Lại Gặp Quân - Chương 3
Sau đó quả nhiên ta vô cùng thanh tịnh, chỉ đợi thu xếp chuyện mở lại y quán Quý thị.
Đáng nhắc tới chính là, lúc ta ốm đau, Trương a tỷ đã nhận được một khối ngọc thạch đến từ Thiệu gia, nói là mỗi tháng có thể dựa vào khối ngọc này rồi đi đến tiệm cầm đồ trên danh nghĩa Thiệu gia để đổi lấy ngân phiếu.
Không biết Thiệu Ngọc làm thế vì mục đích gì, nhưng hắn vẫn để ý tới ta. Ta là dân đen xuất thân từ phố phường, cuối cùng trở về với phố phường, ta vừa không muốn day dưa không dứt với hắn, lại thật sự không có cách nào thanh cao đến mức không cần nhận bạc của hắn, vì thế ta dứt khoát bán một khối ngọc cho tiểu thương nhà khác, đổi lại ba ngàn lượng vào túi.
Bởi vì giai đoạn đầu không thiếu kinh phí, nên việc dựng lại bảng hiệu cũng dễ dàng.
Cuộc sống bỗng dưng trở về bình tĩnh trước khi gặp Thiệu Ngọc. Sáng sớm ra khỏi thành hái thuốc, trưa mở cửa khám bệnh, chiều tối ngủ với ánh trăng, khiến cho ta có loại cảm giác bản thân đang sống trong ảo cảnh không chân thật.
Vào buổi chiều nọ, ta đang châm cứu cho đứa trẻ bị sốt cao thì đón nhận một “tin tức tốt” không tính là tin tức tốt của Trương tỷ.
Đã cách nửa tháng, không ngờ bà mối nhiệt tình Trương a tỷ lại thật sự tìm được người phù hợp với điều kiện cho ta.
Biểu đệ xa Thẩm Yến của nàng ấy từng là con thứ của thiếu khanh Quang Lộc tự, nhân sĩ Kim Lăng, hiện giờ đang sống một mình ở Thái Nguyên làm người hầu cho gia tộc giàu có, năm nay hai mươi ba tuổi, dáng vẻ có hơi chu chính.
Sau khi đối chiếu sinh thần bát tự xong, nàng ấy bỗng nhiên tới gần ta, nhỏ giọng nói: “Quan trọng nhất là.”
“Tiểu tử này… Có bệnh ẩn.”
Vốn dĩ ta không hiểu, nhìn nàng ấy nháy mắt ra hiệu, ta mới chợt ngộ ra.
Trong người có bệnh ẩn, không sinh hoạt phu thê được, đương nhiên sau này không cần ta sinh con nuôi con rồi.
Thì ra đây chính là câu ‘phù hợp với điều kiện’ khi Trương tỷ nhấn mạnh.
Ta cảm thấy xấu hổ, lần này rốt cuộc là loạn điểm uyên ương phổ, nhưng dù sao bản thân đã dõng dạc muốn trước, nên ta không thể từ chối, chỉ đành đồng ý dự bữa tiệc ở Túy Hoa Lâu vào năm ngày sau.
Thanh phong tiễn sảng, ta rảnh rỗi dậy sớm, chỉ đeo một cây trâm bạc bình thường mình thích nhất, tranh thủ đi tới phòng bao trong Túy Hoa lâu rồi ngồi xuống.
Biểu đệ của Trương tỷ cũng đến đúng giờ, nhưng chậm hơn ta một bước, y đứng sau bình phong, như muốn tiến lên nhưng lại không dám tiến lên.
Ta nhìn bóng dáng cực kỳ to lớn và cao ngất kia chợt hiện ra, không hiểu sao ta lại cảm thấy có hơi sợ: “Lang quân chậm đã.”
“Đối với chuyện lúc trước của ta, nếu như Lang quân có nghe qua thì nên biết ta thật sự không tính là lương phối. Vả lại xưa nay ta không thích đánh đánh giết giết, nói vậy sau này ta nhất định sẽ không hợp với Lang quân. Cho nên chúng ta cũng đừng miễn cưỡng lẫn nhau nữa, sau khi trở về hãy nói với môi giới một tiếng, bảo rằng ta thô bỉ vô lễ, không phù hợp với nhãn duyên, qua loa từ bỏ việc này là được. Lang quân thấy sao?”
Nói xong, ta tháo trâm bạc đưa ra sau bình phong, nhét lung tung vào tay y.
Dân gian Đại Ninh có một quy tắc bất thành văn, nếu như một bên tương đối hài lòng với đường nhân duyên do bà mai mai mối, có thể đưa vật thiếp thân của mình lên để biểu thị mình đồng ý, nếu hai bên tặng vật thiếp thân cho nhau thì có nghĩa cả hai ngầm thừa nhận sau này đôi bên vẫn có thể tiếp tục ở chung.
Bởi vì qua loa, miệng lưỡi quá nhanh nên ta đã vô duyên vô cớ khiến cho người ta thật giả lẫn lộn và đến đây, vốn dĩ là ta đã mạo phạm đối phương, bởi vì muốn lấy lòng và cảm thấy áy náy, nên ta chủ động dâng trâm cài tóc của mình lên do ta không muốn làm y mất mặt.
Tay người nọ rộng rãi và ấm áp, cps rất nhiều kén mà người tập võ thường có, xúc cảm hơi thô ráp. Nhưng bởi vì bị ta vô tình chạm vào lòng bàn tay mà vô cớ trở nên cứng ngắc vì lo lắng, bàn tay vươn ra một lúc lâu vẫn chưa rút về.
Cách tấm bình phong vẩy mực sơn thủy, thanh niên mặc đồ đen im lặng một lúc lâu, cuối cùng đáp:
“Ta khó mà nghe theo những lời nói trái với lương tâm mình.”
“Thẩm mỗ chỉ biết, vị trước mắt mình – – là nữ lang tốt nhất trên đời này.”
Giọng nói này hơi quen tai, nhưng mặc kệ ta có làm gì cũng không nhớ ra được đối phương là ai.
Ta lập tức đẩy bình phong ra, nhưng không còn thấy bóng dáng của y nữa.
Chỉ có mấy cái bàn ở góc đường phía cửa ra vào có để lại một đôi giày gấm thêu hoa, kích thước vừa đúng là cỡ giày của ta, đệm mềm bên trong rắn chắc và thoải mái, lúc giẫm lên không cảm nhận được bị cấn đau ở vết thương.
Mặt khác, có một túi bánh hồ điệp nóng hôi hổi, ta khẽ cắn một miếng, không ngờ chúng chính là bánh của Minh Nguyệt phường.
Minh Nguyệt phường là cửa hàng điểm tâm được nữ tử hoan nghênh nhất trong thành Thái Nguyên, ít nhất phải xếp hàng dài cả buổi sáng thì mới có thể mua được món này.
Bởi vậy ta vô thức nghĩ tới Thiệu Ngọc ngay lập tức, hắn đã từng hỏi ta có thích điểm tâm của Minh Nguyệt phường hay không rất nhiều lần, có lẽ khi nào đi ngang qua thì hắn có thể giúp ta mua vài cái.
Lúc đó ta ngốc nghếch gật đầu, nhưng nhiều năm trôi qua, ta đã không đợi được nữa. Ngay khi ta sắp quên chuyện này, ta lại nhìn thấy bánh hồ điệp trong tay Lục An Nhiên, nàng ta vui vẻ và hớn hở chia bánh ra ăn chung với bọn nha hoàn: “Ta chỉ thuận miệng nhắc tới, không ngờ rằng Thiệu đại ca lại ghi tạc trong lòng. Nếu không, e là ta có đứng chờ từ sáng đến tối cũng sẽ không ăn được bánh hồ điệp nóng hổi như vậy.”
Nhìn từ phía xa, ta lập tức đột nhiên cảm thấy thật ra bản thân cũng không thích ăn bánh hồ điệp cho lắm.
Nhưng hôm nay cơ thể của ta lại rất thành thật – – ta ngây người ăn chúng, chẳng bao lâu sau ta đã ăn hết sạch bánh hồ điệp.
Đợi đến khi lấp đầy bụng, ta mới phát hiện bên cạnh còn đặt một nửa ngọc bội hình trăng lưỡi liềm, hiển nhiên một nửa khác đang bị chủ nhân của nó mang ở trên người.
Mặt ngọc trong suốt long lanh, nhìn ra được là ngọc bội thượng đẳng, ta nghĩ nhất định là vật tổ truyền mà lang quân Thẩm gia trân quý.
Ta tự hỏi vì sao rõ ràng lang quân Thẩm gia chưa từng quen biết ta, nhưng đã hiểu rõ ta như thế, ta đột nhiên nhớ tới cây trâm bạc trắng mình để lại cho y, y để lại thứ này cho ta chẳng phải hiển nhiên đã trở thành trao đổi tín vật rồi sao. Trong lòng ta cảm thấy căng thẳng, hối hận vì chuyện không ổn rồi.
6
Chuyến đi vội vã đến Túy Hoa Lâu này đã vô cớ khơi dậy sự tò mò của ta.
Ta đang suy nghĩ nên nói thế nào để tranh thủ thời gian đi tìm đối phương một chuyến nhằm nhận lỗi với người ta, đúng vào lúc nửa đêm, Trương tỷ vô cùng lo lắng đập vang cửa phòng ta, vội vã hô: “Cứu mạng.”
Đúng là Thẩm gia lang quân đã xảy ra chuyện.
Chờ đến khi ta chạy tới dinh thự của Thẩm Yến, y chỉ còn lại chút hơi tàn.
Trương a tỷ vừa lau nước mắt vừa nói biểu đệ của nàng ấy có số khổ quá, trên đường đuổi giết kẻ địch đã không cẩn thận trúng mấy đao, nhưng trước mắt tất cả lang trung hơi có danh tiếng trong thành đều bị tuyên vào cung, khám bệnh cho Thái tử đột ngột bị bệnh nan y, bởi vì bây giờ đã quá khuya nên mấy vị còn lại đều đóng cửa không thấy đâu nữa, chỉ có ta còn bằng lòng ra mặt giúp đỡ.
Lúc hành nghề y không tiện có người khác quấy rầy, chờ sau khi Trương a tỷ rời đi, ta đã một mình đi về phía giường.
Vén màn giường lên, đập vào mắt lại là một khuôn mặt quen thuộc.
Cùng với chiếc mặt nạ quỷ răng nanh kia.
Chỉ là mặt nạ đã bị hỏng, lộ ra một nửa bờ môi mỏng mím chặt cùng với hàm dưới sắc bén.
Ngoại trừ ám vệ tư nhân bên cạnh Thiệu Ngọc, còn có thể là ai?
Nhưng giờ phút này không phải là lúc nghi ngờ Trương a tỷ có dụng ý khác.
Thẩm Yến đang bị thương rất nặng.
Ta cởi bỏ quần áo của y, tập trung tinh thần cẩn thận khâu lại vết thương bị hở ra, trước trán bất tri bất giác đổ đầy mồ hôi, từng giọt từng giọt rơi vào trên da thịt trần trụi của y.
Có lẽ là gió thổi cỏ lay khiến người đang nằm bị đánh thức, y chậm rãi mở mắt ra từ trong cơn hôn mê, có vẻ như y đang lấy về được một chút ý thức.
“Ta xin lỗi.”
Y nhẹ giọng nói: “Thấy được ta, sẽ khiến cho nữ lang nhớ tới quá khứ không vui.”
“Đó là chuyện của ta và Thiệu Ngọc, ngươi đâu cần phải xin lỗi?”
Ta dừng lại một chút.
Ước chừng là thấy sắc mặt của ta trở nên lãnh đạm hơn, trông giống như muốn cắt đứt mối quan hệ, trong mắt y hiện ra chút buồn tủi, hơn nữa thấy trên người của y có nhiều vết thương chồng chất mặc cho người ta xâu xé, trong lòng ta chợt cảm thấy áy náy.
Ta lập tức hắng giọng, có ý ám chỉ: “… Về những chuyện khác thì chờ ngươi khỏe hơn chúng ta sẽ từ từ nói.”
Không biết có phải ta bị hoa mắt hay không, sau khi nói xong câu này, ta lại thấy y khẽ cong môi lên.
Ta dùng kim sáng chấm thuốc phấn ở đầu ngón tay, nghiêm túc bôi lên vết thương của y.
Bởi vì sợ y đau quá, ta bôi thuốc vô cùng nhẹ nhàng, thong thả.
Có vết thương khá sâu, ta chỉ có thể đến gần hơn, hơi thở không khỏi tinh tế phả lên trên da thịt y ngay lập tức.
Ta hồn nhiên không chú ý, cơ thể của y đang dần trở nên căng cứng.
“Quý y sư, có thể để ngày khác lại đến hỏi chẩn không, hoặc là chờ đại phu trong cung trở về, ta…”
Nghe giọng nói trầm khàn có hơi giống với tiếng rên rỉ của y, ta tưởng rằng y còn thấy khó chịu ở đâu đó, bèn lấy tay áp lên cổ y thử độ ấm ngay lập tức.
Không ngờ nhiệt độ trên người y nóng đến mức gần như có thể hòa tan ta ra.
Nhìn thấy sự nghi ngờ của y, ta thành thật nói: “Ta… Ta không bị sốt. Chỉ là trong phòng hơi nóng, xin làm phiền y sư hãy mở cửa sổ.”
Ta chỉ có thể mở cửa sổ gỗ ra một khe hở nho nhỏ.
“Ta phải tháo mặt nạ của ngươi xuống, kiểm tra xem trên mặt còn bỏ sót vết thương nào hay không.”
Chuyện cho tới bây giờ, ta vẫn chưa nhìn thấy rốt cuộc Thẩm Yến trông như thế nào.
Ngay lúc ta vừa chạm vào mặt nạ, ngoài cửa lại truyền đến một giọng nói quen thuộc:
“Niệm Chi, tình hình của ngươi thế nào rồi?”
Đúng là giọng nói của Thiệu Ngọc.
Sao hắn lại tới đây?
Trong đầu ta trống rỗng, cứ đứng sững sờ ra ngay ở chỗ cũ cũng khó xử.
Sau đó ma xui quỷ khiến thế nào, ta lại xốc chăn đang đắp nửa góc trên người Thẩm Yến lên, chen người trốn vào trong đó.