Làm Gì Có Hai Chữ “Nếu Như” - Chương 4
11.
Sau tất cả những chuyện đã xảy ra, tôi trở nên nổi tiếng trên mạng.
Trường học mời tôi về với tư cách cựu sinh viên xuất sắc để phát biểu.
Bầu trời trong xanh, nắng ấm rực rỡ, mặt hồ trong vắt, khuôn viên trường vẫn quen thuộc như xưa.
Trước đây, tôi thường cùng Giang Yến Lễ dạo bước bên bờ hồ dưới ánh mặt trời.
Giờ đây, tôi một mình bước lại con đường ấy, nhưng không còn cảm giác buồn bã vì những đổi thay.
Nhìn lên bảng vinh danh trong sảnh chính của tòa nhà hành chính, tôi thấy bức ảnh của mình được treo cao, sáng chói.
Còn bức ảnh của Giang Yến Lễ đã sớm bị vứt vào phòng chứa đồ, phủ đầy bụi.
Khi đang suy ngẫm, có một đôi tay đặt lên vai tôi.
Theo phản xạ, tôi thực hiện một cú vật qua vai.
“Đau, đau, đau… ôi!”
“Trương Thiệu Hàn, sao anh lại ở đây?”
Tôi tròn mắt nhìn anh ấy.
Trương Thiệu Hàn nhe răng cười: “Lần trước anh tỏ tình, em vẫn chưa trả lời.”
Tôi từ chối khéo léo.
Hiện tại, tôi chỉ muốn tập trung phát triển sự nghiệp.
12.
Hai năm sau, tôi mở công ty riêng của mình.
Tại buổi hội thảo, tôi thấy Trương Thiệu Hàn từ xa.
Nghe các vị giám đốc khác nói, anh ấy là con trai của chủ tịch tập đoàn bất động sản hàng đầu.
Thật giấu diếm quá sâu.
Khoan đã, bất động sản hàng đầu?
Tập đoàn Trương Thị.
Công ty đối thủ cung cấp chứng cứ cho tôi trước đây chính là công ty con của Tập đoàn Trương Thị.
Tôi kinh ngạc, Trương Thiệu Hàn?
Ngày hôm sau, trong buổi tuyển dụng của công ty, tôi lật xem hồ sơ nhân sự gửi đến.
Người cuối cùng phỏng vấn là Trương Thiệu Hàn.
Tôi gọi các giám khảo khác ra ngoài.
Cộc, cộc, cộc—
Trương Thiệu Hàn đẩy cửa bước vào.
Anh đặt tay lên bàn, nhìn tôi nghiêm túc:
“Bây giờ em có thể đáp lại lời tỏ tình của anh chưa?”
Ngoại truyện
Tôi là Giang Yến Lễ, thái tử của kinh thành trong miệng người khác.
Mọi người đều nói tôi sinh ra để hưởng thụ, tôi cũng tự thấy như vậy.
Bạn gái tôi từng hẹn hò không phải hàng nghìn thì cũng hàng trăm, dài nhất không quá một tuần.
Không biết vì lý do gì, ở bên họ vài ngày tôi đã mất hứng.
Cho đến khi tôi gặp được Tô Cẩm Hà.
Lúc đó, tôi vừa chia tay bạn gái cũ, ở góc khu giảng đường thấy Tô Cẩm Hà.
Cô gái buộc tóc đuôi ngựa cao, đôi mắt sáng ngời, rạng rỡ và tự tin.
Tôi có cảm giác rung động chưa từng có.
Sau đó, tôi bắt đầu theo đuổi cô ấy điên cuồng.
Và cô ấy dần dần bị tôi làm cho cảm động.
Trong một buổi tỏ tình hoành tráng, chúng tôi ở bên nhau.
Tô Cẩm Hà chính là ngoại lệ của tôi.
Ở bên cô ấy, tôi không cảm thấy nhàm chán như trước.
Tôi thay đổi thần kỳ, sẵn sàng vì cô ấy mà rửa tay gác kiếm.
Sau đó chúng tôi kết hôn.
Nhưng hạnh phúc chẳng kéo dài.
Một năm sau, tôi ngoại tình.
Ngày công tác, trên giường khách sạn xuất hiện một người phụ nữ bán khỏa thân.
Người phụ nữ quyến rũ, mềm mại, thấy tôi thì lập tức lao tới.
Tôi theo bản năng muốn đẩy cô ta ra, nhưng nhìn thấy khuôn mặt yếu đuối và tư thái phục tùng của cô ta, tôi cảm thấy nóng bừng.
Người phụ nữ đó là Hạ Như Gia.
Cô ta hoàn toàn khác Tô Cẩm Hà.
Cẩm Hà không bao giờ nói chuyện dịu dàng với tôi như thế này, không bao giờ dựa dẫm vào tôi như một cô gái nhỏ.
Cẩm Hà của tôi rất có chủ kiến, tôi vô cùng ngưỡng mộ những người phụ nữ như vậy.
Nhưng tôi lại muốn cô ấy hoàn toàn phụ thuộc vào tôi, giống như một bông hoa tầm gửi.
Trong lòng tôi nghĩ, nếu Cẩm Hà cũng như vậy thì tốt biết bao.
Dần dần, hình ảnh của người phụ nữ trước mặt và khuôn mặt của Cẩm Hà hòa quyện vào nhau.
Tôi nhìn thấy một Cẩm Hà dịu dàng, ôm cô ấy lên giường, mây mưa cuồng nhiệt.
Trong giấc mơ tôi thỏa mãn, mở mắt ra lại phát hiện Cẩm Hà đã biến thành Hạ Như Gia.
Tôi hoảng hốt lẫn giận dữ.
Người phụ nữ này dám quyến rũ tôi.
Tôi bóp cổ cô ta, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ta đỏ lên, từng chút một ngạt thở.
Đến giây phút cuối cùng, tôi buông tay.
Cô gái yếu đuối như thế này, giết thì thật đáng tiếc.
Tôi quyết định đưa cô ta ra nước ngoài, càng xa càng tốt.
Nếu Cẩm Hà biết mọi chuyện, chắc chắn sẽ rời bỏ tôi!
Tôi phải khiến Hạ Như Gia im miệng.
Có điều không ngờ, Hạ Như Gia lại đe dọa tôi.
Cô ta đã quay video, nói nếu tôi ép cô ta, cô ta sẽ gửi video cho Cẩm Hà.
Người phụ nữ kinh tởm này còn yêu cầu tôi tặng cô ta chiếc lược ngọc bích của Cẩm Hà.
Chiếc lược còn khắc chữ “Hà” trên đó.
Cô ta thích đồ của người khác, thích đàn ông của người khác sao?
Tôi cố nén sự kháng cự, đưa lược cho cô ta.
Tôi sợ cô ta thật sự sẽ nói ra chuyện này với Cẩm Hà.
Nếu biết được kết cục sau này, tôi nhất định sẽ không do dự mà bóp chết cô ta.
Cứ như vậy, tôi luôn giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Hạ Như Gia cũng không gây chuyện, tuy nhiên sau đó lại cho tôi một “bất ngờ” lớn.
Cô ta mang thai.
Nhưng rõ ràng tôi đã cho cô ta uống thuốc tránh thai, sao lại có thai được?
Sau chuyện đó, tôi đã đưa cô ta vào một biệt thự, cho người giám sát cô ta.
Nếu cô ta lên giường với người khác, tôi nhất định sẽ biết.
Vì vậy, tôi bảo cô ta phá thai, cô ta quỳ xuống cầu xin tôi.
Thôi cũng được, dù sao cũng là con của tôi.
Chỉ là tôi càng quyết tâm đưa hai mẹ con bọn họ ra nước ngoài.
Mẹ của con tôi chỉ có thể là Tô Cẩm Hà, bất kỳ người phụ nữ nào khác đều không xứng.
Còn Hạ Như Gia, tôi sẽ không cho cô ta cơ hội đe dọa tôi nữa.
Tôi có linh cảm rằng, nếu để cô ta ở lại đây, sẽ xảy ra những chuyện tôi không thể kiểm soát.
Tôi đưa hai mẹ con họ ra nước ngoài, cắt đứt cơ hội gặp mặt.
Sau khi đứa trẻ ra đời, tôi chưa từng gặp nó, cũng không muốn gặp.
Bây giờ tôi và Cẩm Hà rất ổn, tôi rất hài lòng với hiện tại.
Một ngày bình thường, tôi nhìn thấy một đứa trẻ khoảng hai tuổi, đôi mắt ướt đẫm nhìn tôi.
Đôi mắt này rất giống tôi, mũi cũng giống.
Đây là con trai tôi.
Thấy nó, tôi mềm lòng.
Nhớ lại hai năm qua với tư cách là một người bố vô trách nhiệm, tôi cảm thấy hối hận.
Tôi muốn giữ đứa trẻ lại bên mình, còn Hạ Như Gia thì cút đi.
Nhưng nó không chịu, nó không muốn rời xa mẹ.
Không còn cách nào khác, tôi đưa hai mẹ con họ đến thành phố lân cận.
Trước hết để Hạ Như Gia chăm sóc con vài năm, đợi nó lớn lên rồi sẽ đuổi cô ta đi.
Thỉnh thoảng tôi làm tròn trách nhiệm của một người bố, đến thăm nó, chỉ là mỗi lần tôi đến gặp con, Hạ Như Gia đều ở bên cạnh gọi tôi là chồng.
Trước mặt con, tôi không thể nói gì.
Tôi ngày càng chán ghét Hạ Như Gia.
Xong việc thăm con, tôi vội vã về nhà tìm Cẩm Hà, chỉ cần một ngày không gặp đã thấy nhớ.
Nhưng tôi quên mất trên người còn mùi nước hoa.
Cẩm Hà chất vấn tôi, tôi lo lắng, muốn kể hết mọi chuyện.
Có điều tôi vẫn cố nhịn, vì tôi biết nếu cô ấy phát hiện ra, chắc chắn sẽ rời xa tôi.
Mấy năm qua, tưởng như Cẩm Hà không thể rời bỏ tôi, thật ra là tôi không thể rời xa cô ấy.
Dù có phải dùng lời nói dối, tôi cũng phải giữ cô ấy lại.
Tôi cũng biết điều đó vừa ghê tởm vừa ích kỷ.
Hãy để tôi ích kỷ một lần.
Tôi nguyện dùng cả đời này để bù đắp cho cô ấy.
Nhưng đáng tiếc là, mọi chuyện không như ý.
Cô ấy vẫn phát hiện ra.
Hạ Như Gia lại lộ bản chất, liên tục gây chuyện, khiến tôi trở thành chủ đề nóng trên Weibo.
Chuyện của tôi cả thế giới đều biết.
Danh tiếng công ty suy giảm, Cẩm Hà rời bỏ tôi, tất cả đều do Hạ Như Gia.
Nếu cô ta không quyến rũ tôi lúc đó, mọi chuyện sau này đã không xảy ra, tôi và Cẩm Hà sẽ sống đến bạc đầu.
Vì vậy, tôi đã tiết lộ chuyện Hạ Như Gia và đạo diễn gian díu với nhau cho vợ ông ta biết.
Đáng lẽ tôi nên làm vậy từ đầu, khi Hạ Như Gia lần đầu đe dọa tôi, tôi đã nên bóp chết cô ta.
Cô ta chính là thủ phạm gây rối, khiến chúng tôi không yên ổn.
Sau đó, cô ta bị tống vào tù, tôi cũng vào tù vì tội của công ty.
Khi ngồi trên ghế bị cáo, nghe thẩm phán tuyên án, tôi hối hận không kịp.
Sự nghiệp tan vỡ, gia đình tan nát, tất cả đều do tôi.
Tính xấu của tôi chưa bao giờ thay đổi.
Trong những năm ở tù, tôi nghe nói cô ấy đã kết hôn.
Đối tượng là người thừa kế của một tập đoàn.
Họ chắc chắn sẽ sống hạnh phúc.
Nếu như có thể sống lại, tôi sẽ chọn sống lại vào ngày đầu tiên gặp cô ấy.
Tôi vẫn sẽ theo đuổi cô ấy, tôi cũng sẽ sửa đổi, quản lý tốt công ty.
Nhưng tiếc là trên đời này làm gì có hai chữ nếu như.