địch, dùng trăm phương ngàn kế làm nó vui lòng.
Nó đã sớm quen với sự khúm núm của tôi, hầu hạ nó như nô tài.
Nhưng rất đáng tiếc.
Nhiệm vụ đã kết thúc.
Trước đó mày hờ hững lạnh lẽo với tao.
Hiện giờ tao là người mày không với tới nổi.
Tôi trầm mặc nghe Bùi Hiển Trạch phát cáu xong, chậm rãi giơ ngón giữa lên trước ống kính.
“Con mẹ mày, con sói mắt trắng con, mày cho rằng tao muốn gặp mày sao? Hai ba con chúng mày một người não tàn một người bại não, di truyền sự tự luyến và tự phụ, trong nhà không có gương thì phải có nước tiểu chứ? Có thể tự soi mình một cái được hay không? Muốn cút thì cút xa một chút! Đừng xuất hiện làm bẩn mắt tao nữa!”
Sau đó, trong ánh mắt khiếp sợ của Bùi Hiển Trạch, tôi cúp cuộc gọi video, block cả nó và Bùi Yến.
11
Thao tác này khiến tôi rất thoải mái.
Nhưng tôi cũng không biết.
Trong biệt thự nhà họ Bùi lúc này.
Hai ba con bị tôi mắng quay ra nhìn nhau, vẻ mặt không hiểu.
“Ba.” Bùi Hiển Trạch bĩu môi: “Mẹ block con rồi.”
Bùi Yến cũng nhìn thấy.
Nhưng anh ta nghĩ mãi mà không rõ.
Mấy ngày trước mình gặp được Lâm Sở ở tiệm váy cưới, sự yêu thương trong ánh mắt cô ấy rõ ràng khó mà kiềm chế, nhưng vẫn mạnh miệng muốn khiến anh ta chú ý.
Nếu là trước kia, Bùi Yến nói một lượt, Lâm Sở đã sớm khóc lóc đi cầu xin quay lại.
Nhưng lần này đã qua vài ngày.
Lâm Sở thậm chí còn không gọi một cuộc điện thoại nào.
Bùi Yến cũng phái người đi điều tra tình hình gần đây của Lâm Sở, người đó nói cuộc sống của Lâm Sở rất tốt, nhảy nhót tưng bừng, ngày nào cũng hưng phấn tới cửa hàng mua mua mua, vui chơi giải trí, dường như hoàn toàn không nhớ tới hai ba con bọn họ.
Chuyện này sao có thể?
Mang theo nghi vấn này trong lòng, Bùi Yến kêu Bùi Hiển Trạch gọi video qua.
Lâm Sở rõ ràng thương con trai nhất.
Lời của con sẽ khiến đối phương rối loạn.
Không có.
Vẫn không có.
Cô ấy thậm chí block cả Bùi Hiển Trạch.
“Ba, mẹ có thể nào không cần chúng ta hay không?” Bùi Hiển Trạch không hiểu sao lại có chút sợ hãi, vươn tay kéo góc áo Bùi Yến.
Bùi Yến trầm ngâm hai giây, ấm giọng hỏi thăm: “Hiển Trạch, con có còn nhớ hệ thống kia đã nói gì trước khi đi hay không?”
“Nó nói, ký chủ, tôi đi trước, cô ở đây thật tốt, phía sau đó đều là âm thanh xẹt xẹt xẹt, con không nghe rõ.”
Sự lo lắng trong lòng Bùi Yến giảm xuống.
Anh ta cười khẩy, giọng điệu chắc chắn.
“Yên tâm đi, lời này nói rõ, mẹ con ở lại thế giới này vì chúng ta, hệ thống đã đi, mẹ con có muốn đi cũng không đi được, người có thể dựa vào chỉ có hai ba con chúng ta.”
“Con cũng không phải không biết con người mẹ con, nhất định là lạt mềm buộc chặt, muốn khiến chúng ta hối hận.”
Bùi Hiển Trạch cũng gật đầu theo.
“Ba, ba nói đúng! Chúng ta đều không để ý đến mẹ, mẹ nhất định sẽ sợ hãi, ngoan ngoãn đi cầu xin chúng ta!”
12
Một tháng trôi qua rất nhanh.
Trong một tháng này, tôi sống phóng túng, mạnh mẽ tiêu xài.
Sau đó quyên góp tất cả tài sản dưới danh nghĩa cho trẻ em vùng núi.
Khi hệ thống trở về, hai tay tôi đã trống trơn.
[ Ký chủ…] Hệ thống nghẹn họng trân trối: [ Cô thật sự đúng là hôm nay có rượu hôm nay say mà, nếu tôi không quay lại, cô sẽ không phải đi ăn xin chứ?]
Tôi cười hì hì.
[ Tôi còn không hiểu rõ cô sao? Hai chúng ta đã cùng đi qua nhiều tiểu thế giới như vậy rồi, chính là đồng nghiệp hoàn mỹ! Trước giờ cô luôn nói lời giữ lời, không thể nào vứt bỏ tôi mặc kệ được.]
Hệ thống kiêu ngạo hừ một tiếng.
[ Được rồi, đừng nịnh bợ nữa, cô dọn dẹp một chút, giải quyết hết các vấn đề còn sót lại bên này đi, ngày mai chúng ta sẽ rời khỏi thế giới.]
[ Nhưng mà cô cũng biết đấy, trước khi thoát khỏi mỗi một nhiệm vụ đều phải làm một số chuyện, cho nên…]
Tôi hiểu rõ.
Tôi làm nữ phụ, cũng là nhân vật quan trọng của tiểu thế giới.
Tôi rời đi, nhất định phải kinh động nam chính, đồng thời khiến nam chính học được cách yêu, có thể yêu nữ chính tốt hơn.
Nhưng tôi không ngờ, chuyện phải làm lần này còn kỳ quái hơn.
Ngày mai sẽ là hôn lễ của Bùi Yến và Bạch Thanh Ninh.
Mà kịch bản lại yêu cầu tôi rời đi trên hôn lễ của bọn họ…
13
Tôi trầm mặc.
Có sao nói vậy.
Làm như vậy có chút mất mặt.
Rất la liếm.
Cũng đã nói lời tàn nhẫn rồi mà còn mặt dàu đi tham gia hôn lễ của người ta, còn muốn qua đời ngay trong hôn lễ Đều thả ngoan thoại, còn dầy hơn nghiêm mặt da đi tham gia người ta hôn lễ, còn muốn tại trong hôn lễ tại chỗ qua đời.
Cũng quá la liếm rồi.
Nhưng tôi không có lựa chọn khác.
Hệ thống cũng thấy rất đáng tiếc: [ Ký chủ, kịch bản này quả thực đúng là rất kỳ ba, tôi đã xin bồi thường đặc thù cho cô rồi, ban thưởng của nhiệm vụ lần này sẽ gấp bội, cô cứ chờ một chút.]
Tôi chỉ có thể nhịn.
Cho nên, tôi chủ động gọi điện thoại cho Bùi Yến, muốn một tấm thiệp mời.
Đầu bên kia điện thoại, giọng điệu Bùi Yến khó nén sự đắc ý: “Lâm Sở, tôi còn tưởng rằng cô có bản lĩnh gì lớn, không ngờ vẫn giống như trước kia, không có một chút tôn nghiêm nào.”
Tôi: “Đúng đúng đúng, tôi không có tôn nghiêm, xin anh cho tôi đi tham gia hôn lễ của anh đi.”
Nói xong, tôi lại nghĩ tới chứng rối loạn nhân cách ái kỷ của anh ta, giả vờ nghẹn ngào.
“Bùi Yến, anh biết đấy, từ lần đầu tiên gặp anh, em đã yêu anh, đời này em không thể làm vợ của anh, nhưng hôn lễ của anh, em thật sự không muốn bỏ qua, dù cô dâu không phải em…”
14
Tôi thành công lấy được thư mời.
Không biết chỗ ngồi do ai sắp xếp.
Tôi vậy mà ngồi sau lưng Bùi Hiển Trạch.
Hôm nay nó mặc một bộ tây trang màu trắng, làm người chứng kiến tình yêu của Bùi Yến và Bạch Thanh Ninh.
Cũng chính là hoa đồng.
Khi nhìn thấy tôi, sắc mặt nó cực kì khinh thường.
Tôi cũng lười để ý đến nó.
Chỉ chờ hôn lễ bắt đầu, chuẩn bị rời đi.
Quá trình hôn lễ tiến hành đâu vào đấy.
Trên mặt Bạch Thanh Ninh nở nụ cười tràn ngập hạnh phúc, từ từ đi về phía Bùi Yến.
Quá trình tiếp theo, là Bùi Hiển Trạch tự mình đưa nhẫn, đồng thời đổi giọng gọi Bạch Thanh Ninh là mẹ.
Khúc quân hành hôn lễ trang nghiêm vang vọng khắp nơi, Bùi Hiển Trạch đi về phía hai người, không quay đầu lại.
Trong nháy mắt khi chiếc nhẫn được đưa lên, giọng của MC và hệ thống đồng thời vang lên.
“Mời hai vị trao nhẫn.”
[ Ký chủ, chuẩn bị xong chưa! Chúng ta được về nhà rồi!]
Trong một cái chớp mắt tiếp theo, Bùi Hiển Trạch đột nhiên quay đầu lại, khiếp sợ nhìn về phía tôi.
A.
Suýt nữa quên mất.
Thằng nhãi này có thể nghe được thấy tôi và hệ thống nói chuyện.
15
Bùi Hiển Trạch giống như rất bất ngờ.
Nghĩ cũng phải.
Hai ba con bọn họ tự nhận là tôi bị hệ thống vứt bỏ, chỉ có thể ở lại thế giới này, phụ thuộc vào hai người bọn họ.
Lúc này hệ thống trở lại đón tôi, sao nó có thể không ngạc nhiên?
Cách đám người.
Tôi cười một cái với nó.
Linh hồn dần dần bị kéo ra.
Bên tai là tiếng hệ thống nhảy cẫng lên:
[ Tốt lắm! Lãnh đạo đã phê duyệt ngày nghỉ cho chúng ta, lần này trở về chúng ta có thể đừng nghỉ đông! Đi đâu chơi đây?]
[ Đi nơi nào không quan trọng.] Tôi nói: [ Cô có thể xin giúp tôi hay không, tôi muốn tám người mẫu nam!]
[ Xin rồi, lãnh đạo cũng phê duyệt rồi! Tám người, tất cả đều là anh đẹp trai con lai đỉnh cấp!]
Tôi cười hì hì.
Vui vẻ.
[ Ai da! Ký chủ, cô mau nhìn kìa, Bùi Hiển Trạch đang làm gì thế?]
Tôi nhìn về phía sân khấu.
Bùi Hiển Trạch vốn vui mừng phấn khởi muốn ôm mẹ mới, lúc này đột nhiên đỏ cả vành mắt, ném hộp nhẫn trong tay một cái, quay đầu chạy về phía tôi.
“Mẹ! Mẹ!”
Không khí ở hiện trường bị đông cứng lại vì dáng vẻ mất kiểm soát của nó.
Hệ thống: [ Ký chủ, nó giống như biết cô muốn đi, không nỡ xa cô.]
Tôi quá sợ hãi: [ Quên nói cho ccô, thứ này có thể nghe thấy cuộc trò chuyện của chúng ta! Bé thống à, chuyện này phải làm thế nào đây! Trong kịch bản không có viết những thứ này, sẽ không ảnh hưởng đến tôi rời đi chứ?]
[ Thế thì sẽ không, thật ra chúng ta đã hoàn thành rời đi, hiện giờ chỉ còn mấy giây cuối cùng thêm thời gian mà thôi.]
Vừa dứt lời.
Tôi cảm thấy linh hồn nhẹ nhõm chưa từng có, cả người cũng bắt đầu hoa đầu váng mắt.
Đây là tín hiệu hoàn thành rời đi.
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Sợ chết mất.
Suýt chút nữa để con vật nhỏ kia làm rối loạn tất cả kế hoạch!