Làm Giả Hoá Thật - Chương 4
16
Cao Minh Huyên dồn hết căm giận vào ta: “Vương phi thiếu đức hạnh, từ chối nhận phu quân, không xứng làm mẫu thân của hoàng tôn. Xin phụ hoàng hãy phế bỏ nàng.”
Nghe vậy, Hoàng thượng tức giận ném chén trà trúng đầu hắn, máu tươi rỉ ra, nhuộm đỏ nửa khuôn mặt.
“Ngươi nghĩ là trẫm không nhận ra ngươi sao? Ngươi là con của trẫm, dù hóa thành tro, trẫm cũng nhận ra. Nhưng ngươi ngông cuồng bấy lâu nay, trẫm đều bỏ qua vì nghĩ rằng ngươi còn trẻ, sau này sẽ dần hiểu chuyện.
“Thế nhưng, ngươi giờ đã quá ba mươi, vậy mà vẫn hành xử nông nổi, nếu không phải ngươi tự dưng chơi trò mất tích, liệu có đến mức bị hủy dung và què chân thế này?”
Cao Minh Huyên dập đầu xin tội: “Nhi thần chỉ cảm thấy cuộc sống trong vương phủ quá buồn tẻ, muốn ra ngoài thoáng đãng một thời gian.”
Hoàng thượng lắc đầu, chậm rãi nói: “Nhưng hoàng cung còn buồn tẻ gấp trăm nghìn lần vương phủ. Ngày sau nếu ngươi làm Hoàng đế, hôm nay ngươi trốn ra khỏi cung, ngày mai lại bặt vô âm tín, triều đình sẽ ra sao? Bách tính thiên hạ sẽ ra sao?
“Bên ngoài, ngươi không đáng để trông cậy làm Hoàng đế. Bên trong, ngươi khiến thê thiếp oán hận, chẳng có ai nguyện một lòng trung thành với ngươi. Nay ngươi mang bộ dạng này, liệu có xứng mặt xuất hiện trước thiên hạ? Ngươi đã bao giờ suy nghĩ về điều đó chưa?”
Một lời nói ra, Cao Minh Huyên chỉ còn biết cúi đầu câm lặng.
Đến lúc này, hắn mới hiểu, là phụ hoàng không muốn nhận hắn nữa.
Hoàng thượng nói xong, cũng tức giận đến mức thổ huyết mà ngất lịm.
Hoàng thượng những năm gần đây thường xuyên mắc chứng ho, sức khỏe ngày một suy yếu.
Giờ đây lại bị Cao Minh Huyên kích động liên tục, bệnh tình càng thêm trầm trọng.
17
Ta sai thái giám dẫn Cao Minh Huyên xuống nhốt vào lãnh cung, chờ hoàng thượng tỉnh lại sẽ xử lý sau.
Hoàng thượng nằm mê man trong cơn bệnh, khi tỉnh lại thì không nhắc đến Cao Minh Huyên nữa. Ngài chỉ gọi Hành nhi đến bên, căn dặn cách xử lý việc triều chính, dạy con làm sao để gánh vác trách nhiệm của một vị quân vương.
Nửa năm sau, hoàng thượng băng hà.
Hành nhi kế vị, trở thành tân đế của triều đại.
Còn ta cũng được phong làm Thái hậu.
An nhi được phong thành Cẩm An Trưởng công chúa, còn được ban cho đất phong.
Thẩm trắc phi cũng được phong làm Thẩm Thái phi. Nàng đến từ biệt ta:
“Từ nay muội sẽ theo An nhi đến đất phong sinh sống, đa tạ Hoàng thượng và Thái hậu đã ban ân.”
Ta phất tay ý bảo nàng đứng dậy: “Tất cả những điều này đều là thứ mà muội xứng đáng có được. Nhớ lại lúc muội vừa vào phủ, vẫn là thiếu nữ mười bảy tuổi ngây thơ. Mới đó mà đã mười năm, giờ đây đã trở thành một phụ nhân thành thục rồi.”
Thẩm Thái phi ngượng ngùng mỉm cười: “Muội khi mới vào phủ, tuổi còn non nớt, suốt ngày chỉ nghĩ đến việc tranh sủng với tỷ tỷ. Sau này mới hiểu ra rằng, tranh sủng thì có ích gì? Dù là ai được sủng, Vương gia cũng chưa từng yêu quá ba tháng. Người hắn yêu nhất vẫn chỉ là bản thân hắn. Tỷ tỷ rộng lượng, không chấp nhặt với muội.”
“Nhiều năm qua, tỷ tỷ đã gánh vác việc trong ngoài phủ, thực sự rất vất vả. Chúc tỷ những ngày tháng về sau an khang hạnh phúc.”
“Muội cũng vậy. Tại đất phong hãy chăm sóc bản thân, nếu thấy nhàm chán thì trở về kinh thăm chúng ta.”
18
Còn Cao Minh Huyên vẫn sống trong lãnh cung. Nghe tin tân hoàng kế vị, hắn gào thét đòi gặp hoàng đế, miệng lớn tiếng:
“Ta là phụ thân của hoàng đế, đáng được phong làm Thái thượng hoàng!”
Nghe vậy, ta chỉ mỉm cười: “Cũng nên đi gặp cố nhân một lần.”
Lãnh cung không đến nỗi hoang tàn như ta tưởng, nhưng Cao Minh Huyên thì tiều tụy vô cùng.
Cuộc sống bị giam cầm là sự trừng phạt lớn nhất đối với hắn. Từ xưa hắn quen với cuộc sống tự do phóng khoáng, nay lại không thể bước chân ra khỏi cửa lãnh cung.
“Ngươi gọi Hành nhi đến gặp ta! Ta là phụ thân nó, nó sẽ không nhẫn tâm thấy ta chịu khổ thế này.”
Ta mỉm cười đáp: “Hành nhi nay đã là thiên tử, vừa lên ngôi, bận bịu với trăm việc lớn nhỏ. Ta đã sai người hỏi ý nó về cách xử trí ngươi. Nó nói, tất cả tùy mẫu hậu quyết định.”
“Chúng ta từng là phu thê, một ngày phu thê trăm năm ân nghĩa, ta cũng không muốn quá tuyệt tình. Suy đi tính lại, vẫn quyết định tha cho ngươi một mạng. Từ nay về sau, ngươi hãy tĩnh tâm suy nghĩ lỗi lầm tại ngôi chùa ở ngoại thành. Lần này, ta sẽ phái binh canh gác cẩn mật, không ai có thể đưa ngươi ra ngoài.”
Cao Minh Huyên tức giận với an bài này, thà lấy mạng hắn còn hơn là tước đoạt tự do của hắn.
“Đồ nữ nhân độc ác! Ngươi đã là Thái hậu tôn quý, sao không cho ta làm Thái thượng hoàng? Ta sẽ đi ngao du giang hồ, không làm vướng mắt ngươi nữa!”
Ta cũng không muốn giả vờ nữa, đành xé toạc mặt nạ, nói thẳng:
“Phải, ta hận ngươi. Hận ngươi chỉ biết thỏa mãn bản thân, vô cớ mất tích, khiến ta lo lắng đến nỗi đứa con thứ hai của ta bị chết yểu. Chắc ngươi tò mò tại sao những năm gần đây vương phủ không có thêm con cái? Đó là vì ta đã ngấm ngầm hạ dược ngươi.
“Nếu không, ngươi suốt ngày rong chơi bên ngoài, không biết sẽ đưa bao nhiêu đứa trẻ về nữa. Hành nhi là hy vọng duy nhất của ta, ai cũng đừng mong đụng tới nó.”
Cao Minh Huyên như chợt hiểu ra điều gì, kinh ngạc: “Ta bị hủy dung, bị què chân, cũng là do ngươi phái người làm?”
Ta ngửa mặt cười lớn: “Xem ra ngươi cũng không ngu ngốc lắm.”
Cao Minh Huyên phẫn nộ, giơ tay định bóp cổ ta.
Nhưng chưa kịp chạm tới, hắn đã bị thái giám bên cạnh ta đá văng ra: “Trước mặt Thái hậu, ngươi cũng dám vô lễ! Người đâu, mau trói hắn lại, lấy vải bịt miệng hắn, đừng để hắn nói xằng bậy làm bẩn tai Thái hậu.”
Khi ta bước ra khỏi cửa lãnh cung, vẫn quay lại nhìn Cao Minh Huyên lần cuối:
“Ngươi có biết vì sao ta chọn giam ngươi trong chùa không? Còn nhớ ngày ta cùng mẫu thân lên chùa dâng hương, ngươi đã đến bày tỏ tình ý với ta, ngươi nói rằng nếu một ngày nào đó ngươi phụ ta, ngươi sẽ tự giam mình trong chùa để tĩnh tâm sám hối.
“Có lẽ lời thề đó ngươi cũng quên rồi. Đúng thôi, ngươi phụ biết bao nhiêu người con gái, sao có thể nhớ mỗi mình ta.”
19
Ta hồi cung báo lại với hoàng thượng, và ngài cũng đồng ý với an bài của ta.
Dẫu gì cũng là phụ tử, ngài không nỡ nhìn mẫu thân xử tử phụ thân.
Cao Minh Huyên bị trói chặt, đặt vào kiệu, lặng lẽ đưa đến chùa.
Nhưng trên đường, hắn đã bị ám sát.
Hung thủ chính là một thiếp thất cũ trong Khởi Vương phủ.
Nàng giả làm chủ quán ven đường, khi đoàn dừng chân nghỉ ngơi ăn uống, nàng tiếp cận kiệu, rút cây trâm cài đầu, đâm thẳng vào cổ Cao Minh Huyên.
Nữ nhân Giang Nam dịu dàng ôn nhu ấy, Văn Hành Chi, lại hành động quyết liệt đến vậy.
Cao Minh Huyên chết trong uất hận, Văn Hành Chi vươn tay khép đôi mắt hắn, khẽ nói:
“Minh Huyên, còn nhớ không? Chúng ta từng hẹn ước bên hồ Liễu, ngươi tặng ta cây trâm này, nói rằng nếu một ngày ngươi phụ ta, ta hãy dùng trâm này kết liễu ngươi để ngươi chuộc tội. Sau khi rời khỏi vương phủ, ta trở về nơi hẹn ước của chúng ta, thấy bài thơ ngươi khắc trên cây liễu, ta mới biết mình vẫn không cam lòng.”
Hoàng thượng nghe tin này thì lặng người hồi lâu, rồi chỉ thở dài cảm thán: “Là phụ thân gieo nợ tình khắp nơi, nên mới gặp kết cục này.”
Nhưng có điều hoàng thượng không biết, hành tung của Cao Minh Huyên là do ta lén tiết lộ cho Văn Hành Chi.
Cao Minh Huyên từng hại chết huynh trưởng của ta, hắn cũng phải trả giá.
Chỉ có mượn đao giết người mới không ảnh hưởng đến tình mẫu tử giữa ta và hoàng thượng.
Ta ban cho Văn Hành Chi rượu độc để tự vẫn.
Nhưng lại lén đổi thuốc độc, thả nàng rời đi.
Bởi vì những người nặng tình không đáng phải nhận kết cục như vậy.
Kẻ bạc tình vô nghĩa mới đáng chịu báo ứng.
Hết.