Lại Một Năm Nữa Hoa Tàn - Chương 1
1.
“Tôi chết anh có thể cưới cô ta, chẳng lẽ anh không vui sao?”
Ở hiện trường hôn lễ, tôi bay bên cạnh Tống Viễn Lâm.
Anh ta không nghe thấy tôi nói, chỉ trầm mặt, bảo trợ lý không ngừng gọi số của tôi.
Hai lần không ai trả lời.
Lần thứ ba trực tiếp tắt máy.
Mười phút sau, anh ta mất kiên nhẫn.
Lấy điện thoại di động ra gửi cho tôi mấy tin nhắn, trong lời nói tràn đầy trêu tức cùng uy hiếp:
“Ngày trọng đại cô cũng không đến, là không muốn nhìn thấy tôi cưới người khác sao?”
“Hay cô nghĩ tôi sẽ thỏa hiệp nếu cô làm như vậy?”
“Lộ Dương, tôi nói lần cuối cùng, nếu hôm nay cô không xuất hiện, cả đời này cũng đừng nghĩ sẽ quay về.”
Khi nói chuyện với tôi, anh ta luôn luôn như vậy, đều tự mình đưa ra quyết định.
Đáng tiếc, hiện giờ anh ta tức giận hơn nữa, cũng không có cách nào phát tiết ở trên người tôi.
Bởi vì vài giờ trước, tôi đã chết.
“Tống tổng, hôn lễ sắp bắt đầu rồi, ngài nên đi thay quần áo.”
Thư ký Viên ôm máy tính bảng nhắc nhở anh ta, thân hình nghiêm chỉnh không kiêu ngạo không siêu nịnh.
Nghe vậy, tay Tống Viễn Lâm dừng lại trên màn hình, lông mày sắc bén nhíu lại.
Ngừng vài giây, mới ném điện thoại cho thư ký Viên:
“Tiếp tục gọi, gọi tới khi cô ta nghe mới thôi.”
2.
Không biết vì sao, tôi không thể rời khỏi Tống Viễn Lâm.
Hoặc là nói, linh hồn của tôi không thể cách anh ta ba bước trở lên.
Tôi buộc phải theo anh ta lên sân khấu.
Hiện trường hôn lễ được bố trí theo chủ đề đại dương, cá voi xanh khổng lồ lơ lửng trên không trung, đẹp như trong mộng.
Chẳng qua nhân vật chính của hôn lễ không phải là tôi, mà là Quý Tình.
Một năm trước, Tống Viễn Lâm bảo tôi đến công ty đưa cơm trưa, chỉ rõ muốn ăn tôm hấp muối.
Tôi lăn qua lăn lại từ sáng sớm đến giữa trưa, lúc làm tôm còn không cẩn thận cắt đứt tay.
Nhưng vừa vào văn phòng, thư ký Viên liền ngăn tôi lại.
Khi đó anh ta cũng mới vào công ty, lần đầu tiên xử lý chuyện như vậy, còn không có kinh nghiệm gì.
“Tống tổng đang họp, phiền Lộ tiểu thư ở bên ngoài chờ một chút.”
Một lời nói dối tồi tệ.
Lời còn chưa dứt, trong khe cửa liền tràn ra vài luồng thanh âm khả nghi.
Thư ký Viên thoáng cái đỏ mặt, ánh mắt lóe ra, tựa hồ đang tự hỏi nói như thế nào mới có thể làm cho tôi dễ chịu một chút.
Tôi mỉm cười, vỗ bờ vai anh ta an ủi:
“Không sao, tôi ở bên ngoài chờ là được rồi.” Liền bắt gặp anh ta ôm một cô gái xinh đẹp đi ra cửa.
Đó là lần đầu tiên tôi gặp Quý Tình.
Làn da rất trắng, đôi mắt rất đẹp, tóc đuôi ngựa buộc cao có chút hỗn độn, nhưng sự xinh đẹp không hề giảm đi.
Mặc dù tôi và cô ta đều không phải là bông hoa duy nhất trong bụi hoa vạn hoa của Tống Viễn Lâm, nhưng nhìn chung khẩu vị của người này, không có kiểu em gái học sinh thanh thuần như vậy.
Cho nên khi Tống Viễn Lâm nói với tôi anh ta muốn kết hôn với Quý Tình, tôi có chút kinh ngạc.
Cũng may tôi rất nhanh liền khôi phục tâm trạng, buổi tối hôm đó liền thu dọn xong tất cả đồ đạc.
Nói là thu dọn, cũng chỉ có một cái vali mà thôi.
Trước khi ra cửa, anh ta ngồi ở trên ban công, đầu ngón tay thon dài mân mê điếu thuốc, cười đến có chút châm chọc.
“Cái này cũng chịu không nổi?”
Anh ta từng bước một tới gần tôi, mùi thuốc lá nồng đậm xông vào mũi tôi, làm cho tôi có chút muốn ói.
“Thật ngại quá, Tống tổng, tôi không ngủ với người đã có gia đình.”
Nếu có gương, tôi chắc hẳn cười rất xấu xí.
Nụ cười của Tống Viễn Lâm cứng đờ trên mặt, cúi đầu bóp cằm tôi.
“Vậy tôi có nên khen cô có đạo đức nghề nghiệp không?”
Trong mắt anh ta, tôi chẳng qua chỉ là một người phụ nữ bỏ tiền ra mua.
Không ngủ với người có gia đình, nghe như một câu chuyện buồn cười.
“Hay là nói, cô còn muốn gả cho tôi?”
Tôi cúi đầu.
Tôi đã nghĩ về nó.
Nhưng cũng chỉ là…… nghĩ tới.
Nhưng ngay cả cái này, tôi cũng không dám thừa nhận.
Thật lâu thấy tôi không trả lời, Tống Viễn Lâm hơi trào phúng vỗ mặt tôi, thanh âm hơi lạnh đâm thẳng vào lòng người.
“Lộ Dương, tự hỏi mình, cô xứng không?”
3.
Tống Viễn Lâm trước kia không phải như vậy.
Thanh mai trúc mã mười năm.
Khi các cô gái khác phàn nàn anh ta không giảng bài cho mình, chỉ giảng cho tôi, anh ta nghiêm túc nói tôi không phải người khác.
Khi tôi tới tháng làm bẩn quần, bị người khác cười nhạo, anh ta một quyền giáng vào mặt nam sinh kia.
Nhưng hiện tại, tôi đã không nhớ nổi Tống Viễn Lâm khắp nơi bảo vệ tôi trông như thế nào.
Anh ta đối với tôi, chỉ có hận ý kéo dài không dứt.
“Lộ Dương, sao cậu không chết cùng mẹ cậu đi?”
Đó là những gì anh ta nói với tôi nhiều nhất sau đó.
Năm lớp 12, trường học đột nhiên mất điện.
Tôi và Tống Viễn Lâm về nhà sớm, vừa lúc bắt gặp cảnh tượng khó coi của mẹ tôi và bố anh ta.
Một bà mẹ đơn thân câu dẫn người đã có vợ, chuyện này rất nhanh truyền ra khắp phố phường.
Bố mẹ Tống Viễn Lâm cãi nhau một trận.
Nhưng trên đường bọn họ đến cục dân chính ly hôn, một chiếc xe tải lớn đột nhiên mất lái tông về phía họ.
Bọn họ thậm chí không thể chống đỡ được đến khi xe cứu thương chạy tới, liền nhắm mắt.
Ngày tang lễ, tôi đỏ mắt chờ trước cửa nhà Tống Viễn Lâm một đêm.
Khi anh ta tiều tụy không chịu nổi từ trong ánh mặt trời mờ mịt đi tới, câu đầu tiên nói với tôi là:
“Dương Dương, tôi không có bố mẹ, cậu có vui không?”
Anh ta ôm tôi, vòng tay siết chặt.
Đôi khi có những giọt nước mắt rơi trên vai.
Tôi nhịn đau, môi ngập ngừng, một lần lại một lần xin lỗi anh ta.
Nhưng cuối cùng, Tống Viễn Lâm cũng chỉ lắc đầu, bỏ lại một câu hai mắt đẫm lệ “Tôi hận cậu”.
Anh ta biến mất hoàn toàn trong cuộc sống của tôi, mẹ tôi cũng bởi vì chịu không nổi đả kích mà trúng gió tê liệt.
Nhưng làm cho tôi không nghĩ tới chính là.
Bảy năm sau, khi tôi rầu rĩ vì tiền thuốc men, Tống Viễn Lâm lại xuất hiện, hời hợt giúp tôi bù đắp đủ tiền viện phí.
“Lộ Dương, cô phải sống, tận mắt nhìn cô chịu khổ như thế nào.”
Có lẽ từ đó trở đi, kết cục của chúng tôi đã được định trước là một bi kịch.
4.
Chẳng qua, thủ đoạn tra tấn tôi của Tống Viễn Lâm không cao siêu, chẳng có gì hơn ngoài việc soi mói, bắt bẻ.
Pha cà phê tám lần mới chịu uống, nước tắm không đúng độ ấm sẽ nổi giận.
Một khi tôi đã thể hiện một chút bất mãn, đừng nghĩ đến việc ngủ vào ban đêm.
Do làn da tôi mẫn cảm, thoáng dùng sức sẽ bị bầm tím.
Tống Viễn Lâm chưa bao giờ bởi vì loại chuyện này thương tiếc tôi, thường thường là tận hứng như thế nào thì làm như thế đó.
Có lần tôi bị bệnh, đi bệnh viện truyền nước biển hai ngày, lúc trở về vừa vặn gặp một vị học trưởng.
Anh đưa tôi đến cửa nhà, lại thuận miệng nói chuyện với tôi hai câu.
Vừa vặn Tống Viễn Lâm đi công tác trở về nhìn thấy một màn này.
“Em còn sốt, anh có thể cho em nghỉ ngơi một lát được không?”
Tôi không biết anh ta vì cái gì đột nhiên tức giận, chỉ ảo tưởng anh ta có thể nhớ kỹ nhiều năm giao tình, buông tha tôi một lần.
“Còn có thể cùng người khác cười cười nói nói, hẳn là cũng không cần nghỉ ngơi.”
“Hơn nữa 39 độ, chưa thử qua, muốn thử xem.”
“Cầm thú.”
Tôi mắng anh ta, cố ý phân cao thấp với anh ta, nước mắt lại không tiếng động chảy xuống.
Tống Viễn Lâm bóp mặt tôi trở lại, ngón cái nhẹ nhàng lau qua cánh môi bị tôi cắn chảy máu.
“Đừng làm như ủy khuất lắm, cùng lắm thì ngày mai đi quẹt thẻ của tôi cho hả giận.”
“Dù sao dùng thân thể đổi lấy lợi ích, nhà các người vẫn am hiểu nhất.”
Tôi căm tức nhìn Tống Viễn Lâm.
Đâm vào chỗ đau của tôi lại làm cho anh ta khoái chí, nụ cười trên mặt đều mang theo vài phần dữ tợn.
“Bằng không cô cho rằng, bố tôi đối với nhà các người chiếu cố đều là vô duyên vô cớ sao?”
Khí thế của tôi thoáng cái liền hạ xuống.
Bởi vì ở điểm này, tôi căn bản không thể phản bác.
Sau khi xong việc, tôi bị sốt thêm ba ngày nữa, một mình trong phòng khách.
Mà Tống Viễn Lâm cách một bức tường, chỉ ở ngày đầu tiên ném tới một hộp thuốc hạ sốt.
Anh ta nói: “Lộ Dương, đừng chết trong nhà tôi, tôi ngại xui xẻo. “