Lại Một Năm Nữa Hoa Tàn - Chương 6
Nghĩ thầm ngày này cuối cùng cũng tới.
Một ngày nào đó, dấu vết của tôi sẽ hoàn toàn biến mất khỏi người Tống Viễn Lâm.
Mà A Thu, chỉ là một khởi đầu bé nhỏ không đáng kể.
Ngày hôm sau, Tống Viễn Lâm liền đóng gói xong đồ của mèo, mang giao cho Trình Minh.
Trình Minh nhìn như tùy tiện, kĩ thuật rất cẩn thận, giao A Thu cho anh ta lại rất yên tâm.
Làm xong hết thảy, Tống Viễn Lâm trở lại công ty, đưa ra một quyết định khiến cho tất cả mọi người khiếp sợ – Rời khỏi khoa học kỹ thuật Viễn Lâm.
Anh ta quyết tâm buông bỏ tâm huyết mười năm, giống như muốn an bài sắp xếp mọi thứ ổn định.
Trình Minh mắng, Lão Lăng khuyên cũng không có tác dụng.
Chỉ là không ai biết anh ta muốn làm gì.
Tôi cũng không biết.
Tinh thần của tôi càng ngày càng kém, không có A Thu làm bạn, cả ngày nằm sấp trên giường ngủ say.
Tống Viễn Lâm thỉnh thoảng sẽ viết viết vẽ trên giấy, tôi cũng lười đi xem.
Tôi nghĩ tôi sẽ sớm tan biến thôi.
Như vậy cũng tốt.
Tôi đã quá mệt mỏi muốn rời khỏi đây và có một giấc ngủ ngon.
16.
Khi trận mưa thu đầu tiên rơi xuống, Tống Viễn Lâm không ngồi ngẩn người trong căn hộ nhỏ như trước.
Anh ta nhận điện thoại, mặc áo khoác, đi xuống dưới cầu vượt lấy một gói đồ.
Một lần nữa tại một nhà kho phế liệu ở bến tàu, sắp xếp các công cụ trong gói theo thứ tự.
Dao găm, rìu, vải nhựa, băng dính……
Anh ta loay hoay mấy ngày, sau đó trong một đêm trăng tối gió cao, dùng thuốc mê bắt người đàn ông đã giết tôi.
Tháng trước, Tống Viễn Lâm lấy lý do bệnh tâm thần, giúp hắn làm thủ tục bảo lãnh.
Anh ta dùng thủ pháp tương tự khống chế cha con Kỷ Đại Hải, bắt bọn họ xem xong màn biểu diễn đẫm máu này.
Máu tươi phun tung tóe trên khuôn mặt tái nhợt, ở đuôi mắt nhuộm ra một mảnh đỏ ghê tởm.
Tống Viễn Lâm dưới ánh trăng, giống như một ác quỷ từ Tu La Địa Ngục bò ra.
Anh ta nói: “Dương Dương, tất cả những người làm tổn thương em, đều phải trả giá.”
Tôi cười lạnh.
Người tổn thương tôi sâu sắc nhất, không phải vẫn luôn là anh ta sao?
Rất nhanh, cha con Kỷ Đại Hải sợ tới mức ngất đi.
Tống Viễn Lâm ngẩng đầu nhìn ánh trăng, mỉm cười vứt bỏ vũ khí sắc bén trong tay.
Anh ta không có ý định giết bọn họ, nhưng muốn họ mang theo phần thống khổ này, cả đời sống trong bóng tối.
“Dương Dương, anh giúp em báo thù. Hiện tại, em có thể gặp anh không?”
Ngoài cửa sổ tiếng gió gào thét.
Ngoài cửa sổ trăng tròn hắt xuống mặt đất.
Tống Viễn Lâm thật lâu không nhận được câu trả lời, tự mình cầm điếu thuốc hút.
“Không đủ phải không?”
Trong sương khói tràn ngập, người đàn ông cười đến thập phần thảm bại.
“Vậy em chờ anh một chút. Chờ anh tới, dẫn em đi ngắm hoa có được hay không.”
Tôi mơ hồ có dự cảm không tốt, đờ đẫn đi theo sau Tống Viễn Lâm, đến công viên Tân Hà.
Mặt hồ yên tĩnh nổi lên gợn sóng, hồ nước từng chút từng chút bao phủ thân thể anh.
Người đi xa không chút do dự.
Cần gì chứ?
Tôi đã chết rồi.
Chuyện cho tới bây giờ, tôi dĩ nhiên còn không đành lòng.
Nhưng anh không nghe thấy tôi.
Như cũ từng bước một, tập tễnh lại kiên định đi về phía chỗ sâu trong nước.
Cùng lúc đó, linh hồn của tôi càng trở nên nhạt đi.
Tựa hồ nhẹ nhàng chạm vào, sẽ tiêu tán trong gió.
Tôi biết, sợi dây ràng buộc cuối cùng giữa con người và tôi sắp bị cắt đứt.
Xung quanh có gió nổi lên, trước khi rơi vào bóng tối, thời gian nhanh chóng rút lui.
Tôi dường như nhìn thấy Tống Viễn Lâm thời niên thiếu tựa vào cây ngô đồng.
Cẩn thận giấu kẹo mút vị cam vào túi.
Ý thức hỗn loạn, lại tới ngày tôi và mẹ vừa dọn vào ngõ nhỏ.
Một người dì dịu dàng chỉ vào cậu bé cách đó không xa, bảo tôi qua tìm cậu bé chơi.
Nhưng lần này, tôi lắc đầu.
Nếu có một số câu chuyện, ngay từ đầu đã định trước là một bi kịch.
Làm lại lần nữa, tốt nhất là không nên bắt đầu.
Với tôi là vậy.
Đối với Tống Viễn Lâm, cũng là như vậy.
Nếu nói còn có một chút tâm tư, đó chính là hy vọng Niệm Niệm kiếp sau có thể đầu thai ở một gia đình tốt.
Ăn no, mặc ấm.
Quan trọng nhất.
Có một cặp bố mẹ yêu thương, dạy dỗ con – Yêu bản thân và yêu người khác.
(Hoàn Chính Văn)