Làm Giả Hoá Thật - Chương 2
06
Giờ đây, hắn đã vào thành, không vào được phủ Khởi Vương thì đương nhiên sẽ tìm cách gặp Hoàng thượng.
Quả nhiên, hôm qua Hoàng thượng đi dâng hương ở ngôi chùa ngoài kinh thành.
Hôm nay liền hạ chỉ, sai ta dẫn theo các thiếp thất trong phủ đi lễ chùa.
Vừa vào chùa, Hoàng thượng lập tức cho lui Thẩm trắc phi và các thiếp thất khác, chỉ để lại ta hỏi chuyện.
Ngài chỉ vào Cao Minh Huyên, hỏi ta:
“Kẻ này nói hắn là Khởi Vương, vương phi có nhận ra không?”
Ta quay lại quan sát một lúc rồi lắc đầu:
“Nhi thần không nhận ra.”
Cao Minh Huyên hoảng hốt, vội giải thích:
“Ta là phu quân của nàng, đã thành thân mười bốn năm, sao nàng không thể nhận ra giọng nói của ta?”
Lời này chẳng khác gì cái tát vào mặt Hoàng thượng.
Phụ tử tình thâm hơn ba mươi năm, chẳng lẽ Hoàng thượng không nhận ra giọng của con mình? Chẳng phải hắn đang gián tiếp mắng Hoàng thượng hồ đồ sao?
Ta nhìn chăm chú vào mặt hắn một lúc rồi lắc đầu:
“Phu quân ta phong thái tuấn tú, tướng mạo xuất chúng, lại bốn chi lành lặn, nào phải kẻ xấu xí tàn tật như ngươi?”
Cao Minh Huyên không cam lòng, tiếp tục tìm cách chứng minh mình là Khởi Vương:
“Ta nhớ rằng, sau lưng vương phi có một vết bớt đỏ như hạt ngọc.”
Nghe câu này, ta vừa thẹn vừa giận.
Hoàng thượng cũng lúng túng quay mặt đi.
Ta liền chớp lấy cơ hội, chỉ vào hắn mắng lớn:
“Đồ lãng tử, dám trước mặt thiên tử mà thốt ra những lời trêu ghẹo vương phi. Vết bớt của ta, ngươi hỏi cung nữ hầu cận hay nhũ mẫu trong nhà ta là biết ngay, chừng đó chẳng chứng minh được gì.”
Rồi ta cầm khăn tay lau nước mắt, oán hận nói:
“Vương gia luôn nghĩ cho danh dự của ta, tuyệt đối không làm ra chuyện tiết lộ chuyện riêng tư như thế này.”
07
Cao Minh Huyên thoáng chút ngượng ngùng, nhưng nhanh chóng khôi phục vẻ mặt bình thản và kể lại chuyện cũ: “Bổn vương còn nhớ lúc mới thành thân đã tặng nàng một chiếc trâm cài tóc màu đỏ thắm. Vương phi còn đeo nó suốt hơn một tháng, sau đó cất vào hộp trang sức để giữ gìn.”
Nhớ lại chuyện này, ta nghiến răng tức giận.
Ngày thứ hai sau khi thành thân, Cao Minh Huyên đã tặng ta cây trâm cài tóc này. Ta vui mừng khôn xiết, đeo liền suốt hơn một tháng, còn trở về nhà mẹ đẻ khoe với mẫu thân rằng phu quân thật lòng yêu thương, coi trọng ta.
Nhưng rồi ta thấy hắn tặng một cây trâm cùng kiểu nhưng khác màu cho một hồng nhan tri kỷ bên ngoài.
Ta đành cất cây trâm đi, không muốn vì chuyện này mà làm rạn nứt tình cảm phu thê, bị mang tiếng là kẻ ghen tuông dữ tợn.
Vì vậy, khi Cao Minh Huyên hỏi đến, ta lấy cớ rằng sợ làm hỏng trâm nên đành cất kỹ, để không phụ lòng vương gia.
Nghĩ tới đây, ta bèn lắc đầu:
“Ta không nhớ rằng vương gia từng tặng cho ta cây trâm như vậy.”
Cao Minh Huyên gấp gáp, tiếp tục nhắc lại những kỷ niệm nhằm chứng minh thân phận của mình. Hắn hiếm khi gọi tên ta:
“Uyển Thư, nàng còn nhớ không, sau khi thành thân chúng ta từng bàn luận về thơ từ. Nàng nói nàng thích nhất câu thơ của Ôn Đình Quân: ‘Linh lung xúc tử an hồng đậu, nhập cốt tương tư tri bất tri.’”
Ta mỉm cười đáp lại:
“Vương gia luôn để tâm đến quốc gia xã tắc, mong muốn bách tính an cư lạc nghiệp. Ngài ngày thường chỉ đọc sách về đạo trị quốc, sao lại có thể bàn về thơ tình lãng mạn như vậy?”
Cao Minh Huyên giận dữ, liền buông lời mắng nhiếc:
“Giang Uyển Thư, ngươi giỏi lắm! Ta đã nhầm khi nghĩ ngươi là người hiền đức, ai ngờ ngươi lại là một ả nữ nhân hai mặt, lòng dạ độc ác!”
Nghe đến đây, Hoàng thượng khẽ ho một tiếng, ôm ngực khó chịu.
Thái giám bên cạnh liền nghiêm giọng can ngăn:
“Xin vị công tử này cẩn trọng lời nói, không được vô lễ trước mặt Hoàng thượng.”
08
Cao Minh Huyên quỳ xuống cầu xin:
“Phụ hoàng, nhi thần còn có Thẩm trắc phi và nhiều thị thiếp, họ nhất định nhận ra thân phận của nhi thần.”
Hoàng thượng vẫn lặng im.
Ta cũng quỳ xuống xin cho Cao Minh Huyên:
“Phụ hoàng, nhi thần sợ mình mắt kém, nếu người nam nhân này thực sự là Khởi Vương mà nhi thần lại không nhận ra thì thật là tội lớn. Cúi xin phụ hoàng cho phép Thẩm trắc phi và các thiếp thất khác trong phủ đến giúp nhận diện.”
Hoàng thượng gật đầu đồng ý.
Thẩm trắc phi tiến vào, vừa nhìn thấy Cao Minh Huyên thì ánh mắt ngập tràn kinh ngạc.
Cao Minh Huyên cố gắng đứng dậy, nở một nụ cười với Thẩm trắc phi:
“Hy Nhược, nàng nhất định nhận ra ta. Ta là Minh Huyên đây. Chúng ta gặp nhau tại yến tiệc của Tứ đệ, vừa gặp đã phải lòng. Nàng từng nói, không phải ta thì không lấy.”
Thẩm trắc phi chăm chú nhìn hắn một lúc, rồi lắc đầu:
“Không nhận ra. Đừng tưởng phá hủy dung nhan rồi có thể giả mạo Khởi Vương. Khởi Vương phong thái phi phàm, tướng mạo tuấn tú, không phải kẻ ăn mày nào cũng có thể mạo nhận.”
Thẩm trắc phi là người ta hiểu rõ nhất.
Nàng yêu cái đẹp, ngày thường luôn trang điểm lộng lẫy. Cao Minh Huyên giờ đã hủy dung nhan, mặt mày lở loét, chân phải tật nguyền. Nếu nhận lại hắn, nàng sẽ phải chăm sóc và nằm cạnh hắn với bộ dạng này, làm sao nàng chịu nổi?
Hơn nữa, con gái nàng đã được ban hiệu Cẩm An Quận chúa, cả đời nàng cũng xem như có nơi nương tựa.
Nghĩ đến đây, nàng dứt khoát từ chối nhận hắn.
Sự phẫn nộ hiện rõ trên mặt Cao Minh Huyên. Vương phi và trắc phi vốn ngày thường kính cẩn với hắn, nay lại nhất quyết không nhận hắn.
Hắn đặt hy vọng vào ba người thiếp thất.
Hắn nghĩ rằng bọn họ đã từng tình nghĩa sâu đậm, chắc chắn sẽ không phụ hắn.
Nhưng cả ba thiếp thất đều nhất loạt phủ nhận thân phận của hắn.
Ba người thiếp thất đều là những hồng nhan tri kỷ hắn mang về từ bên ngoài, từng có tình cảm mặn nồng, nhưng sau khi đưa họ về phủ, hắn lại lạnh nhạt với họ.
Các nàng vốn có thể lập gia đình với người mình thương mến, nhưng lại bị hắn làm lỡ dở cả đời.
Ta đã hứa với họ, sau khi lễ tang của vương gia kết thúc, sẽ ban cho họ bạc và ruộng đất để an dưỡng tuổi già.
Những năm qua, họ đã sớm nhìn thấu con người của hắn, đương nhiên không chịu mở miệng giúp hắn nữa.
Họ muốn đến lễ tang chỉ để tiễn biệt hắn cho trọn nghĩa mà thôi.
09
Hoàng thượng cuối cùng ngừng cuộc náo loạn này, cho tất cả mọi người lui ra, chỉ giữ lại ta và Cao Minh Huyên.
Ngài lạnh lùng nhìn ta, hỏi:
“Vương phi nghĩ nên xử lý kẻ giả mạo Khởi Vương này thế nào?”
Ta liếc nhìn Cao Minh Huyên đang ngồi bệt trên đất, chậm rãi đáp:
“Người này chẳng qua chỉ là kẻ mê muội nhất thời, chưa làm chuyện gì đại nghịch vô đạo. Chi bằng tha cho hắn một mạng, phạt hắn cả đời ở lại chùa tu hành sám hối, suốt đời không được rời chùa, có được không?”
Hoàng thượng có vẻ động lòng trắc ẩn, quay mặt đi nhưng vẫn gật đầu đồng ý.
Ngài truyền chỉ cho thái giám, ra lệnh giam cầm Cao Minh Huyên ở ngôi chùa này, không được rời đi trừ khi chết.
Đồng thời, còn ban chiếu phong Hành nhi của ta làm Hoàng thái tôn.
Sau đó, Hoàng thượng triệu kiến ta, khen ngợi:
“Vương phi có tầm nhìn xa, lại giữ lòng nhân từ, thực có phong thái hoàng gia.”
Có vẻ như ta đã đặt cược đúng.
Cao Minh Huyên là con trai của Hoàng thượng, ngài làm sao không nhận ra hắn?
Chỉ là ngài đã quá thất vọng về hắn, nên mới triệu tập các thiếp thất trong vương phủ đến nhận diện.
Nếu lúc đó ai trong chúng ta nhận ra hắn, thì sẽ bị giam cùng hắn trong ngôi chùa này.
Dù sao, Khởi Vương giờ đã là nỗi sỉ nhục của hoàng gia.
Nếu để hắn trở về vương phủ, sau này lên ngôi trong bộ dạng này, chẳng phải sẽ khiến thiên hạ chê cười sao?
Nhưng khi Hoàng thượng hỏi ta cách xử trí, ta không thể thực sự lấy mạng hắn.
Nếu không, trong mắt Hoàng thượng, ta sẽ thành nữ nhân tuyệt tình, không từ thủ đoạn. Sau này, những người khác trong hoàng tộc chắc chắn sẽ không tha cho ta, và kẻ bị ban chết sẽ chính là ta.
10
Thẩm trắc phi đến chúc mừng, cung kính quỳ xuống nói:
“Chúc mừng tỷ tỷ đã đạt được điều mong muốn.”
Ta mỉm cười, tự tay đỡ nàng đứng dậy:
“Cũng phải cảm ơn muội muội thành toàn. Sau này, khi Hành nhi lên ngôi, con gái của muội sẽ là trưởng công chúa tôn quý.”
Thẩm trắc phi đến cùng vẫn không đành lòng, dù sao nàng và Cao Minh Huyên cũng từng có một đoạn tình cảm.
“Nghe nói Khởi Vương bị giam cầm trong chùa, không biết hắn sống có yên ổn không?”
“Ngươi yên tâm, các thứ ăn uống đều đầy đủ, ta sẽ cho người hương khói hàng tháng, đảm bảo Khởi Vương không phải chịu khổ.”
“Như vậy ta cũng an tâm rồi.”
Sau đó, ta tiếp tục yên tâm lo liệu tang sự cho Cao Minh Huyên.
Trong lễ tang, ta tựa vào quan tài khóc nức nở: “Vương gia, xin đừng bỏ lại ta cùng con.”
Mọi người chứng kiến, ai nấy đều cảm động, cảm thán rằng tình cảm giữa ta và Vương gia thật bền chặt.
Không ngờ vào lúc đó, Cao Minh Huyên đeo mặt nạ, dẫn theo đám người xông vào vương phủ.
Hắn giận dữ quát lớn: “Ngươi, đồ độc phụ, thật sự coi vương phủ này là của mình sao? Nếu không phải ngươi từ chối nhận phu quân, thì ta đâu đến nông nỗi này.”
Ta nghiêm giọng quát: “Khởi Vương đã chết, ngươi là kẻ nào mà dám giả mạo, chậm trễ giờ hạ táng của Khởi Vương, ngươi gánh nổi hậu quả không?”
Cao Minh Huyên ngửa mặt cười lớn: “Ta mới là Khởi Vương thật sự, các ngươi chôn là kẻ nào?”
Dù chân què, hắn vẫn cầm kiếm giết người, tiện tay chém chết một môn vệ, giận dữ hét lên: “Chính ngươi, đồ nô tài khốn nạn, ngày trước không cho ta vào phủ, còn nhân lúc ta bị thương mà kéo vào ngõ đánh đập.”
Hắn giết thêm hai tên môn vệ đã từng bắt nạt hắn, rồi tiến tới chỗ ta, mắt đỏ ngầu với sát ý nồng đậm, miệng rít lên: “Đồ tiện nhân, ngươi phải chết!”
Ta hoảng hốt chạy về phía hoa viên, còn hắn vừa cầm kiếm vừa tập tễnh đuổi theo.
Ta mặc đồ tang trắng dài nặng nề, chạy không nhanh, mà hắn què chân, cũng không nhanh.
Cứ thế, chúng ta vừa chạy vừa giằng co.
Cuối cùng, ta kiệt sức, ngã xuống đất.
Cao Minh Huyên phấn khích vung kiếm định chém xuống.