Làm Gì Có Hai Chữ “Nếu Như” - Chương 1
1.
Giang Yến Lễ là thái tử của nhà họ Giang, trước giờ chỉ có anh ta sai khiến người khác.
Cơ mà, từ khi chúng tôi ở bên nhau, anh ta lại trở thành tài xế riêng của tôi.
Lúc đó, tất cả mọi người đều không tin tưởng mối quan hệ của chúng tôi.
Mọi người nghĩ rằng thái tử chỉ đùa vui, đến khi chán sẽ không thương tiếc mà bỏ rơi tôi.
Đến khi đính hôn, hình ảnh của chúng tôi chiếm trọn các màn hình điện tử của tất cả tòa nhà ở kinh thành.
Ngay lập tức, khiến mọi người đều kinh ngạc.
Thái tử Giang Yến Lễ, người thay bạn gái như thay áo, lần này thật sự nghiêm túc, vì tôi mà hoàn toàn thu mình.
Giống như thường lệ, Giang Yến Lễ đúng giờ đón tôi tan làm.
Giữa biển người đông đúc, anh ta luôn là người nổi bật nhất.
Khi thấy tôi, Giang Yến Lễ khẽ nhếch môi, không giấu được niềm vui, bước tới ôm eo tôi.
Sau đó mở cửa ghế phụ, tay che chắn cho trán tôi.
Trong việc chăm sóc tôi, anh ta luôn đặc biệt tỉ mỉ.
Tôi lên xe, quay đầu nhìn thấy trong túi mua sắm bên cạnh có ba cây kẹo mút, một gói bánh cay và một chai nước cam.
Ánh mắt Giang Yến Lễ đầy mong đợi, muốn tôi khen ngợi anh ta như trước kia.
Lần đầu tiên anh ta đón tôi tan làm, tôi bảo anh ta chở tôi đến siêu thị, chọn một túi đầy đồ ăn vặt.
Hai lần ba lượt sau đó, không đợi tôi nói, Giang Yến Lễ đã tự động lái xe đến siêu thị.
Sau này có một ngày, Giang Yến Lễ mua sẵn đồ ăn vặt, để trong xe.
Khi tôi tan làm nhìn thấy, vừa bất ngờ vừa vui mừng.
Tôi khen anh ta chu đáo, đồng thời thưởng cho anh ta một nụ hôn.
Dần dần, Giang Yến Lễ luôn mua sẵn đồ ăn vặt.
Anh ta nói, làm vậy không chỉ khiến tôi vui, mà anh ta còn nhận được một nụ hôn ngọt ngào.
Nhưng mà lần này, tôi chỉ cười nhạt, không nói gì.
Ánh mắt anh ta thoáng qua một tia thất vọng, sau khi cài dây an toàn, lập tức lái xe rời đi.
Trên đường, tôi mở cửa sổ xe, để gió đêm thổi qua, trong khoảnh khắc nhớ lại thời đại học.
Lúc đó anh ta là trùm trường, không ai dám động đến.
Uống rượu, đi bar, đánh nhau, chẳng học hành, cả ngày đắm chìm trong ăn chơi.
Sau khi ở bên tôi, anh ta bỏ hết mọi thói xấu, cũng không còn lẫn lộn trong đám con gái.
Tôi không thích mùi thuốc lá rượu bia, anh ta sẽ không bao giờ hút thuốc, uống rượu nữa.
Cuối tuần tôi thích đi thư viện đọc sách, anh ta cũng ở thư viện cùng tôi cả ngày.
Ánh nắng mùa hè xuyên qua kẽ lá chiếu lên người anh ta, như được mạ một lớp ánh vàng.
Trong lòng tôi, sự xao xuyến không thể kìm nén được nữa.
Anh ta đối xử tốt với tôi, cũng giúp tôi giải quyết mọi rắc rối.
Một lần trong cuộc thi văn học, hoa khôi của trường Hạ Như Gia công khai xé nát tác phẩm của tôi.
Cô ta nói tôi không xứng đáng ở bên Giang Yến Lễ, đây là lời cảnh cáo dành cho tôi.
Đối diện với sự khiêu khích của Hạ Như Gia, tôi không có cách nào.
Mẹ cô ta là trưởng ban phụ huynh, bố là cục trưởng công an.
Còn gia đình tôi, bình thường đến không thể bình thường hơn.
Khi Giang Yến Lễ biết chuyện này, anh ta lập tức tìm người giáng chức cục trưởng của bố Hạ Như Gia.
Sau đó, Hạ Như Gia hẹn tôi ra ngoài, muốn tôi làm người thuyết phục Giang Yến Lễ phục hồi chức vụ cho bố cô ta.
Giang Yến Lễ đột nhiên xuất hiện với gương mặt lạnh lùng, nhìn Hạ Như Gia nói:
“Đây là lời cảnh cáo dành cho cô.”
Sau chuyện này, mọi người đều hiểu rằng Giang Yến Lễ có thể vì tôi mà làm bất cứ chuyện gì.
Sau khi tốt nghiệp, Giang Yến Lễ tiếp quản tập đoàn Giang Thị.
Những năm này, giá trị tập đoàn liên tục tăng vượt bậc, Giang Yến Lễ nhanh chóng trở thành thái tử được mọi người ngưỡng mộ.
Tình cảm của tôi và Giang Yến Lễ cũng trở thành câu chuyện tình yêu đáng ngưỡng mộ trong miệng mọi người.
Đến bây giờ, ai nấy đều rất ghen tị với tôi.
Thiếu gia số một thủ đô vì tôi mà thu mình, chỉ yêu một mình tôi.
Có điều, ai có thể biết rằng, chỉ trong sáu năm, Giang Yến Lễ người sủng tôi đến tận xương tủy, đã sớm thay lòng đổi dạ?
Ngay từ năm thứ hai sau khi chúng tôi kết hôn, anh ta đã kim ốc tàng kiều, mà người đó không phải ai xa lạ, chính là hoa khôi Hạ Như Gia kia.
2.
Khi tôi về đến nhà, đã đến giờ ăn tối.
Giang Yến Lễ mặc tạp dề, bước vào bếp, cho sườn và ngô đã mua sẵn vào nồi.
Anh ta nói hôm nay sẽ hầm canh sườn ngô mà tôi thích nhất.
Tôi nhìn bóng lưng rộng lớn của anh ta, có chút ngẩn ngơ, có lẽ bao nhiêu năm qua, tôi chưa từng nhìn rõ anh ta.
Nếu anh ta thật sự yêu tôi, sao lại ngoại tình với người khác trong hôn nhân?
Nếu không yêu, tại sao lại đối xử với tôi tốt như vậy?
Tôi lặng lẽ tiến gần, nhìn vào mắt anh ta thử thăm dò: “A Yến, anh có yêu em không?”
Giang Yến Lễ ôm tôi vào lòng, đặt một nụ hôn lên trán tôi:
“Anh yêu em.”
Là yêu tôi, nhưng không chỉ yêu mình tôi sao?
Nghĩ đến việc anh ta cùng người phụ nữ khác chung chăn gối, dạ dày tôi lập tức cảm thấy buồn nôn.
Giang Yến Lễ cúi đầu, vẻ mặt uất ức lẫn tự trách: “Anh có làm gì sai không? Vợ hình như không vui rồi…”
Nói xong, anh ta lại thêm một câu: “Vợ không tin vào tình yêu của anh nữa sao?”
Tôi vuốt đầu anh ta, an ủi:
“Sao mà không tin được chứ?”
“Cả thế giới đều biết Giang Yến Lễ yêu Tô Cẩm Hà mà.”
Nghe đến đây, Giang Yến Lễ như một chú cún con, dụi dụi vào cổ tôi để làm nũng.
Trên bàn ăn, Giang Yến Lễ chỉ múc một nửa bát canh sườn.
Anh ta liếc nhìn điện thoại: “Vợ ơi, anh vừa nhận được tin có một tài liệu cần về công ty xử lý, không biết mấy giờ mới xong, tối em cứ ngủ trước, đắp chăn kỹ nhé, được không?”
Tai anh ta hơi ửng đỏ.
Giang Yến Lễ không biết, mỗi khi anh ta nói dối tôi, tai anh ta sẽ đỏ lên.
Anh ta, lại đang lừa tôi.
Tôi gắp một miếng sườn cho anh ta: “Không thể không đi sao?”
Giang Yến Lễ im lặng vài giây, đáp: “Xin lỗi vợ, việc này cần anh đích thân đi.”
Tôi gật đầu: “Được.”
Tôi đi đến tủ lấy áo vest đưa cho anh ta.
Anh ta hôn nhẹ lên trán tôi, rồi không hề do dự mà rời đi, để lại tôi đứng đó một mình.
Giang Yến Lễ, anh ta rốt cuộc có tim hay không?
Miệng nói xin lỗi, nhưng chẳng thấy chút hối hận nào.
Nếu đã vậy…
Sau đó, tôi bắt taxi đuổi theo.
Giang Yến Lễ dừng lại ở một khu dân cư sang trọng, tôi lặng lẽ theo lên lầu.
Người mở cửa là một cậu bé, giọng nói phấn khích: “Bố ơi!”
“Con yêu, có nhớ bố không?” Giang Yến Lễ bế thằng bé lên.
Rồi một giọng nữ vang lên: “Chồng ơi, anh đến rồi!”
Tôi nấp ở góc khuất, thấy cô ta thân mật khoác tay Giang Yến Lễ, như thể họ mới là một gia đình.
Sau đó, tôi nhanh chóng mở điện thoại, quay lại đoạn video này.
3.
Thực ra, tôi sớm đã biết Giang Yến Lễ và Hạ Như Gia đang lén lút qua lại.
Năm thứ hai sau khi kết hôn, tôi phải đi công tác một thời gian.
Lúc đó, tôi vẫn là một phóng viên nhỏ.
Công ty đã giành cho tôi cơ hội ra nước ngoài học tập, mở mang tầm mắt.
Tôi không muốn bỏ lỡ cơ hội này, nên tức tốc đặt vé máy bay để bay ra nước ngoài.
Ban đầu, Giang Yến Lễ không muốn tôi đi.
Lúc đó anh ta luôn tỏ vẻ buồn bã, quanh quẩn bên tôi nói rằng, không thấy tôi anh ta sẽ rất buồn, còn ăn không ngon, mặc không ấm, ngủ không yên.
Tôi dỗ dành anh ta, nói rằng nửa năm sau tôi sẽ trở về, nếu nhớ tôi thì hãy đến tìm tôi.
Lần này tôi đi học, cơ hội rất khó kiếm.
Giang Yến Lễ giả vờ tức giận: “Không phải chỉ là phóng viên nổi tiếng thế giới thôi sao? Khóa học của ông ta có gì hay ho? Nếu vợ thực sự muốn nghe, anh sẽ nhờ người mời ông ta đến đây giảng bài cho em.”
Trong những chuyện như thế này, anh ta luôn muốn sử dụng các mối quan hệ.
Nhưng tôi chỉ muốn thông qua nỗ lực của mình mà đạt được, không muốn dựa vào quyền lực của anh ta.
Sau khi ra nước ngoài, ngoài việc trò chuyện hàng ngày, Giang Yến Lễ chưa từng một lần đến tìm tôi.
Điều này khiến tôi rất ngạc nhiên.
Cho đến khi…
Tôi về nước sớm một tuần.
Không ai biết về tin này.
Ngày đó là sinh nhật Giang Yến Lễ, tôi muốn tạo bất ngờ cho anh ta.
Tôi đến tiệm bánh tốt nhất ở thủ đô, có điều lại bất ngờ gặp hai người.
Giang Yến Lễ, Hạ Như Gia.
Tôi nghe thấy họ gọi nhau là “anh Giang” và “cô Hạ”.
Hai người không có nhiều tiếp xúc thân mật, chỉ là Hạ Như Gia đi theo bên cạnh Giang Yến Lễ.
Giang Yến Lễ yêu tôi, tôi chưa từng nghĩ anh ta sẽ ngoại tình.
Sau đó một thời gian, công việc của tôi vẫn rất bận rộn.
Còn Giang Yến Lễ đối xử với tôi như bình thường, tôi dần dần quên đi chuyện giữa anh ta và Hạ Như Gia.
Cho đến ba ngày trước, tôi nhận được cuộc gọi từ một người bạn học đại học đã lâu không liên lạc.
Cô ấy nói, hôm nay khi đón con gái tan học, cô ấy gặp Giang Yến Lễ ở trường mẫu giáo, thằng bé mà anh ta dắt theo không có điểm nào giống tôi.
Người bạn còn đùa rằng, trách tôi sinh con mà không báo cho cô ấy biết.
Lúc đó tôi mới nhận ra, một viên đạn từ nhiều năm trước đã bắn trúng tim tôi vào hôm nay.
Đó không phải con tôi, làm sao có thể giống tôi được?
Tôi đã mơ hồ đoán được điều gì, chỉ là không muốn tin.
Ngày hôm sau, tôi tranh thủ thời gian tan học ở trường mẫu giáo, lái xe đến đó.
Quả nhiên thấy Giang Yến Lễ.
Anh ta đỗ xe xong, đi vòng sang bên kia, mở cửa ghế phụ.
Người xuất hiện là Hạ Như Gia, cô ta được Giang Yến Lễ ân cần đỡ xuống.
Đứa bé đó có đôi mắt rất đẹp, giống hệt Giang Yến Lễ.
Miệng nó gọi bố mẹ, sau đó chạy về phía hai người họ.
Nhìn thấy cảnh này, tôi lại giơ điện thoại lên, quay lại.
Thời gian tan học ở trường mẫu giáo, là trước khi tôi tan làm một tiếng.
Vì vậy, dù Giang Yến Lễ đến đón con mỗi ngày, tôi cũng không thể phát hiện.
Vị trí ghế phụ mà Giang Yến Lễ từng nói chỉ dành riêng cho tôi, bây giờ cũng thuộc về người phụ nữ khác.
Giang Yến Lễ, đồ tồi, thật khiến tôi ghê tởm!