Làm Chủ Vận Mệnh - Chương 1
01.
Từ lúc Tạ Cảnh Tuyên cầu hôn đến nay, Vĩnh Xương Hầu phủ liền trở thành trò cười cho cả Kinh thành.
Không ai có thể ngờ rằng, thế tử Vĩnh Xương Hầu lại đem lòng yêu một nữ nhi thương gia, thậm chí còn muốn rước nàng về làm chính thê.
Càng lúng túng hơn là, dù vậy Ninh Thư Nghiên cũng không muốn gả cho hắn, còn đi khắp nơi rêu rao huynh trưởng dùng quyền thế trắng trợn cướp đoạt dân nữ.
Thậm chí, nàng ta còn đến tìm ta, cầu xin ta giúp nàng đào hôn.
“Đều là thân phận nữ nhi, ngươi nhất định hiểu được tâm trạng hiện tại của ta.
Ngươi phải giúp ta, ngươi là muội muội ruột của Tạ Cảnh Tuyên, lời nói của ngươi nhất định hắn sẽ nghe.”
Ta liếc nhìn bóng người cao lớn phía xa đang trốn sau gốc cây, lại nhìn Ninh Thư Nghiên với vẻ mặt kiên cường bất khuất trước mặt, cất tiếng:
“Hiện tại, mặc dù huynh ta chưa có công danh, nhưng sau này kế thừa tước vị cũng sẽ có ngàn hộ thực ấp, tại sao ngươi không muốn gả cho huynh ấy?”
Ninh Thư Nghiên khinh thường cười một tiếng:
“Thế tử thì như thế nào? Ngàn hộ thực ấp thì sao? Hắn ta chỉ là một kẻ thô lỗ, suốt ngày chỉ biết múa đao luyện kiếm, ta cùng hắn không có tiếng nói chung.”
Nàng ta quả thật có tiếng tăm trong giới thi ca ở Kinh thành, thậm chí từng tuyên bố rằng, thà chết cũng không chịu khuất phục trước quyền quý.
Thứ thu hút Tạ Cảnh Tuyên chính là khí phách thanh cao xem danh lợi như mây khói của nàng ta.
Nhưng vị tài nữ thanh cao này cũng không ngờ rằng, cho dù hôm nay ta có giúp nàng trốn thoát đi chăng nữa, chưa đầy ba năm sau, nàng cũng sẽ vì không chịu nổi cuộc sống khổ cực mà lén lút quay về tìm huynh trưởng.
Nàng ta thậm chí còn đổ hết tội lỗi về việc trốn chạy năm xưa lên đầu ta, vu khống ta sỉ nhục xuất thân thấp kém của nàng, cố ý ép nàng phải rời đi.
Thanh cao? Nàng ta thực sự đã sỉ nhục hai chữ này rồi.
Ta đặt chén trà xuống, lắc đầu nói: “Ngươi đã nói Vĩnh Xương Hầu phủ chúng ta chỉ toàn là những kẻ thô lỗ, vậy ngươi cũng nên hiểu rằng ta không thể giúp ngươi.”
Ninh Thư Nghiên tức giận, giơ tay hất tung chén trà trong tay ta, nghiêm nghị quát lớn:
“Đều là nữ nhân, tại sao ngươi có thể tiếp tay cho kẻ ác chứ? Hôm nay ngươi đứng nhìn ta lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, ai biết được sau này có phải sẽ đến lượt ngươi không được ai cứu hay không?!”
Nàng ta ngược lại là rất giỏi ăn nói, nhưng kẻ đã hại ta đến bước đường cùng, chẳng phải chính là nàng ta sao?
Nhìn dáng vẻ kệch cỡm giả nhân giả nghĩa này đi, không phải nàng ta thật sự cảm thấy mình mới là người bị hại đấy chứ?
Ta xoa nhẹ mu bàn tay bị bỏng, không kiên nhẫn vạch trần bộ mặt thật của nàng ta:
“Bên cạnh ngươi không có vệ binh canh gác, ngươi muốn chạy trốn lúc nào chẳng được. Nhưng ngươi lại cố ý đến tìm ta, muốn ta gánh vác tội danh giúp ngươi bỏ trốn, ngươi nghĩ rằng ta không biết ý đồ của ngươi sao?”
Đơn giản là không muốn chịu trách nhiệm, vạn nhất sự việc bị bại lộ, cũng dễ tìm người để đổ lỗi mà thôi.
Bị ta vạch trần, sắc mặt Ninh Thư Nghiên không được tốt cho lắm, nhưng vẫn cố cãi cùn:
“Ngươi là đích nữ của Hầu phủ, từ khi sinh ra đã có tất cả mọi thứ, chỉ là chút chuyện nhỏ thôi, ngươi so đo cái gì?”
Lúc này đây, nàng ta không còn hô hào về sự bình đẳng nữa rồi.
Thấy thái độ kiên quyết của ta, Ninh Thư Nghiên cũng không lãng phí thời gian với ta nữa.
Nàng ta hất tay áo rời đi, trước khi đi còn buông những lời tàn nhẫn:
“Tạ Cảnh Tâm, ngươi cũng chỉ là một con rối tầm thường bị giam cầm trong khuê phòng, thực sự nghĩ mình là đại tiểu thư sao?
“Chờ đó, ta sẽ khiến ngươi phải hối hận!”
Ta lạnh lùng nhìn bóng lưng của nàng ta.
Hối hận? Giúp nàng ta mới là điều khiến ta hối hận nhất.
02.
Khác với kiếp này, kiếp trước, vào chính ngày hôm nay, ta đã giúp Ninh Thư Nghiên trốn thoát.
Không phải bị lời nói của nàng ta lay động, mà là vì nàng ta liên tục tung tin đồn rằng Tạ Cảnh Tuyên cậy thế ức hiếp người khác, bôi nhọ danh tiếng Hầu phủ, khiến ta không thể nhịn được.
Vì suy tính cho con đường làm quan của Tạ Cảnh Tuyên, ta đã đáp ứng yêu cầu của mối họa này, thành toàn cho nàng ta và người trong lòng.
Chỉ là không ngờ rằng, Tạ Cảnh Tuyên, người luôn mang bộ dạng huynh trưởng tốt bụng, vậy mà lại hận ta.
Sau khi biết ta là người giúp Ninh Thư Nghiên trốn thoát, hắn liền nổi trận lôi đình, bất chấp lời khuyên của phụ mẫu, hủy bỏ hôn ước của ta.
“Ngươi đã hủy hoại tương lai của ta và Nghiên Nghiên, giờ đây lại muốn có một tương lai tốt đẹp? Đúng là mơ tưởng!”
Lúc đó ta không nói gì.
Hắn không hiểu, hôn sự mà phụ mẫu sắp xếp cho ta, vốn là để lót đường cho con đường làm quan sau này của hắn.
Phụ thân bị thương trên chiến trường, Hầu phủ tuy có nhiều thiếp thất, cũng chỉ có hai chúng ta là con vợ cả.
Dù đều là con vợ cả, nhưng địa vị của ta và Tạ Cảnh Tuyên lại hoàn toàn khác nhau.
Từ nhỏ ta đã được dạy rằng, vinh nhục của nữ tử có quan hệ mật thiết với vận mệnh của Hầu phủ, mà tiền đồ của Tạ Cảnh Tuyên mới chính là tương lai của Hầu phủ.
Vì vậy ta luôn coi quan hệ của mình và Tạ Cảnh Tuyên là một mối quan hệ cộng sinh, chỉ cần là chuyện tốt cho hắn, ta đều không ngại đi làm.
Ta chỉ mong cho Hầu phủ luôn được bình an, cầu Tạ Cảnh Tuyên tiền đồ như gấm.
Nhưng sau tất cả những gì trải qua ở kiếp trước, ta mới nhận ra rằng, suy nghĩ này là một sai lầm lớn.
Buộc vận mệnh của chính mình vào người khác, chỉ có một kết cục duy nhất, tự dẫn lửa thiêu thân.
Tạ Cảnh Tuyên quả thật đã có tiền đồ như gấm, nhưng bởi vì hận ta chia cắt hắn và Ninh Thư Nghiên, vẫn luôn nén cơn giận.
Dưới sự sắp xếp của gia đình, hắn vào triều làm quan, từng bước thăng tiến, sau khi phụ thân qua đời do bệnh cũ tái phát, hắn trở thành chủ nhân của Hầu phủ.
Việc đầu tiên hắn làm sau khi lên nắm quyền, chính là tìm cách trả thù ta.
Tạ Cảnh Tuyên nhốt ta vào từ đường, bắt ta mỗi ngày đều phải quỳ gối trước bài vị của tổ tiên, cầu phúc cho Nghiên Nghiên của hắn.
Hắn ta còn nói nếu như Ninh Thư Nghiên một ngày không trở lại, ta cũng đừng mong rời khỏi từ đường này nửa bước.
Mãi đến năm thứ ba, sau khi Ninh Thư Nghiên cùng thư sinh kia bỏ trốn.
Tên thư sinh đó sa đà vào cờ bạc, thua sạch tiền bạc của cả hai.
Ninh Thư Nghiên không chịu nổi cuộc sống nghèo khổ, bèn bỏ lại hắn, một mình quay trở về Kinh thành.
Khi biết được Tạ Cảnh Tuyên vì nàng ta đến nay vẫn chưa thành gia lập thất, liền vô cùng cảm động, tìm đến Hầu phủ.
Nhưng giờ đây Tạ Cảnh Tuyên đã lên nắm quyền, hoàn toàn khác với vẻ si tình ngốc nghếch của ba năm trước, khiến nàng ta run sợ.
Vì vậy, nàng ta lúng túng trốn tránh: “Tuyên lang, năm xưa chính muội muội của chàng buộc ta phải rời đi, thực ra trong lòng ta từ trước đến giờ vẫn luôn hướng về chàng.”
Kể từ đó, hai người lại trở nên hòa thuận, còn ta hoàn toàn trở thành ác nhân đáng chế.t vạn lần.
03.
Ta đã cố gắng thanh minh cho chính bản thân mình.
Ta nói rằng Ninh Thư Nghiên tự mình muốn bỏ trốn, ta chỉ giúp đỡ nàng, chứ không phải chủ mưu.
Nhưng Tạ Cảnh Tuyên không tin, hoặc có thể nói là hắn ta tin, nhưng để hàn gắn mối quan hệ với Ninh Thư Nghiên, hắn chọn hy sinh ta, người muội muội dư thừa này.
Vào thời điểm đó, Tạ Cảnh Tuyên mới là chủ nhân của Hầu phủ. Hắn không muốn ta sống tốt, nên cũng không còn ai dám gọi ta là tiểu thư nữa.
Ta bị giam lỏng ở một sân viện hẻo lánh, ngày ngày ăn cháo loãng, dưa muối đạm bạc, vào đông, ngay cả than củi để sưởi ấm cũng không có.
Ta đường đường là đích tiểu thư của Hầu phủ, nhưng đáng cười là cái thân phận này cũng không thể bảo vệ ta.
Đã vậy, mẫu thân còn thường xuyên khuyên ta nên ngoan ngoãn, mọi việc đều phải nghe theo huynh trưởng.
Mẫu thân nói: “Huynh con chỉ là nhất thời tức giận, huynh muội sao có thể thù hận nhau cả đời. Chờ huynh con hết giận, tự nhiên sẽ lo liệu chuyện hôn sự cho con. Bây giờ chịu khổ một chút cũng chẳng sao cả.”
Nhưng ta không chờ được đến ngày đó, mẫu thân ta cũng vậy.
Vì không thích xuất thân và tính cách của Ninh Thư Nghiên, mẫu thân đã khuyên Tạ Cảnh Tuyên nạp nàng làm thiếp.
Ai ngờ Tạ Cảnh Tuyên lại nói cho Ninh Thư Nghiên biết, đồng thời cam đoan sẽ lấy nàng ta làm chính thê để chứng minh tình yêu của mình.
Ninh Thư Nghiên vô cùng tức giận, không lâu sau liền tìm cớ gây rối với mẫu thân, ép Tạ Cảnh Tuyên đưa mẫu thân đến thôn trang ở ngoại ô.
Mẫu thân luôn cho rằng mình sinh được một nhi tử hiếu thảo, sau này già yếu có thể hưởng phúc thanh nhàn.
Nhưng đến khi già rồi, lại bị chính tên nhi tử “hiếu thảo” ấy vì một nữ nhân mà đưa bà đến trang trại chịu khổ, chịu nhục.
Đương nhiên, kết cục của ta còn thảm hơn cả mẫu thân.
Không lâu sau, Tạ Cảnh Tuyên dùng mười dặm hồng trang, rình rang đón Ninh Thư Nghiên về nhà.
Việc hôn sự của Tạ Cảnh Tuyên vô cùng phô trương, đồng thời đã thu hút sự chú ý của tên thư sinh đang nợ sòng bạc một khoản tiền lớn kia.
Ninh Thư Nghiên sợ hắn sẽ tố cáo mình, nên đã bí mật giao dịch với hắn.
Mà ta chính là nạn nhân của vụ giao dịch này.
Mẫu thân không ở trong phủ, theo lệ cũ, Ninh Thư Nghiên một tay thu xếp chuyện hôn sự của ta.
Nàng gả ta cho tên thư sinh kia, mượn cớ lo liệu đồ cưới cho ta để trả nợ cờ bạc cho hắn, đồng thời bịt miệng hắn.
Ta cầu xin Tạ Cảnh Tuyên cứu ta, nói rằng Ninh Thư Nghiên và tên thư sinh kia là cùng một đám.
Nhưng Tạ Cảnh Tuyên hất tay ta ra, nói: “Năm xưa, chính ngươi đã hại Nghiên Nghiên rơi vào tay tên kia, để nàng phải chịu tra tấn, đây chính là quả báo, là món nợ mà ngươi phải trả cho Nghiên Nghiên.”
Thế rồi, khăn voan đỏ che mặt, kiệu hoa đưa đi, đích tiểu thư kim tôn ngọc quý của Hầu phủ giờ đây lại gả cho một kẻ nghiện cờ bạc, vô liêm sỉ.
Cuối cùng, vào một đêm tuyết rơi không ai hay biết, ta bị Trần Thế Văn đánh đập hành hạ đến chết.
Lúc trút hơi thở cuối cùng, ta cuối cùng cũng hiểu ra một đạo lý.
Lời mẫu thân nói là sai, thế đạo này cũng sai, cho dù ta là phận nam tử hay nữ tử, vận mệnh và tương lai của ta đều không nên bị trói buộc vào người khác.
Tại sao ta phải khổ sở tính toán cho kẻ khác, đem vận mệnh của mình đặt vào tay người, mặc người chi phối.
Ta không cam lòng.
Ta tuyệt đối không cam lòng.
04
May mắn thay, khi mở mắt lần nữa, ta đã quay trở lại cái ngày ta giúp Ninh Thư Nghiên trốn chạy.
Vì lòng tốt không được báo đáp, kiếp này ta sẽ không còn xen vào chuyện của người khác.
Ta muốn xem xem, kiếp này ta thành toàn cho hai người họ, họ có thể ” Chỉ Ngưỡng Mộ Uyên Ương Không Làm Tiên ” như kiếp trước hay không.
Đáng tiếc, dù hôm đó ta cố ý để Tạ Cảnh Tuyên nghe được những lời khinh thường của Ninh Thư Nghiên, hắn vẫn một lòng si mê nàng ta.
Thiếu đi ta làm kẻ chết thay, Ninh Thư Nghiên không còn đường lui, cuối cùng cũng không dám thực sự bỏ lại vinh hoa phú quý để cùng người kia trốn chạy.
Thời gian vừa đến, nàng ta bước lên kiệu hoa, bái đường thành thân cùng Tạ Cảnh Tuyên.
Lần này, bất kể Ninh Thư Nghiên nghĩ gì, đám “thi sĩ” trong Thi xã cũng sẽ không buông tha cho Tạ Cảnh Tuyên.
Hai người thành thân, Tạ Cảnh Tuyên chính thức bị mang tiếng “dùng quyền thế áp bức, cướp đoạt dân nữ”.
Trước đây, hắn dựa vào thân phận thế tử đắc tội không ít người, có thêm đám người đó đứng sau đổ thêm dầu vào lửa, chuyện này càng ngày càng trở nên ầm ĩ.
Ban đầu, phụ thân đã xin cho hắn một chức quan, chỉ chờ một thời gian sau liền có thể nhậm chức.
Kiếp trước, Tạ Cảnh Tuyên chính là từ vị trí này mà thăng tiến, cuối cùng trở thành cận thần của Hoàng đế.
Nhưng vì tiếng xấu này, chức quan đó cuối cùng cũng không đến tay hắn.
Tạ Cảnh Tuyên không chút quan tâm tới chuyện này.
“Chỉ là một chức quan thất phẩm nhàn rỗi, ta chẳng thèm quan tâm. Giờ đây ta chỉ muốn ở bên cạnh Nghiên Nghiên, đưa nàng đi du ngoạn khắp nơi.”
Nhưng “Nghiên Nghiên” của hắn không cần hắn bầu bạn.
Vừa mới gả vào nhà được vài ngày, Ninh Thư Nghiên đã lập ra luật lệ cho Tạ Cảnh Tuyên, nàng nói nếu Tạ Cảnh Tuyên yêu nàng, hắn phải cho nàng tự do.
“Ta không thể làm chim hoàng yến bị nhốt trong lồng son, ta thà chết cũng không muốn mất đi sự tự do!”
Giọng điệu hoàn toàn khác biệt với khuê tú danh môn này khiến Tạ Cảnh Tuyên say mê, lập tức thề thốt tuyệt đối không gò bó Ninh Thư Nghiên.
Được Tạ Cảnh Tuyên đồng ý, Ninh Thư Nghiên với tư cách là tân nương thậm chí không thèm về nhà mà lao vào Thi xã, ngày ngày lăn lộn với một đám nam tử.
Hầu phủ trở thành trò cười cho thiên hạ, thậm chí trong hội thưởng hoa, mẫu thân đến ngẩng đầu cũng không dám.
Mẫu thân tức giận vô cùng, nhưng Tạ Cảnh Tuyên nhất quyết bảo vệ Ninh Thư Nghiên, người cũng không còn cách nào.
Cứ như vậy, sau một tháng thử thăm dò, Ninh Thư Nghiên cuối cùng cũng đã hiểu rõ.
Trong lúc phụ thân lâm bệnh không thể quản việc nhà, Tạ Cảnh Tuyên chính là chủ nhân của Hầu phủ. Có Tạ Cảnh Tuyên bảo vệ, nàng có thể làm bất cứ điều gì nàng ta muốn.
Vào một buổi chiều nọ, nàng cố ý tìm đến ta, trong mắt mang theo sự căm hận không thèm che giấu.
“Tạ Cảnh Tâm, ta đã nói sẽ khiến ngươi hối hận vì đã đắc tội ta, ngươi đã chuẩn bị sẵn sàng để đón nhận sự trả thù của ta chưa?”