Lại Một Năm Nữa Hoa Tàn - Chương 4
Nhưng A Thu rốt cuộc là một con mèo.
Nó không hiểu ý nghĩa của cái chết.
Nó chỉ thắc mắc tại sao lâu như vậy tôi không đi đón nó.
Vẫn giống như trước kia, ở bên cạnh tôi cọ tới cọ lui.
Cho đến khi một tiếng thủy tinh vỡ vang lên.
Tôi ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Tống Viễn Lâm vẻ mặt không thể tin nhìn về phía tôi.
Các loại cảm xúc lẫn lộn trong con ngươi màu đen.
Có những bất ngờ.
Có đau buồn.
Cuối cùng hóa thành một tiếng nhẹ nhàng “Là em sao”.
11.
Sau ngày đó, Tống Viễn Lâm liền ở lại phòng trọ của tôi không đi nữa.
Ngoại trừ đi làm, chính là ở trong phòng uống rượu.
Thời gian lâu dần lại bắt đầu mất ngủ, một buổi tối tỉnh rất nhiều lần, uống thuốc cũng không có tác dụng.
Sau đó dứt khoát không ngủ nữa, ôm A Thu, lật xem lịch sử trò chuyện của hai chúng tôi.
Thật ra chúng tôi nói rất ít.
Bình thường đều là tôi hỏi anh ta có về ăn cơm hay không, anh ta nhàn nhạt trả lời một câu “Ừ”.
Suốt bốn năm, giữa chúng tôi chỉ có lạnh lùng và giằng co, không có bất cứ thứ gì có thể hoài niệm.
Nhưng không hiểu tại sao, ngay cả khi tôi biến thành ma, tôi vẫn mơ.
Tôi có thể mơ thấy Tống Viễn Lâm mười lăm tuổi một tay đút túi, dựa vào cây ngô đồng rợp bóng cây.
Thấy tôi đến, xé vỏ kẹo mút vị cam, cười nhét vào miệng tôi.
“Ăn kẹo của tôi, thì chính là người của tôi.”
Tôi cũng có thể mơ thấy Tống Viễn Lâm hai mươi lăm tuổi mặc âu phục giày da, ngồi ở trên bàn rượu tiệc tối.
Cố ý đối mặt với khách hàng của tôi nói: “Tiểu Trần tổng thích, cho cậu mượn chơi vài ngày.”
Chuyện cũ hiện lên, thật thật giả giả, hư hư thật thật.
Ai đúng ai sai, đã không còn ý nghĩa.
……
Cũng không lâu lắm, Quý Tình liền ngồi không yên.
Cô ta không tìm thấy Tống Viễn Lâm, chỉ có thể đến công ty chặn người.
Thư ký Viên đưa người đến văn phòng, yên lặng lui về vị trí của mình.
Ngay từ đầu, Quý Tình còn có thể nhẫn nại nói chuyện, nhưng đối phương dùng giọng điệu từ đầu đến cuối thản nhiên bảo cô rời đi.
Cô ta tốt nghiệp không lâu, không đi làm mấy ngày, cũng không bị xã hội vùi dập tàn nhẫn, trước khi kết hôn Tống Viễn Lâm đối với cô ta càng cưng chiều hết mực.
Nhiều lần vấp phải trắc trở, tiểu cô nương rốt cục nhịn không được.
Cô ta lớn tiếng gầm gừ:
“Tống Viễn Lâm! Cô ta đã chết, hiện tại người ở bên cạnh anh là tôi! Là tôi!”
“Coi như đem tôi trở thành thế thân, muốn lợi dụng tôi trả thù Lộ Dương, vậy anh tốt xấu giúp tôi chút không được sao?”
“Em chỉ cầu một chút như vậy, anh cũng không chịu đồng ý sao? Em như vậy… không đáng để anh yêu sao?”
Cô ta giống như một đứa trẻ không có kẹo, tùy ý bất mãn.
Nhưng cô ta cũng không hiểu, người được yêu mới có tư cách làm nũng.
Tống Viễn Lâm cúi đầu nhìn văn kiện, chờ cô ta phát tiết xong, gọi thư ký Viên vào.
Đưa cô ta trở về.
Một quyền đánh vào bông vải, cũng không được gì hết.
Cơn giận dữ kéo dài sau bao lần kìm nén bộc phát, gào thét mất tất cả lý trí.
Quý Tình bỗng nhiên nở nụ cười, điên cuồng cùng giễu cợt từng tấc từng tấc hiện lên trên gương mặt tinh xảo.
“Trách không được Lộ Dương không muốn sống, anh cũng đối với cô ta như vậy sao?”
Nghe thấy tên tôi, mí mắt Tống Viễn Lâm rốt cục nâng lên, ánh mắt lạnh lùng rơi vào trên người Quý Tình.
Cô ta không hề hoảng sợ.
“Anh cho rằng Lộ Dương thật sự là bị người khác giết chết sao?”
“Tôi nói cho anh biết, không phải, là anh giết cô ta!”
“Là anh ích kỷ, anh lạnh lùng, anh không chút lý trí báo thù làm cho cô ta đã sớm không muốn sống!”
Lời còn chưa dứt, Quý Tình lấy từ trong túi ra một cây bút ghi âm.
Mở nguồn điện, hung hăng ném lên người Tống Viễn Lâm.
“Lúc đầu cô ta muốn nhờ giúp đỡ. Cô ta liên tục gọi điện cho cái gì mà Tống Lâm, điều này thật khó chịu.”
“Sau đó, một mảnh giấy rơi ra khỏi túi của cô ta, cô ta ngừng vùng vẫy khi nhìn thấy nó.”
“Giấy gì?”
“Trông giống như… thiệp mời đám cưới hay gì đó.”
“Rồi cô ta bắt đầu mắng tôi, mắng những lời khó nghe. Tôi tức giận nên xuống tay.”
“Nhưng sau đó cô ta kể cho tôi nghe về hoàn cảnh của cô ta, tôi nghĩ có lẽ cô ta không muốn sống nữa nên cố tình chọc giận tôi, mong tôi sẽ giúp được cô ta.”
Đoạn ghi âm kết thúc.
Hai tay Tống Viễn Lâm giao nhau, hơi rung động, giống như nhẫn nại thống khổ cực lớn.
Đôi mắt hung ác nham hiểm vẫn khóa chặt Quý Tình.
Im lặng một lúc lâu, anh ta mới đẩy ghế ra, từng bước một đi về phía cô ta.
Có lẽ là sự tức giận trong ánh mắt quá mức rõ ràng, Quý Tình bất giác lui về phía sau một bước.
Vừa lui ra, giày cao gót kẹt trong khe hở của thảm.
Quý Tình ngã về phía sau, đổi lấy Tống Viễn Lâm cười lạnh một tiếng.
“Đây là mục đích cô tới tìm tôi?”
Vẻ mặt Quý Tình hạ xuống, cắn môi không nói lời nào.
“Thật ra thì không phải.”
Cô ta chỉ muốn tìm lại chồng mình.
Người chồng hư tình giả ý với cô ta, lại có thể thỏa mãn tất cả yêu cầu của cô ta.
Cho dù là dùng phương thức như vậy.
Cũng giống như tôi lúc trước.
Tống Viễn Lâm lại cười một tiếng, ngồi xổm xuống, hết sức dịu dàng vén tóc của Quý Tình ra sau tai.
Mở miệng lại giống như rắn rết:
“Nếu đã biết tại sao tôi lại cưới cô, tại sao còn muốn khiêu chiến ranh giới cuối cùng của tôi?”
“Cô muốn tiền, tôi muốn cô diễn cùng tôi một vở kịch. Vốn chúng ta trao đổi nhu cầu không phải sao?”
Trong lòng Quý Tình cả kinh: “Có ý gì?”
Tống Viễn Lâm đứng lên, chán ghét dùng khăn giấy lau tay Quý Tình.
“Ly hôn đi, ngày mai đi làm thủ tục.”
12.
Tháng thứ hai sau khi tôi chết, Tống Viễn Lâm ly hôn.
Quý Tình ở cửa cục dân chính đau khổ cầu xin, đối phương ngay cả ánh mắt cũng không muốn bố thí cho cô ta.
Anh ta tách từng ngón tay Quý Tình ra, bộ dáng ghét bỏ giống như đối xử với rác rưởi.
“Có mấy lời, tôi không muốn nói lần thứ hai.”
Quý Tình hai mắt đẫm lệ cứng đờ tại chỗ, cũng không dám làm phiền Tống Viễn Lâm nữa.
Cô ta cũng biết, tiếp tục ầm ĩ, ngay cả những thứ hiện có cũng sẽ mất đi.
Tôi bay giữa không trung, đờ đẫn nhìn trò khôi hài này.
Thì ra trong mắt Tống Viễn Lâm, ngay cả hôn nhân cũng là công cụ trả thù tôi, cũng có thể đùa giỡn như vậy.
Quả nhiên thật đáng buồn đáng tiếc.
Cũng có thể cười.
Đương nhiên, chuyện khiến tôi cảm thấy vô lý cũng không chỉ có một chuyện này.
Buổi tối hôm đó, cửa phòng trọ bị cậu tôi Kỷ Đại Hải cạy mở.
Ông nói với chủ nhà muốn lấy tro cốt của tôi, chôn ở quê.
Nhưng vừa vào cửa, lại trực tiếp lật tung tủ lên.
Cùng đi vào còn có con trai ông – Kỷ Minh Thành.
“Mặc dù Lộ Dương đã chết, nhưng mẹ con bé vẫn chưa chết, chúng tôi có thể lấy được tiền không?”
Kỷ Đại Hải một cái tát đánh vào mặt anh ta.
“Năm đó khi mẹ con bé bị liệt, Lộ Dương có thể đưa người đến bệnh viện? Bây giờ con bé còn có tiền chữa bệnh cho mẹ?”
“Mau đi, tìm giấy chứng nhận bất động sản!”
Kỷ Minh Thành bĩu môi, vẫn làm theo.
Từ khi mẹ tôi bắt đầu bị liệt, hai cha con này vẫn ngầm khuyến khích tôi bỏ tiền mua nhà cho Kỷ Minh Thành, thậm chí còn tìm người quấy rầy tôi.
Chẳng qua tôi nhất quyết giữ chặt, không chịu nhả ra.
Không nghĩ tới bọn họ còn có thể tìm tới.
Mà bọn họ đại khái cũng không nghĩ tới, hành động của mình vừa mới bắt đầu đã bị người ta phát hiện.
Tống Viễn Lâm đứng ở cửa, nhìn đống hỗn độn đầy đất, không chút lưu tình báo cảnh sát.
Làm xong ghi chép, lúc từ cục cảnh sát đi ra trời đã tối đen.
Ánh trăng chiếu xuống, giống như đêm chúng tôi cẩn thận dắt tay nhau về nhà năm đó.
Một mình anh ta đi trên cầu vượt, bóng lưng cao lớn thấm đầy mệt mỏi.
Nhớ tới đôi phụ tử vô sỉ kia, phá lệ thở dài một tiếng:
“Nhiều năm như vậy, em thật sự rất vất vả.”
Sau khi tôi chết, Tống Viễn Lâm rốt cục vì tôi nói một câu.
Tôi nghĩ tôi thật sự là đứa trẻ không được ông trời yêu thương.
Bởi vì là một đứa con gái, bố tôi sau khi tôi sinh ra đã bỏ vợ bỏ con, lập gia đình khác.
Mẹ tôi rất muốn có một chỗ dựa, coi tôi như con ghẻ.
Trên con đường theo đuổi hạnh phúc đã lựa chọn phương thức sai lầm nhất, khiến tôi phải chịu tiếng xấu mười năm.
Trên đời này không ai yêu tôi.
Ngoại trừ Tống Viễn Lâm.
Nhưng tình yêu kia cũng như phù du sớm nở dã tàn.
Đã từng tốt đẹp.
Rất nhanh lại vỡ nát.
Tôi ngồi trên lan can trống rỗng.
Muốn mở miệng.
Lại không biết nói cái gì cho phải.
13.
Cuối cùng Trình Minh tìm được Tống Viễn Lâm ở quán bar.
Trong ấn tượng, Tống Viễn Lâm luôn luôn là một người khắc chế, rất ít khi uống say thành cái dạng này.
Đường đi không vững còn khăng khăng muốn đi taxi.
Trình Minh không có cách, đành phải thỏa hiệp.
Giằng co một hồi, thật vất vả mới đưa người lên giường.
Đêm đã khuya, anh ta nhìn người đàn ông uống say mèm, yên lặng thở dài:
“Sớm biết có ngày hôm nay, cần gì phải làm vậy chứ.”
Tôi theo bọn họ trở về nhà, A Thu nhìn thấy tôi, lại vòng tới vòng lui.
Cọ xát, liếm một cái.
Vươn móng vuốt muốn ôm một cái.