Lam Lam Người Nhạt Như Cúc - Chương 4
Ta vội vàng lùi lại, đại tỷ tỷ bình tĩnh uống một chén cháo: “Nhị đệ muội nói gì vậy? Thôi gia chúng ta đồng tâm hiệp lực, chia sẻ nỗi lo với thánh thượng chẳng phải là điều nên làm sao?”
Thấy không chiếm được lợi từ đại tỷ tỷ, nhị tẩu lại hướng mũi nhọn về phía ta.
“Tam đệ muội, ta biết ngươi không vừa lòng với ta nhưng ngươi cũng không thể viết sách truyện bóng gió mỉa mai ‘đại công vô tư, hy sinh bản thân vì người khác’ chứ? Danh tiếng của ta hỏng rồi, Thôi phủ của chúng ta còn tốt đẹp được nữa sao?”
Được rồi, con cáo chết tiệt này, lại nhắm vào ta.
Ta giả vờ uống trà, cố gắng nhớ lại một trăm cách dùng của “Người nhạt như cúc.” mà đại tỷ tỷ đã nói.
Ngẩng đầu lên, ta đã mạnh mẽ đến mức đáng sợ.
“Ngươi nói đến sách truyện đang nổi đình nổi đám ở thư xã của ta à?”
Nhị tẩu không ngờ ta thừa nhận thẳng thắn như vậy, có chút ngập ngừng: “Đúng vậy, ta cũng tình cờ biết được, ‘Hiểu Xuân Sinh’ nổi tiếng vậy mà lại là tam đệ muội.”
Bà mẫu cười kéo tay ta: “Đứa trẻ này, sao lúc nào cũng không thích khoe khoang thế hả, nếu không phải nhị tẩu ngươi nói, ngươi định giấu đến bao giờ?”
Ta quấn lấy bà mẫu: “Người ta ghét nhất những danh hiệu này mà.”
Chàng phu quân thân yêu của ta càng tuyệt vời hơn: “A Lam chính là người nhạt như cúc, ngày ngày ở trong phòng chép kinh cầu phúc cho mẫu thân nhưng lại ngăn không cho ta nói với người.”
Công cụ gian lận đã trở lại rồi.
Chỉ có thế giới của nhị tẩu là uất ức và tức giận.
11.
Đại tỷ tỷ không chỉ thông minh, tháo vát mà bụng dạ cũng rất tranh đấu.
Năm thứ hai sau khi về nhà chồng, đại tỷ tỷ sinh đôi, long phụng trình tường.
Mẫu thân nắm tay ta, từ bi hỏi: “A Lam cũng nên có đứa bé rồi chứ?”
Ta vội vàng gật đầu, quả nhiên bà mẫu và ta có thể chung não, mẫu thân còn ở sau lưng kêu bà mẫu là người có tâm tư đơn giản.
Cái này rõ ràng là chí thuần chí thiện có được hay không.
Ta càng thêm kính trọng: “Ngày nào ta cũng xin đại tỷ tỷ, tỷ ấy sinh đôi, cho ta một đứa con gái thì sao?”
Bà mẫu khóe miệng cứng đờ: “Ngươi muốn hài tử là muốn như vậy sao?”
Ta cũng bối rối: “Ngoài đại tỷ tỷ ra, còn có kẻ ngốc nào chịu cho ta hài tử chứ?”
Kẻ ngốc đại tỷ tỷ tối hôm đó đã tặng cho ta một chồng sổ sách của phủ.
“Muội muội ngày ngày tính toán xin con của người khác, không bằng học cách xem sổ sách cho tốt.”
Đại tỷ tỷ thật là keo kiệt, nàng ta sinh hai đứa con, cho ta một đứa thì sao? Sao chứ!
Buổi tối không biết bà mẫu đã kể lại với phu quân như thế nào, tối hôm đó phu quân dũng mãnh đến đáng sợ.
Hắn bóp eo ta, truy hỏi: “Sao vậy? Chính chúng ta không thể có con hả, sao nàng cứ phải đòi xin của đại tẩu?”
Ta hơi chột dạ: “Chủ yếu là, tâm cơ của hai chúng ta cộng lại cũng không bằng một nửa của đại tỷ tỷ, chàng nghĩ xem, con của đại tỷ tỷ sinh ra, có thể giống con của chúng ta sao?”
Từ đó về sau, chàng phu quân thân yêu của ta cũng gia nhập vào đội quân đòi con.
Thật sự là tâm cơ không đủ, phải dùng mặt dày để bù đắp.
Ta ở Thôi phủ ngày ngày nhàn nhã tự tại, đại tỷ tỷ ở trong giới quý phụ nhân thì thuận buồm xuôi gió.
Nhị tẩu của ta, người hy sinh bản thân vì người khác, đại công vô tư lại một lần nữa nhảy ra gây chuyện.
Gã ăn xin bên đường bị bệnh, nàng ta trực tiếp đưa người đến viện của đại tỷ tỷ.
Lúc đó tỷ tỷ đang mỉm cười nhìn một đôi nhi nữ của mình thì thấy nhị tẩu dẫn một gã ăn xin bị lao phổi đi vào.
Đại tỷ tỷ vốn luôn điềm tĩnh trước mọi chuyện cũng nổi giận thật sự.
Nàng ta chỉ nhìn một cái, đám bà tử được huấn luyện bài bản lập tức áp giải nhị tẩu và gã ăn xin ra ngoài.
Nghe nói những nơi nhị tẩu và gã ăn xin đi qua, đại tỷ tỷ đều dùng ngải cứu xông qua một lượt.
Sau khi ổn định mọi chuyện, đại tỷ tỷ tát nhị tẩu một cái.
“Ngươi có ý gì, dẫn một gã ăn xin bị bệnh lao vào phòng ta, ngươi không biết trẻ nhỏ sức yếu sao?”
Nhị tẩu che mặt sưng đỏ, khóc như mưa như gió: “Đại tẩu sao có thể oan uổng ta như vậy, vu khống ta.”
Ta giả vờ ngây thơ vô tội, giúp nhị tẩu tìm cách: “Đại tỷ tỷ, chính là tỷ oan uổng nhị tẩu rồi.”
Thấy động tĩnh đã kinh động đến tất cả mọi người trong Thôi phủ, ta cắn răng, véo mạnh vào đùi mình, lập tức nước mắt lưng tròng: “Nhị tẩu là người có tầm nhìn xa trông rộng, là người có tình yêu thương lớn, đại tỷ tỷ sao ngươi không hiểu chứ?”
Nhị tẩu thuận nước đẩy thuyền: “Đúng vậy đại tẩu, chúng ta là chị em dâu luôn thân thiết, hôm nay sao ngươi lại không phân biệt trắng đen mà đánh ta? Ta đưa bệnh nhân này đến, chẳng phải là vì tiệc đầy tháng long phụng thai, nhà mẹ đẻ ngươi đã tặng mấy vị thuốc quý sao?”
Đại tỷ tỷ lạnh lùng đứng đó: “Thuốc nhà mẹ đẻ ta tặng, ngươi lại để mắt tới rồi?”
Nhị tẩu như thể chịu nhục nhã lớn: “Đại tẩu sao có thể nói ta như vậy, ta có từng mưu tính cho bản thân mình không? Ta làm tất cả những điều này có vì bản thân mình không?”
Ta cười tiếp lời: “Đại tỷ tỷ, tỷ xem tỷ kìa, tầm nhìn hạn hẹp quá rồi. Chẳng phải nhị tẩu đã quyên hết của hồi môn của chúng ta để đổi lấy danh hiệu huyện chủ sao?”
“Chẳng phải nhị tẩu đã đem đồ thêu mà tỷ chuẩn bị cẩn thận dâng cho thái hậu nương nương sao?”
“Chẳng phải nhị tẩu luôn hy sinh bản thân vì người khác nhưng lại lấy đồ của chúng ta để lấp đầy sao? Nhưng xuất phát điểm của nhị tẩu là tốt, người này chính là người hy sinh bản thân vì người khác nhất.”
Công công vốn không thích nói chuyện cũng cười: “Thì ra nhà chúng ta còn có một vị Bồ Tát chân chính. Vừa khéo, ngũ công chúa mà thánh thượng yêu quý nhất đã mắc bệnh đậu mùa, hoàng hậu nương nương là mẫu nghi thiên hạ không thể mạo hiểm, thánh thượng trên triều đình còn nhắc đến việc huyện chủ lần trước đã hào phóng giải ngân, hy sinh bản thân vì người khác.”
Bà mẫu cũng cười: “Vậy thì tốt quá, sau này huyện chủ mà có quan hệ tốt với công chúa, chúng ta cũng được nhờ.”
Nhị tẩu vội vàng lắc đầu: “Các người sao có thể đối xử với ta như vậy? Đậu mùa nguy hiểm đến mức nào? Quốc khố của thánh thượng trống rỗng, ta đi đầu hào phóng giải ngân, ngày thường có chuyện tốt thì không nghĩ đến ta, giờ đến lúc phải chết thì lại nghĩ đến ta.”
Nhị ca cao lớn không thích nói chuyện tát một cái vào bên má còn lại của nhị tẩu: “Ngày ngày hy sinh bản thân vì người khác, ngày ngày đại công vô tư, thực tế thì sao? Chỉ là lấy của người này cho người khác mà thôi. Giờ đến lúc ngươi thực sự phải cống hiến, ngươi cũng biết lùi bước.”
Ánh mắt đẫm lệ của nhị tẩu lướt qua mọi người chúng ta, cuối cùng dừng lại trên người ta.
“Thế còn nàng ta thì sao? Nàng ta ngày ngày trốn dưới đôi cánh của đại tẩu, giả vờ ngây ngốc, lại lừa được cho mình danh tiếng người nhạt như cúc. Với cái vẻ lười biếng đó của nàng ta, nàng ta không nhạt như cúc thì được sao?”
Ta nhìn đại tỷ tỷ đầy mong đợi nhưng đại tỷ tỷ lại quay đầu không nhìn ta.
Được rồi, được rồi, ngày nào cũng đòi con của nàng ta, thật sự là tức giận rồi.
Ta vừa định ra tay thì chàng phu quân thân yêu của ta lại cười đáp trả: “A Lam có lẽ không thông minh như vậy, cũng không xuất sắc như vậy nhưng dù nàng ấy lập nhân thiết gì, dù nàng ấy làm gì, nàng ấy cũng không làm tổn hại đến lợi ích của người khác.”
Trong lòng ta, chàng cao 1m88, đẹp trai vô cùng.
Nhưng nhị tẩu lại ngẩng đầu lên một cách bướng bỉnh: “Mỗi người các ngươi đều có nhiều thứ như vậy, còn ta thì chẳng có gì, ta không tranh không giành thì phải làm sao?”
???
Đây là logic gì của kẻ cướp, chúng ta tuy không hiểu nhưng vô cùng kinh ngạc.
== Ủng hộ nhà dịch tại web metruyen.net.vn ==
12.
Khi người trong cung đến đón nhị tẩu đi, nhị tẩu nắm chặt tay bám vào cổng lớn Thôi phủ.
Những người dân vây quanh chỉ trỏ: “Huyện chủ vẫn luôn hy sinh bản thân vì người khác, mấy ngày trước còn đưa gã ăn xin bị lao phổi ở thành đông về phủ.”
“Ta cũng biết, ta cũng biết, lúc trước chúng ta đều nói huyện chủ thật sự đại công vô tư. Sao giờ vào cung giúp hoàng hậu nương nương chăm sóc ngũ công chúa lại thành ra như vậy?”
“Chẳng lẽ, ngày thường hy sinh bản thân vì người khác đều là giả?”
“Các ngươi biết danh hiệu huyện chủ của nàng ta có được như thế nào không? Nàng ta đã quyên hết của hồi môn của hai thiếu phu nhân khác của Thôi phủ mới đổi được danh hiệu huyện chủ.”
“Bắt nạt chúng ta là lão bách tính không biết chữ, cái gì mà ‘hy sinh bản thân vì người khác’, rõ ràng là ‘hy sinh người khác vì mình’.”
Mọi người xung quanh chỉ trỏ, nhị tẩu khóc đến mức hoa dung thất sắc: “Đó là đậu mùa, lỡ mà mắc phải thì ta chết mất, ta dựa vào đâu mà lấy mạng mình để đổi lấy hư danh.”
Ta và đại tỷ tỷ lạnh lùng nhìn nàng ta: “Vậy tại sao ngươi lại đưa bệnh nhân lao vào viện của hài tử song sinh?”
Nàng ta cười, nước mắt chảy dài: “Từ nhỏ ta đã biết tạo thế cho bản thân, ở nhà mẹ đẻ, tất cả các tỷ muội đều phải làm bàn đạp cho ta.”
“Ta tưởng đến Thôi phủ cũng vẫn như vậy, ai ngờ lại gặp phải hai người các ngươi.”
“Biết được chị em dâu là chị em cùng cha khác mẹ từ một nhà, ta còn âm thầm nghĩ cách để ly gián.”
“Ai ngờ các ngươi lại hòa hợp tốt như vậy. Một người thông minh, tháo vát, không để lọt một giọt nước, một người giả vờ ngây ngốc, vừa ăn vừa lấy.”
“Là ta vận khí không tốt, nếu đổi lại là người khác, nếu như…”
Đáng tiếc, nhị tẩu không còn nếu như nữa vào cung ngày thứ mười, nhị tẩu và ngũ công chúa cùng nhau hương tiêu ngọc vẫn.
Kết thúc
Ta và phu quân đang ngắm hoàng hôn ở đại mạc thì bà mẫu lại gửi thư đến.
Lần này bà mẫu không còn tốn công vô ích thúc giục chúng ta sinh con nữa, bà nghe chúng ta nói đến xin con của đại tỷ tỷ là liền đau đầu.
Lần này mẫu thân gửi đến một bức họa.
Là cô nương thứ xuất nhà tế tửu.
Mẫu thân nói cô nương này một thân kiêu cốt, bà định gả cho nhị ca, bảo chúng ta giúp tham mưu.
Ta lập tức gửi một bức thư cho đại tỷ tỷ.
Con mắt nhìn người của bà mẫu, cũng chỉ như vậy thôi.
Đại tỷ tỷ vẫn nên làm nhiều việc hơn đi.
-HẾT-