Làm Chủ Vận Mệnh - Chương 2
05
Sự trả thù của Ninh Thư Nghiên vẫn nực cười như kiếp trước.
Một kẻ miệng thì hô hào độc lập tự chủ, tự do bình đẳng, nhưng lại chỉ biết dựa vào sự sủng ái của Tạ Cảnh Tuyên để trả thù ta.
Kiếp trước, cũng vào thời điểm này, Tạ Cảnh Tuyên vì muốn trả thù việc ta giúp Ninh Thư Nghiên đào hôn đã dùng vài lời phá hỏng mối hôn sự giữa ta và phủ Thượng thư.
Lần này làm lại từ đầu, ta và Tạ Cảnh Tuyên không hề có mâu thuẫn.
Nhưng Ninh Thư Nghiên chỉ cần nói một câu: “Ta ở Hầu phủ một mình vô cùng nhàm chán, nếu không có Cảnh Tâm bầu bạn, e rằng sẽ càng khó chịu hơn.”
Chỉ một câu nói của nàng đã làm Tạ Cảnh Tuyên hủy bỏ hôn ước của ta, nói là để ta ở lại bầu bạn với Ninh Thư Nghiên, vài năm sau mới thành thân.
Ninh Thư Nghiên vui sướng tột độ, nàng tự cho rằng việc phá hủy mối hôn sự này chính là phá hủy ta, trong mắt tràn đầy vẻ khoái trá vì đã báo được mối thù.
“Ngươi hại ta không thể cùng Trần ca ca ở bên nhau, ta cũng sẽ không để cho ngươi được sống tốt, các ngươi không phải coi việc hôn sự là chuyện trọng đại nhất sao? Có ta ở đây, cả đời này ngươi đừng hòng lấy được một vị phu quân tốt!”
Ta cúi đầu không nói, Ninh Thư Nghiên tưởng ta đang buồn khổ, vô cùng đắc ý rời đi.
Đến khi bóng dáng nàng khuất hẳn, ta mới ngẩng đầu cười vang.
Buồn khổ? Còn lâu ta mới buồn khổ.
Việc dùng bản thân để đổi lấy tiền đồ cho Tạ Cảnh Tuyên, ta sẽ không bao giờ làm lại lần thứ hai.
Sau đó, Ninh Thư Nghiên không còn che giấu ác ý đối với ta.
Nàng nói nữ nhân phải học cách tự lập, lấy cớ này điều bà tử và nha hoàn hầu hạ bên cạnh ta đi.
Ngay cả nha hoàn từ nhỏ lớn lên cùng ta cũng không được giữ lại.
Vài ngày sau, nàng lại nói nhìn thấy ta là lại nhớ đến bản thân hiện giờ trở thành chim trong lồng, tâm tình tích tụ.
“Hoặc là ngươi để Tạ Cảnh Tâm dọn tới sân viện hẻo lánh bên cạnh, hoặc là chờ nhặt xác của ta!”
Lời nói này khiến Tạ Cảnh Tuyên sợ hãi, ngay cả lời khuyên can của mẫu thân cũng không nghe, ngay ngày hôm đó, đã ném ta tới sân viện hẻo lánh.
Để lấy lòng nàng, Tạ Cảnh Tuyên không từ thủ đoạn đối xử tệ bạc với muội muội ruột của mình.
Có lẽ hắn cũng biết bản thân có lỗi với ta, nên trực tiếp né tránh ta.
Hắn cố tình phớt lờ ta, hạ nhân cũng bị Ninh Thư Nghiên điều đi, cuối cùng chỉ còn ta tự mình dọn dẹp sân viện.
Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, ta-một người vốn dĩ chưa bao giờ đụng tay đến bất cứ việc gì, giờ đây trên đầu ngón tay đã xuất hiện một lớp chai mỏng.
Mẫu thân xót xa sờ tay ta: “Ả tiện nhân kia không phải một kẻ an phận, mới gả vào được vài ngày đã khiến nhà ta gà chó không yên.”
Ta chỉ ậm ừ cho có lệ, nói cho cùng, mẫu thân cũng không phải đến để hỏi ý kiến, hay lên tiếng bảo vệ ta.
Quả nhiên, không lâu sau, bà lại nói một câu quen thuộc:
“Đừng giận huynh con, chúng ta đều là người một nhà, khuỷu tay của nó còn có thể chạm tới trời được sao?”
Hắn đương nhiên có thể làm như thế, đừng nói là với ta, ngay cả với mẫu thân thân sinh như người, hắn cũng có thể bỏ mặc.
Chỉ là lời này ta không nói ra, mẫu thân không thể làm chủ, cũng sẽ không vì ta mà chống lại nhi tử của bà.
Ta chỉ như mọi khi, vâng dạ mọi lời mẫu thân nói, đợi tiễn người ra khỏi cửa, lập tức đóng cửa từ chối tiếp khách.
Việc ta dọn tới sân viện nhỏ này như một lời tuyên cáo lặng lẽ, giới quý nữ Kinh thành rất nhanh không còn nhắc đến tên ta, bà mối sau khi liên tiếp vấp phải trắc trở cũng không còn tìm đến.
Tiểu thư Hầu phủ dần dần phai nhạt khỏi tầm mắt của mọi người.
Cùng lúc đó, Kinh thành lại đột nhiên xuất hiện một thư sinh gầy gò ốm yếu gấp rút chuẩn bị cho việc thi cử.
06
Sân viện Tạ Cảnh Tuyên phân cho ta ở nằm gần hàng rau ra vào ở cửa sau. Dưới chân bức tường cách đó không xa, có một cái…lỗ chó.
Chẳng ai có thể ngờ rằng, một khuê tú được giáo dưỡng nghiêm khắc theo khuôn phép lễ nghi, lại có ngày chui qua lỗ chó để trốn ra khỏi nhà.
Nhưng khi chui ra khỏi cái lỗ nhỏ ấy, nhìn lại bức tường đỏ thẫm đã giam hãm ta nửa đời người, ta lại thấy những khuôn phép lễ nghi đó chẳng là gì cả.
Bước ra được bước đầu tiên, những kế hoạch còn lại cũng trở nên suôn sẻ.
Ta cải trang thành thư sinh đến Kinh thành đi thi, canh đúng thời gian lẻn đến ngôi miếu hoang ở ngoại ô Kinh thành.
Ta muốn gặp một người tên Vân Tam Nguyên.
Nói là muốn gặp, nhưng thực ra ta thậm chí còn không biết hắn trông như thế nào.
Kiếp trước cũng như kiếp này, ta và Vân Tam Nguyên là hai người thuộc hai thế giới khác nhau, chúng ta chưa từng gặp mặt.
Nhưng ta biết một năm sau, trong kỳ thi Hội, Vân Tam Nguyên vốn dĩ phải đỗ đầu bảng, nhưng lại bị Giang Tự Lưu, tiểu nhi tử của Giang Các Lão đánh tráo bài thi.
Sau đó, hắn ta bị nhà họ Giang bức đến đường cùng, trong đám đông va vào cột tự tử, lấy chính mạng sống của mình để tố cáo nhà họ Giang đổi trời tráo đất.
Như vậy, vụ án gian lận thi cử rầm rộ ở kiếp trước chính thức bị phanh phui.
Sau khi tra được, nhà họ Giang sừng sững ba triều đại từ đó suy tàn, còn Tạ Cảnh Tuyên phụ trách giám sát vụ án này thì danh tiếng vang dội.
Vì liên quan đến nhiều người, nên mọi nhà ở Kinh thành đều lo lắng trong suốt một khoảng thời gian, do đó, ngay cả ta, người đang bị phạt quỳ ở từ đường, cũng từng nghe qua cái tên Vân Tam Nguyên này.
Tất nhiên, hiện tại, đối với ta, vụ án gian lận và sự suy tàn của Giang gia không phải là giá trị lớn nhất của hắn.
Giá trị lớn nhất của Vân Tam Nguyên đối với ta, không phải là trò chơi chính trị do cái chết của hắn ta tạo ra, mà chính là kiến thức uyên bác của hắn.
Khi còn là tiểu thư ở Hầu phủ, ta cũng từng học chữ, đọc sách. Nhưng những thứ đó đều là để lấy lòng người phu quân tương lai mà học, không có ích lợi gì lớn.
Ta chỉ thực sự bắt đầu học hỏi từ sách vở sau khi gả cho Trần Thế Văn.
Hắn ta cần tiền để đánh bạc, để ít bị đánh, ta chỉ có thể chép sách cho người khác để kiếm tiền.
Cứ như vậy, cho đến trước khi bị Trần Thế Văn đánh chết, ta cũng đã đọc được khá nhiều sách.
Tuy vẫn không thể sánh bằng Vân Tam Nguyên, nhưng so với con đường võ tướng, khoa cử là lựa chọn duy nhất của ta.
Ta tìm Vân Tam Nguyên, là muốn nhờ hắn dạy học.
Đây chính là con đường ta tự vạch ra cho mình.
07
Trước khi gặp mặt, ta đã tưởng tượng rất nhiều về bộ dáng của Vân Tam Nguyên.
Thậm chí còn chuẩn bị tinh thần ba lần đến lều tranh để gặp gỡ hắn, nhưng không ngờ chỉ với một chiếc bánh thịt dê, ta đã trở thành “huynh đệ ruột” của Vân Tam Nguyên.
Khi ta tìm đến Vân Tam Nguyên, hắn đang đăm đăm nhìn những mâm trái cây cúng Phật đã bám đầy mạng nhện.
Cái gì thanh cao, kiêu ngạo đều không có. Ta do dự đưa chiếc bánh ra, Vân Tam Nguyên gầy gò ốm yếu suýt ôm chầm lấy ta mà khóc.
“Thế đạo này quả nhiên vẫn có nhiều người tốt, chỉ không biết kẻ hèn này có thể giúp gì cho tiểu huynh đệ?”
Vân Tam Nguyên thèm thuồng nhìn chiếc bánh, nhưng không trực tiếp đưa tay ra lấy.
Hắn nghiêm túc nói: “Vô công bất thụ lộc, nhận ơn của tiểu huynh đệ, ta nhất định phải trả. Nhưng Vân mỗ hiện giờ chỉ là thư sinh nghèo, những việc có thể giúp được tiểu huynh đệ chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.”
Ta không biết là hắn cố chấp hay thực sự thông minh.
May mắn thay, ta cũng không đến để lôi kéo hắn làm mưu sĩ, chỉ là đến để làm quen.
Ta ho khan hai tiếng, nhét chiếc bánh vào tay hắn rồi mới mở lời:
“Tiểu đệ trước đây vì lý do sức khỏe, vẫn luôn ở nhà miệt mài đèn sách, không có cơ hội giao lưu cùng đồng môn.”
“Nhìn khí chất của vị huynh đài, biết ngay huynh đài cũng là thư sinh tới Kinh thành dự thi. Nếu huynh đài không chê bai, không biết có thể kết bạn cùng tiểu đệ, thỉnh thoảng giải đáp vài thắc mắc cho tiểu đệ hay không?”
Mắt Vân Tam Nguyên hơi nheo lại, rất khó nhận ra.
Một lúc sau, hắn cười hì hì, cắn một miếng bánh thật to, lơ mơ đáp lời: “Chuyện nhỏ này, đương nhiên không thành vấn đề. Bánh của ngươi ngon thật đấy.”
Ta rất biết ý tiếp lời hắn:
“Vậy ngày mai vào giờ này, tiểu đệ sẽ đến đây để cùng huynh trau dồi kiến thức…. mang theo bánh tới.”
Giao dịch thành công.
Từ ngày hôm đó, đồ ăn của Vân Tam Nguyên do ta bao trọn.
Cũng nhờ vị trạng nguyên tương lai này làm thầy, những kiến thức ta từng đọc được trên sách vở cuối cùng cũng được liên kết lại với nhau.
Sản xuất lương thực và vận tải đường biển, thiên tai và tranh chấp biên giới ảnh hưởng đến đời sống của người dân.
Những chủ đề từng xa vời với ta đều xuất hiện trong bài giảng của Vân Tam Nguyên.
Lúc đầu tìm đến hắn, ta chỉ muốn kỳ thi Hương năm nay được trúng cử.
Nhưng khi một thế giới rộng lớn hơn xuất hiện trước mắt, ta mới nhận ra rằng cuộc đời của mình vốn có thể rộng mở hơn nhiều.
Ngoài Kinh thành, còn có rất nhiều vùng đất khác.
08
Vân Tam Nguyên tuy nghèo, nhưng hắn lại có không ít bạn bè kỳ hoa.
Khác với đám công tử nhà giàu trong Thi xã coi trọng phong cách tao nhã và lịch sự, bạn bè của Vân Tam Nguyên đều xuất thân hàn môn.
Tài năng có, nhưng không nhiều.
Vài người bạn đó đều chuyên tâm học tập đi thi, chỉ mong đỗ đạt chứ không cầu lưu danh sử sách.
Vân Tam Nguyên ném ta sang đó, chính là muốn ta học viết bài thi bát cổ với họ.
“Chỉ nhét kiến thức vào đầu thôi thì vô dụng, ngươi còn phải viết được chúng ra nữa, hơn nữa, phải viết đẹp.”
Đám thư sinh người này kỳ quặc hơn người kia.
Họ không thanh cao, không câu nệ hình thức, vừa không có khí phách văn nhân vừa chẳng có vẻ gì là yêu nước.
Dù sao thì những kẻ có lý tưởng sống là làm quan to lấy vợ đẹp, nghe thế nào cũng không được coi là đàng hoàng.
Nhưng họ lại thực sự là những người tốt.
Ít nhất ta biết những kẻ như Tạ Cảnh Tuyên, Giang Tự Lưu, sẽ không bao giờ dốc hết ruột gan giúp đối thủ cạnh tranh của mình.
Gặp được họ, quả thực là may mắn của ta.
Nửa năm trôi qua rất nhanh.
Khi cùng họ tham gia kỳ thi Hương, khoảnh khắc bước ra khỏi trường thi, ta rốt cuộc có cảm giác được hồi sinh.
Ta tự tin vào bản thân, cũng tin Vân Tam Nguyên và những người bạn của hắn.
Ta không lo lắng về kết quả kỳ thi Hương, còn kỳ thi Hội thì nửa năm sau mới bắt đầu.
Hiện tại dù có nhàn rỗi, ta cũng không còn là cô tiểu thư yểu điệu không biết chút gì về thế giới bên ngoài của Hầu phủ nữa.
Việc trả thù Tạ Cảnh Tuyên và những người khác cũng nên được tiến hành rồi.