Lại Gặp Quân - Chương 4
7
Cũng may đầu xuân vẫn dùng đệm chăn dày, thân hình của ta lại vô cùng mảnh mai, khi trốn ở phía dưới, nếu không nhìn kỹ thì sẽ không phát hiện ra được.
“Không có gì đáng quan ngại, vừa rồi biểu tỷ đã thay tại hạ tìm y sư tới, ta cảm thấy khỏe hơn nhiều rồi.”
Thẩm Yến đáp.
“May mà ta và ngươi chia làm hai đường, bỏ qua đội nhân mã kia mới hộ tống thành công đốc tra sứ ra khỏi kinh thành. Lần này ngươi là đại công thần, ngày sau phụ thân nhất định sẽ thưởng ngươi thật lớn.”
Thiệu Ngọc ngồi xuống bên cạnh giường, tán gẫu một số chủ đề ta nghe không hiểu.
Thẩm Yến: “Thiếu quân nhân hậu. Đợi tại hạ khỏi hẳn, nhất định sẽ đến tạ ơn.”
Ta vùi đầu trốn ở trong chăn đệm, chóp mũi của ta mơ hồ ngửi được mùi đàn hương thuộc về nam tử xa lạ trên người, ta cố gắng khắc chế để bản thân không hắt hơi, trên tay vô thức dùng sức, hung hăng bóp mạnh vào cơ bụng rắn chắc của người nọ.
Bất thình lình, y run rẩy cả người.
“Thẩm Niệm Chi, ta phát hiện…”
Thiệu Ngọc bỗng dưng trầm ngâm.
“Ngài phát hiện ra điều gì ạ?”
Ta nín thở.
Chắc lúc này Thẩm Yến cũng giống như ta.
“Ta phát hiện, ngươi đã thay đổi rồi.”
“Trước kia ngươi không phải như vậy, ngươi của trước kia chưa từng cảm thấy hứng thú đối với những món kim ngân châu báu đó, tại sao bây giờ ngươi lại vội vàng muốn chạy đi lĩnh thưởng đến thế?”
Thiệu Ngọc còn đang trầm tư, lại không phát hiện ra bất kỳ điều gì khác thường.
Thẩm Yến vô cùng bình tĩnh liếc mắt sang một bên, thản nhiên nói: “Lúc trước tuổi còn trẻ, không hiểu chuyện, chỉ cho rằng tiền tài là vật ngoài thân.”
“Nhưng bây giờ ta thấy ta cũng nên cưới thê tử, dù sao ta vẫn phải suy nghĩ cho tương lai của phu nhân.”
Lúc y nói những lời này, ta cảm giác được cơ thể gần trong gang tấc mơ hồ trở nên nóng hơn.
Ước chừng là cảm thấy nực, nên ngay cả mặt của ta cũng không ngừng bốc lên lửa nóng.
Lang quân Thẩm gia này đúng là một người có thể diện và rất cẩn thận.
Chỉ tiếc thân mang bệnh bất lực, về sau sợ là rất khó để lấy thê tử.
“Vậy thì đúng rồi. Nghe nói, bà con xa thân thích của mẫu thân ngươi thật sự đã tìm một mối hôn sự cho ngươi.”
Thiệu Ngọc hiểu rõ, lại vỗ vỗ vai y, nói một câu sâu xa: “—Nữ tử kia là người thế nào, sao ta không nghe ngươi nhắc tới?”
Trái tim ta sắp nhảy ra khỏi cổ họng rồi.
Ta không thể giải thích vì sao bản thân trước giờ làm việc gì cũng luôn quang minh lỗi lạc, nhưng hiện tại lại kinh ngạc và hoảng sợ đến thế. Thay vì trốn tránh, không bằng xông lên phía trước ngọc nát đá tan, dù sao thì hình như Thiệu Ngọc cũng không muốn gặp ta.
Thẩm Yến lại ở dưới chăn nhẹ nhàng nắm chặt lấy bàn tay bất an của ta.
“Tiểu nữ lang của tại hạ rất thẹn thùng, không thích bị nhắc tới cả tên lẫn họ, bình thường ngay cả việc cầu kiến muốn gặp mặt nhau cũng là yêu cầu xa vời. Nếu may mắn thì ta có thể nắm tay nàng, đến lúc đó, ta còn cả gan mời Thiếu Quân đến uống rượu mừng.”
Thiệu Ngọc cười nói: “Có thể khiến Diêm La mặt lạnh bảo vệ như vậy, nhất định là một nữ tử không đơn giản. Được, đến lúc đó bổn thiếu quân nhất định sẽ nể mặt ngươi!”
Hai người lại phân biệt vai vế chủ tớ rõ ràng rồi hàn huyên với nhau trong chốc lát, Thẩm Yến lập tức lấy lý do nghỉ ngơi cho tốt để mời Thiệu Ngọc trở về.
Tôi tớ mặc áo choàng vào cho Thiệu Ngọc lần nữa, bóng người cao gầy bị ánh trăng lượn lờ làm nổi bật lên, mơ hồ trông hơi cô đơn, hắn vừa cất bước đi rồi đột nhiên dừng, lại hỏi thêm một câu: “Bình thường ngươi nhớ ghé qua y quán Quý thị ở bên kia, theo dõi nơi đó.”
“Cũng sắp nửa năm rồi, ta đoán nàng ta đã chơi đủ rồi, cũng nên nghĩ đến việc trở về gặp ta.”
“Một nữ tử mồ côi, không còn danh tiết, ngoại trừ Thiệu gia ra thì có ai còn bằng lòng bảo vệ nàng ta không lo không nghĩ gì cơ chứ?”
Hắn thấp giọng thì thào, vừa như đùa cợt, vừa như đang tức giận, hắn nhấc đèn lồng lên rồi phất tay áo rời đi.
Sau khi nghe thấy hết những lời này, trong nháy mắt ta cảm giác bản thân như bị đặt trong hầm băng.
Danh tiết.
Ta ghét hai chữ này nhất.
Khoảng thời gian trở thành vị hôn thê của Thiệu gia, hình như trên trán ta có thêm rất nhiều nhãn hiệu, không có ai không nhắc nhở ta rằng nếu bản thân đã là vật sở hữu của Thiệu Ngọc, thì nên làm tốt bổn phận của vật sở hữu. Hơn nữa chỉ vì hắn đã từng nhìn thấy cơ thể gần như trần truồng của ta, mà ta lập tức mất hết danh tiết, đúng là buồn cười.
“Thiếu Quân vô cùng khinh thường Quý y sư.”
“Nói về ngoại hình, nàng xinh đẹp đoan trang, trí tuệ thức thể. Nói về bản lĩnh, từ nhỏ nàng đã đi theo tổ phụ nếm thử trăm loại thảo được, hôm nay còn một mình cẩn trọng lo liệu toàn bộ y quán, hành nghề y tới nay nhưng chưa bao giờ bị soi mói chỗ nào. Một nữ lang như vậy, mặc kệ nàng sống ở nơi nào, ước chừng cũng vẫn sẽ sống rất tốt.”
Thẩm Yến đột nhiên lên tiếng.
Có lẽ là bởi vì giọng điệu trầm bổng lúc lên lúc xuống đã làm ảnh hưởng đến vết thương vừa được băng bó cách đây không lâu, Thẩm Yến nhíu mày vì đau, đôi môi dần dần trở nên tái nhợt.
Ta không biết nên lo lắng cho thương thế của y trước, hay là nên cảm thấy kinh ngạc vì những lời kia, trong lòng vô cùng phức tạp, ta đành phải im lặng không lên tiếng nắm chặt lấy tay y, biểu thị ra mình vẫn ổn mới thôi.
Những đường nét trên gương mặt của Thiệu Ngọc ở dưới mũ trùm chậm rãi bị bóng tối che đi: “Thẩm Yến, hôm nay ngươi nói hơi nhiều, ta không thích nghe.”
Khi tiếng vó ngựa kịch liệt vang lên càng lúc càng xa, cuối cùng Thiệu Ngọc cũng rời đi.
Ta rửa sạch vết thương đã bị Thẩm Yến xé rách lần nữa vào lúc vừa rồi.
Y cũng im lặng, toàn bộ quá trình không nói gì nữa.
Ta từ trong ngực lấy ra phân nửa ngọc bội hình trăng lưỡi liềm, nhẹ nhàng đặt ở bên cạnh hắn:
“Trả vật về cho chủ.”
Còn tiếp…