Lại Một Năm Nữa Hoa Tàn - Chương 5
Tôi vuốt cái mũi nhỏ của A Thu như thường lệ, thì thầm với nó.
Không lâu sau, A Thu lại ngửa bụng ra.
Vốn là một động tác rất bình thường, rơi vào trong mắt Tống Viễn Lâm lại thay đổi.
Anh ta bỗng nhiên xông tới, ôm A Thu vào trong ngực, trong ánh mắt khiếp sợ của tôi, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.
“Em hận anh như vậy…”
“Hận đến mức chỉ để A Thu nhìn thấy em?”
“Lộ Dương, lòng của em thật ác độc…”
“Lộ Dương…… Dương Dương……”
Tôi đột nhiên có chút muốn cười.
Chết cũng đã chết, làm ra bộ dáng này là cho ai xem đây?
Tôi hờ hững bay lên ngăn tủ, nhìn bi thương hóa thành nước lũ, nuốt chửng Tống Viễn Lâm.
Anh ta vẫn lặp đi lặp lại câu nói kia:
“Lộ Dương, em hận anh như vậy sao?”
Tôi ngơ ngác nhìn anh ta.
Tôi không nên ghét sao?
Phải.
Anh ta tùy ý giẫm lên tình yêu của tôi, chà đạp tôn nghiêm của tôi.
Tựa như năm lớp mười hai, sau khi Tống Viễn Lâm nghỉ học, mẹ tôi trúng gió.
Tôi thường bị nhốt trong nhà vệ sinh, phòng điện hoặc phòng dụng cụ.
Quần áo của tôi thường ướt sũng, tóc bị cắt thành bộ dáng chó gặm.
Chàng trai lấy băng vệ sinh của tôi ra, quang minh chính đại dán lên bàn học, mượn chuyện này châm biếm tôi là con gái của tiểu tam.
Nhưng rõ ràng, tôi cái gì cũng không biết.
Tôi phải tiếp nhận sự ác ý vô cớ, còn không thể có một chút lòng phản kháng.
Từ đó trở đi, tôi đối với tất cả mọi người tràn ngập hận ý.
Nhưng Tống Viễn Lâm không nên hận tôi sao?
Cũng nên.
Mẹ tôi đã làm mất gia đình hạnh phúc của anh ta.
Để cho anh ta ăn nhờ ở đậu, để cho anh ta trầm cảm khó ngủ.
Nếu là tôi, tôi cũng sẽ ghét.
Giận chó đánh mèo là bản năng của con người.
Nhưng điều tôi không hiểu là bây giờ tôi thực sự đã chết.
Tôi sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt anh ta nữa, nhắc nhở anh ta đoạn chuyện cũ thương tâm kia.
Chúng tôi cũng sẽ không cãi nhau, sẽ không dùng lời nói tự tổn thương đối phương.
Chuyện cho tới bây giờ.
Tống Viễn Lâm, vì sao anh lại đau khổ chứ?
14.
Tôi không biết vì sao ông trời an bài tôi sau khi chết tiếp tục đi theo bên cạnh Tống Viễn Lâm.
Nhưng tin tốt là thân ảnh của tôi bắt đầu mờ dần.
Tôi mừng rỡ vì cuối cùng mình cũng được giải thoát, nhưng nhìn thấy A Thu ngoan ngoãn ăn lương thực, lại cảm thấy không nỡ.
Trên đời này khó có thể vượt qua, chỉ có sinh tử.
Mỗi một phút đếm ngược, đối với tôi đều là cực hình.
Không lâu sau, bệnh viện gọi điện thoại tới, nói mẹ tôi chịu không nổi.
Y tá nói có một người tự xưng là Kỷ Minh Thành đến thăm mẹ tôi, than thở khóc lóc thông báo tin tôi chết.
Chiều hôm đó, điện tâm đồ của mẹ tôi liền biến thành một đường thẳng.
Nhiều cơ quan nội tạng suy kiệt, không có thuốc chữa.
Bà ấy nằm trên giường mười một năm, hôm nay người tôi yêu nhiều nhất, cũng làm cho tôi chịu nhiều nỗi hận nhất này đang dần kết thúc sinh mệnh.
Tôi hình dung không rõ trong lòng có cảm giác gì, chỉ cảm thấy trên đời này không còn nơi nào tôi có thể dừng chân nữa.
Tôi nắm chặt nắm đấm.
Buông bàn tay ra.
Cả đời bận rộn, kết quả là cái gì cũng không có được.
Tôi nhìn bác sĩ tháo máy ra, cảm thấy linh hồn lại mờ đi một chút.
Lúc hộ lý thu dọn đồ đạc, Tống Viễn Lâm ngoài ý muốn nghe được một tin tức.
Người rêu rao tôi làm tình nhân cho người giàu có, lại là cha con Kỷ Đại Hải.
Tôi nhớ ra rồi.
Ngày xảy ra chuyện, bọn họ tới tìm tôi đòi tiền.
Lúc ấy tôi từ chối, Kỷ Đại Hải ở dưới lầu mắng tôi vài câu.
Vừa vặn người đàn ông say rượu kia đi ngang qua, nghe thấy ông ta nhục mạ liền nổi lên sát tâm.
Sau đó Kỷ Minh Thành nhìn thấy chân dung người đàn ông kia trên ti vi, hiểu được nguyên nhân hậu quả.
Lương tâm bất an, chạy tới tìm mẹ tôi sám hối.
Tôi tức giận đến hai mắt đỏ au.
Nhưng hôm nay thân thể tôi đã bị phai mờ dần, sự trả thù lớn nhất cũng chỉ là di chuyển hòn đá nhỏ, khiến bọn họ vấp ngã trên đường.
Cuối cùng là Tống Viễn Lâm chôn tôi và mẹ tôi vào nghĩa trang.
Rất kỳ lạ, một người lớn như vậy, đốt thành tro lại chỉ có một cái hộp nhỏ.
Tống Viễn Lâm khắc gì đó trên bia mộ tôi.
Anh ta khắc rất chậm, tôi không có kiên nhẫn nhìn, liền quay đầu nhìn xung quanh.
Sau đó ở bên cạnh nhìn thấy một phần mộ nho nhỏ.
“Yêu con trai Tống Niệm.”
Tống Niệm……
Tôi thầm nghĩ cái tên này.
Hồi lâu trong đầu ầm ầm nổ tung.
Tôi cũng không biết, Tống Viễn Lâm còn đặt tên cho đứa bé kia, anh ta cũng chưa bao giờ nhắc tới chuyện này trước mặt tôi.
Chỉ là Tống Niệm.
Niệm Niệm.
Khi đặt tên, anh ta rốt cuộc đang nghĩ gì?
Gió thu thổi qua, lá khô xào xạc Tống Viễn Lâm một mình đứng trong gió, trước mắt nhìn vô định.
Tôi đột nhiên ý thức được.
Trên đời này cũng không có ai yêu anh ta.
Anh ta sẽ giống như tôi trong quá khứ.
Trong thời gian dài, theo ký ức hoặc vui mừng hoặc buồn bã.
Sống tạm bợ một mình.
15.
Không chỉ tôi, tất cả mọi người đều phát hiện Tống Viễn Lâm càng ngày càng trầm mặc.
Anh ta giống như một cái cây sắp chết, việc cần làm mỗi ngày là chờ đợi cái chết đến.
Tôi thường xuyên có thể nhìn thấy anh ta im lặng ngồi trước cửa sổ, ngẩn người nhìn ảnh chụp của tôi.
Trên hình ảnh hơi mờ đi, là khuôn mặt điềm tĩnh khi ngủ của tôi.
Nhìn tấm ảnh dường như là lúc Tống Viễn Lâm bị viêm dạ dày nằm viện.
Anh ta không phải là một bệnh nhân dễ hầu hạ, thường xuyên khiến tôi mệt mỏi đến mức phải vụng trộm ngủ gà ngủ gật.
Nhưng có một lần tôi tỉnh lại, vừa vặn nhìn thấy bộ dáng lén lút của anh ta.
Anh ta ở rất gần, đủ gần để cảm nhận hơi thở của anh ta.
Ngay khi tôi ngẩng lên, tôi có thể chạm vào đôi môi mỏng.
Thấy tôi tỉnh lại, Tống Viễn Lâm sửng sốt một chút, sau đó mạnh mẽ né tránh, đem điện thoại di động giấu ở phía sau.
Tôi hiếm khi nhìn thấy vẻ bối rối và tức giận như vậy trên mặt anh ta.
Thì ra khi đó, anh ta đang chụp ảnh.
Trong lúc ngẩn người, A Thu đi qua cọ cọ Tống Viễn Lâm.
Anh ta cúi người ôm lấy A Thu, cụp mắt, không biết đang suy nghĩ gì.
Thật lâu sau.
Phát ra một tiếng than thở:
“Ba tìm cho con một ngôi nhà mới được không?”
Trong lòng tôi chấn động.