Lại Gặp Quân - Chương 1
1
Khi Hỉ Bà dẫn ta đi tới phòng khách, Thiệu Ngọc vẫn chưa về.
Chỉ có nội vệ bên cạnh hắn ngang nhiên xông vào trước mặt mọi người, lớn giọng nói ra nguyên do vì sao hắn chưa về.
Thì ra là cuối cùng vụ án kho lúa quận thủ phủ bị cướp cuối cùng cũng đã được giải quyết, thánh thượng cực kỳ vui mừng, lần này Thiệu Ngọc làm chủ lực nên tất nhiên hắn phải mang thuộc hạ dưới trướng đi theo mình, hắn dẫn đầu vào cung nhận thưởng.
Hắn trẻ trung, tương lai đầy hứa hẹn, có tinh thần trách nhiệm cao.
Nhưng hắn đã quên mất hôm nay là ngày cưới của hắn và ta.
Canh giờ bị chậm trễ tới tận lúc nửa đêm thì khoái mã của Thiệu Ngọc mới có thể đến nơi.
Mặc dù tay chân của ta đã tê dại từ lâu, nhưng ta vẫn cố gắng giữ dáng vẻ ưu nhã nhất để nghênh đón Thiệu Ngọc trở về.
Không ngờ, lại có một nữ tử mặc trang phục khác thừa cơ đi đến đây với hắn.
Hai người một trước một sau, lần lượt xoay người xuống ngựa.
Có lẽ nữ tử kia bị thương ở bên hông, hắn còn vô cùng săn sóc dùng tay nâng lấy người nàng ta, đỡ nàng ta vững vàng đáp xuống đất.
Qua lớp lụa mỏng như cánh ve, ta còn có thể mơ hồ nhìn thấy hình dáng của bọn họ.
Một người buộc cao tóc kiểu đuôi ngựa, một người mặc áo giáp sắt màu đen rất oai phong, cả hai người sóng vai nhau đứng chung một chỗ, dù họ không nói lời nào nhưng vẫn có thể cảm nhận được giữa họ có sự ăn ý và tin cậy lẫn nhau.
Thiệu Ngọc: “Vãn Thư, đây là Liễu bộ đầu, vừa mới theo ta gặp mặt hoàng thượng xong, nàng ta đã thuận đường đến đây để góp thêm chút không khí vui mừng, ta cũng thuận tiện chở nàng một đoạn đường.”
Nữ tử kia vái chào với ta, sang sảng nói: “Quý gia tỷ tỷ, đều tại ta cứ nhất định phải kéo Thiệu đại ca nói chuyện cũ một lúc ở trước Thánh thượng nên bấy giờ mới làm chậm trễ một chút thời gian. Ta vẫn chúc mừng các ngươi, tân hôn vui vẻ!”
Ta cười mà không nói, để mặc cho Thiệu Ngọc nắm tay kéo ta đi về phía chủ vị.
“Vãn Thư, để nàng vẫn luôn chờ ở đây, vất vả cho nàng rồi. Nếu nàng cảm thấy không vui, sau này ta sẽ bù đắp lại cho nàng một hôn lễ khác, được không?”
Hắn cau mày thấp giọng nói xong, mới vừa nhìn ta thêm hai lần.
Như thể cuối cùng hắn cũng có thời gian để cẩn thận đánh giá ta, sự kinh ngạc vì vẻ đẹp chợt lóe lên trong mắt hắn, hắn lập tức ngầm thừa nhận để hôn lễ vẫn tiếp tục diễn ra như cũ, làm như chưa từng xảy ra chuyện gì cả.
Hỉ nương vốn đang câm như hến, bấy giờ bà bắt đầu hô lớn: “Nhất bái thiên địa…”
Ta lại âm thầm rút tay ra.
“Bỏ đi, Thiệu Ngọc.”
Ta bỗng dưng lên tiếng, quạt tròn trong tay đột nhiên rơi xuống đất.
Trước mắt bao người, ta để lộ ra khuôn mặt thanh tú của mình, đối mặt với ánh sáng chói mắt trước mặt.
Đám vú già xung quanh lập tức quỳ xuống: “Đại hôn chi lễ vẫn chưa được hoàn thành, nữ lang tuyệt đối không thể tùy ý làm rơi quạt cưới được!”
Thiệu Ngọc khiếp sợ không thôi: “Vãn Thư, ở đây có nhiều người đang nhìn đến thế mà nàng lại chơi cái trò gì vậy hả?”
Lục An Nhiên ở một bên nhịn không được vội vàng khuyên nhủ: “Du mộc đầu! Quý gia tỷ tỷ đang giận huynh vì huynh đã đến muộn đấy, huynh còn không mau nhận lỗi với tỷ tỷ đi? Tỷ tỷ, tỷ đừng tức giận, mặc dù Thiệu đại ca phá án cùng với ta, nhưng trừ công sự ra thì chúng ta không hề qua lại gì với nhau cả, chúng ta chỉ giống như huynh đệ…”
“Những gì ngươi nói là thật à?”
Ta đột nhiên cười khẽ, ngắt lời nàng ta: “Ngươi đang nói loại huynh đệ chỉ vì làm nhiệm vụ nên cần phải ngủ chung một giường với nhau, hay là loại huynh đệ hằng ngày vào lúc nghỉ ngơi có thể tùy tiện trèo tường rồi ra vào phòng ngủ của người khác?”
Khi ta nói ra hết toàn bộ những chuyện cũ đã bị phủ bụi nhiều ngày qua, tiếng bàn tán của tân khách xung quanh vang lên, sắc mặt của Lục An Nhiên cũng dần dần trở nên trắng bệch.
Ngược lại Thiệu Ngọc là người không đứng vững được trước, hắn gắt gao nắm chặt lấy cổ tay ta: “Quý Vãn Thư, trước giờ Lục bộ đầu đã quen với việc không câu nệ tiểu tiết mà thôi, không phải tất cả mọi người đều nhạy cảm và lo lắng như nàng đâu, nàng cần gì phải nói ra với giọng khắc nghiệt đến vậy!”
Mệt quá.
Vì đêm động phòng hoa chúc này, ta đã bắt đầu trang điểm từ rạng sáng, trời còn chưa sáng ta đã quỳ ân chào tạm biệt trưởng bối, mở tiệc chiêu đãi họ hàng khắp nơi, rồi đến bày trí đại sảnh để tiếp khách, cân nhắc hình thức của các món ăn trong danh sách, ta còn tận tâm tận lực làm đủ từng cách một.
Ngay cả hỉ phục của hắn, cũng là do ta tự tay thêu.
Nhưng hắn không mặc.
Ta vốn không giỏi thêu thùa, nhưng trước khi tổ phụ qua đời đã từng nói, nữ tử bình thường xuất giá là chuyện lớn cả đời chỉ có một lần, cần phải làm hết sức nghiêm túc.
Vì thế, ta bắt đầu học lại từ đầu, không biết đã thức trắng bao nhiêu đêm, đâm trúng đầu ngón tay bao nhiêu lần mới đổi lấy từng mũi từng ngón dốc hết tâm huyết mà làm ra.
Nhưng thứ ta đợi được là giờ phút này, người ta mang hồng nhan tri kỷ của mình đến để thành thân với ta, thậm chí còn không thèm thay quân trang ra.
Còn luôn miệng nói, nói bái đường gì chứ?
Ta lười tranh luận với hắn, lần đầu tiên trong đời ta có kiên nhẫn tách từng ngón tay của hắn ra khỏi tay mình, sau đó hất ra.
Rồi ta lại chậm rãi vươn tay gỡ mũ phượng xuống, dùng hết toàn bộ sức lực để ném nó xuống dưới chân bọn họ.
Ngọc anh, minh châu nứt ra thành từng mảnh, văng khắp nơi và rơi vào đôi giày vẫn còn dính đầy bùn đất của Thiệu Ngọc, nhất thời tiếng vỡ vụn vang lên không dứt. Càng nói không rõ có bao nhiêu tiếng khuyên can, an ủi vang lên, họ thẳng thắn nói lần này ta làm loạn như thế là không hợp với nghi lễ, không may với những người khác.
“Được thôi, nếu xung quanh đều là một chữ không, vậy giấy hôn ước này không được hoàn thành nữa!”
Dứt lời, ta xoay người bước vào trong bóng đêm, không nhìn hắn thêm lần nào nữa.
Chỉ có vị nội vệ trẻ tuổi vừa mới đến truyền lời kia là khiếp sợ dõi mắt nhìn ta son phấn hoa lệ, tóc mai rối tung đi băng qua sảnh đường.
Dưới lớp mặt nạ quỷ răng nanh, đôi mắt của y chợt run lên khi chạm đến ánh mắt giận dữ của ta, rồi lại quên cúi đầu lảng tránh.
2
Ta trở lại nhà cũ Thiệu gia.
Ta đã tự nhốt mình trong phòng suốt đêm.
Trong phủ đã có nha hoàn lấy đi tất cả những vật sắc nhọn trong phòng từ lâu, họ nói là sợ ta nghĩ quẩn.
Rất nhanh thôi, trong thành sẽ lan truyền việc nữ tử Quý gia đại nghịch bất đạo ở trong hôn lễ ngự ban, giống như một kẻ điên thất tình.
Nhưng những lời này chỉ nổi lên được vài ngày thì lập tức bị quên lãng. Dù sao cũng có rất nhiều khuê tú tha thiết và ước mơ mình có may mắn gả vào Thiệu gia. Quậy thì quậy thôi, sau khi bình tĩnh và tỉnh táo trở lại, chẳng phải ta sẽ vội vàng đi cầu xin người ta sao.
Nhưng bọn họ không biết, đây sẽ là đêm cuối cùng ta ở lại Thiệu phủ.
Đón ánh trăng sáng ngời, ta đề bút viết xuống hủy thư.
Phong thư hủy hôn này đã bị trì hoãn tận năm năm.
Năm đó, ta mười sáu tuổi.
Là một tiểu cô nương mồ côi, không có phụ thân, không có mẫu thân, chỉ có thể nhờ vào việc trông coi y quán do tổ phụ đã qua đời để lại cho ta để mưu sinh trong thành Thái Nguyên.
Mà Thiệu Ngọc xuất thân Trâm Anh thế tộc, phụ thân làm tể tướng, mẫu thân lại là Ngọc Hoa trưởng công chúa có tiếng thơm đương triều.
Có thể nói, hắn cách biệt một trời một vực với ta.
Cho dù có làm cách nào thì hai bên cũng sẽ không dính dáng gì đến nhau.
Thế nhưng khi hắn vừa đến tuổi cập kê đã lập tức đi đến Hình bộ để nhậm chức, tiếp xúc với những án kiện dây mơ rễ má hỗn độn, không tránh khỏi việc gặp phải cảnh minh thương ám tiễn. Vào một đêm hè khi tiếng ve kêu vang, cả người hắn đầy vết thương, nghiêng ngả lảo đảo xông vào y quán sắp đóng cửa của ta.
Trên mặt hắn đỏ ửng và đổ đầy mồ hôi, hắn khàn giọng nói: “Ta đã bị kẻ xấu hạ dược, nếu như nữ lang chịu cứu, ngày sau ta nhất định sẽ trả lại ơn tình này.”
Mắt thấy hắn sắp tự cởi vạt áo đẩy ta lên giường, ta biết rõ chuyện gì sắp xảy ra.
Nhưng nam tử này có sức lực mạnh hơn ta, tay chân của ta đều bị hắn cố định không thể động đậy được, ta chỉ có thể dựa vào chút sức lực cuối cùng, giãy dụa đâm năm cây châm dài vào huyệt đạo quan trọng của hắn. Chợt, hắn rên rỉ một tiếng cực kỳ thống khổ, sau đó lập tức ngã vào trong lòng ta.
Chờ sau đó Thiệu gia chạy tới cứu viện thì họ đã nhìn thấy cảnh tượng quần áo hai người xốc xếch, sắp làm tới bước cuối cùng, vô cùng khó xử.
Thành Thái Nguyên là kinh thành của Đại Ninh, là nơi có lễ nghi quy củ sâm nghiêm nhất, càng miễn bàn về trinh tiết của nữ tử.
Mà ta lại là người không có chỗ nương tựa, không ai sẽ nói chuyện giúp ta cả.
Mặc dù ta kiên trì nhận định bản thân không hề làm gì với hắn cả.
Nhưng vì thể diện cao quý, e dè của Thiệu gia cùng với giáo dưỡng truyền dạy qua từng đời, họ nhất định sẽ không để cho Thiệu Ngọc trở thành một kẻ bội tình bạc nghĩa.
Rất nhanh, Thiệu gia đã xin được một lá hôn thư ngự ban, quyết định hôn sự cho hai người chúng ta.
Nhưng người đã từng là hàng xóm láng giềng của ta đều cảm thấy rất hâm mộ ta, họ chỉ đơn giản nói rằng ta đã bay lên đầu cành rồi trở thành phượng hoàng, nói phần mộ tổ tiên ta bốc khói xanh, mới không làm gì cũng nhặt được một vị hôn phu quý giá như vậy.
Dần dà, điều này đã khiến cho ta có hơi cảm thấy lạc lõng.
Bởi vì ta không thể không thừa nhận, Thiệu Ngọc đúng thật là một phu lang tuấn tú hiếm có trên thế gian này.
Thỉnh thoảng ta sẽ cảm thấy, không bằng đâm lao thì phải theo lao, cứ làm một vị thê tử hiền lành, lương thiện là được.