Lạc Vào Trò Chơi Kinh Dị - Chương 4
11
Ngày tổ chức tiệc ăn mừng, tôi uống say.
Cố Thành Hãn đưa tôi về nhà.
Anh đứng trước căn phòng tôi thuê, im lặng nửa ngày trời.
Lúc ấy tôi thuê một cái gara tầng hầm.
Khi đó đúng trời nồm ẩm, phòng ẩm ướt kinh khủng, có thể cào được cả nước đọng ở trên tường.
Ngày hôm sau khi tỉnh lại, Cố Thành Hãn ngồi bên giường tôi, không nói năng câu nào.
“Anh không phát lương cho em à? Không chia hoa hồng cho em sao? Chỗ em ở này có dành cho người không!”
“Trần Cẩn Nhất, em muốn lòng anh băn khoăn hay là thế nào?”
“Dù gì em cũng là người có cả triệu bạc trong tay, cứ ngược đãi bản thân như vậy làm gì chứ!”
Anh mắng tôi một chập, mắng tới mức chính mình cũng hoen đỏ vành mi.
Tôi hơi ngại ngùng, bèn kéo anh ra ngoài.
Anh thì không động đậy, mông như gắn đinh xuống dưới vậy.
“Hôm nay em mà không chuyển đi thì anh cứ ở lại đây với em.”
Tôi lúng túng gãi đầu.
“Không phải chỉ là một chỗ ngủ thôi ư, chỗ này cũng vẫn ngủ được mà, sao lại phải chuyển chứ?”
Không biết anh đang bận gì trên điện thoại, ngón tay gõ thật nhanh trên bàn phím, miệng thì nói lời rất ác độc:
“Trần Cẩn Nhất, em nghèo quá tới sợ rồi phải không?”
“Em sợ lại xảy ra chuyện như lúc trước, công ty nợ một khoản lớn, em thậm chí còn chẳng có chỗ ở chứ gì?”
Dứt lời, anh giơ màn hình điện thoại lên cho tôi xem:
“Có thích căn này không?”
“Không thích cũng vô dụng, anh đã bảo người mua lại rồi.”
“Xách đống đồng nát này của em chuyển ngay vào trong hôm nay cho anh!”
Đèn trong ga ra tầng hầm lạnh lẽo lắc lư chiếu lên mặt anh.
Lúc này khuôn mặt vốn lạnh lùng của anh trông đẹp đến lạ.
“Trần Cẩn Nhất, bất kể trước đây em sống như thế nào, cũng chẳng quan tâm rốt cuộc em đang nghĩ cái quái gì, sau này chỉ cần Cố Thành Hãn này còn sống một ngày, thì em sẽ không gặp phải cảnh khốn cùng nào hết.”
“Anh có tiền, nghe rõ chưa?”
“Ha ha, nghe rõ rồi, rõ rồi.”
Tôi lau nước mắt cười đáp.
12
Nói ra thì đến chính bản thân tôi cũng cảm thấy khó tin.
Thời đại nào rồi mà tôi còn được sinh ra trong một gia đình cực kỳ trọng nam khinh nữ.
Trên tôi có ba chị gái, là Chiêu Đệ, Lai Đệ và Phán Đệ.
Nguyên danh của tôi là Phương Nữ Tiện.
Chẳng biết có phải cái tên này của tôi thật sự có hiệu quả không mà sau tôi đúng là một thằng em trai.
Tôi còn chưa học xong cấp hai thì mẹ bảo tôi đừng đi học nữa, ra ngoài làm việc kiếm tiền cho em trai tiêu.
Tôi nghe lời bà xin nghỉ học một năm.
Sau khi kiếm được tiền, tôi lấy đi nộp học phí cho mình rồi học tiếp, không về cái “nhà” kia nữa.
Lớn lên rồi thì có tiền, trong thẻ có cả trăm triệu.
Nhưng tật xấu thì không thay đổi được.
Tôi cảm thấy mình không thể hưởng thụ cuộc sống quá tốt, tiền thì có thể liều ch//ết mà kiếm, nhưng không được tiêu.
Nhưng Cố Thành Hãn lại nói khác.
Anh nói, chỉ cần anh sống ngày nào thì tôi sẽ không rơi vào cảnh khốn cùng như trước nữa.
Người khác mà nói lời này thì tôi không tin đâu, nhưng anh nói, tôi lại thật sự tin.
Anh là một người cực kỳ thông minh, rất biết kiếm tiền.
13
Ngày 27 tháng 12 năm 2020.
Ngày thứ mười lăm sau khi Cố Thành Hãn mất tích.
Mẹ kế và em trai của anh chiếm đoạt công ty.
Trên tay bọn họ có đơn chuyển nhượng cổ phần công ty có Cố Thành Hãn tự tay ký tên.
Không ai trong công ty chịu tin.
“Thành Ý” là toàn bộ tâm huyết của chúng tôi, hệt như chúng tôi cùng nhau vất vả nuôi lớn một đứa bé, cuối cùng mới chờ tới ngày nó trưởng thành.
Cố Thành Hãn sẽ từ bỏ “Thành Ý” ư?
Đúng là không thể tin tưởng được.
Nhưng mọi người có hoài nghi thì cũng vô dụng, bọn họ nắm công ty là chuyện hợp pháp.
Huống chi đương sự Cố Thành Hãn đâu có ra mặt nói nửa chữ “không”.
Trong vòng ba năm, mười ba người chúng tôi, một mất tích, mười một người khác bị ép phải bỏ đi, chỉ còn lại một mình tôi cố gắng chịu đựng.
Tôi tận mắt nhìn thấy “Thành Ý” nhanh chóng lao dốc, muốn ngăn cơn sóng dữ mà lại không có năng lực.
Nhưng không sao.
Quan trọn là tôi đã thu thập đủ chứng cứ, có thể chứng minh Cố Thành Hãn bị mẹ kế và em trai mưu hại.
14
“Cho nên… chúng ta đều đã ch//ết hết?”
Vừa mở miệng mới phát hiện giọng tôi đã khàn đặc.
“Anh chết, còn em thì chưa.”
“Cẩn Nhất, anh không thể che chắn phía admin quá lâu, em nhớ rõ những lời anh chuẩn bị nói bây giờ đây.”
“Phương pháp qua cửa trò chơi này là gi//ết anh, lấy bản đồ xuống núi từ trong cơ thể anh, theo con đường trên bản đồ là có thể ra ngoài.”
“Những NPC khác, chỉ cần em không có ý nghĩ muốn hại họ thì bọn họ chắc chắn sẽ không làm hại em.”
“Em đã nghe rõ chưa?”
Tay tôi bị nhét vào một thứ gì đó lạnh lẽo.
Là một con dao găm.
“Cẩn Nhất, anh ở đây cũng chính là một cỗ máy gi//ết người, anh không về được, nhưng em thì có.”
“Hãy lật lại bản án giúp anh.”
Những tiếng ồn ào như thủy triều từ phương xa tới gần, tôi biết che chắn của anh đã mất tác dụng.
Ánh mắt nóng bỏng của anh lập tức trở nên tĩnh lặng như nước, lạnh lùng như băng đá, nhìn tôi với vẻ cao quý xa cách, như thể chúng tôi chưa từng quen biết.
Bàn tay lạnh như băng b//óp chặt cổ tôi, nhấc cả người tôi lên.
Càng lúc đôi tay ấy càng siết chặt như thể muốn lấy m//ạng tôi.
[Ting – Người chơi số 3681, chúc mừng bạn nhận được đạo cụ cấp SSS: Dao găm hoa hồng!]
Tầm mắt tôi trở nên mờ nhòe choáng váng vì cảm giác nghẹn thở.
Tôi cố nhìn rõ khuôn mặt tái nhợt của anh qua đôi mắt đang giàn giụa nước mắt.
Ba năm rồi, em đã ba năm không được gặp anh.
Cố Thành Hãn, em thực sự rất nhớ anh.
15
Tay tôi buông lỏng hai bên, con dao găm rơi xuống đất.
“Lật lại bản án?”
“Sống lại?”
Đều vô nghĩa.
Em không muốn rời khỏi anh nữa.
16
Bên tai đột nhiên vang lên tiếng cười the thé.
Người chơi Trần Hạo nhanh chóng từ cửa lắc mình lao vào, nhanh chóng nhặt lấy con dao găm bên chân tôi lên, rồi đâm thẳng lên người Cố Thành Hãn.
“Phập!”
Tiếng thứ vũ khí sắc bén đâm vào thịt.
M//áu lạnh lẽo bắn lên mặt tôi, mang theo mùi tanh nhàn nhạt.
Cố Thành Hãn buông cổ tôi ra, giơ một tay v//ặn gãy cổ Trần Hạo.
Anh đưa lưng về phía tôi, dùng dao găm kho//ét ngực, tay móc vào một nửa thì dừng lại, ánh mắt đầy sắc bén đảo qua cửa, gã người chơi cuối cùng cũng mất m//ạng tại chỗ.
Tôi nhìn tấm bản đồ đầm đìa m//áu chảy mà khẽ cười một tiếng:
“Hầy, thứ này đáng sợ quá, em không dám lấy đâu.”
“Hay là em không đi nữa, gia nhập với các anh luôn có được không? Các anh có còn thiếu nhân viên không? Anh biết em luôn rất chăm chỉ mà.”
Tôi nhìn anh đầy mong chờ, không dám bỏ qua bất cứ biểu cảm nào trên mặt anh.
Hai hàng lông mi dày của anh khẽ rung rung, ánh mắt còn lạnh lùng hơn cả ban nãy.
Ánh sáng màu đỏ vụt lóe, vết máu trên bản đồ biến mất.
Đó là một cuộn giấy da cừu màu ố vàng.
Ánh mắt anh kiên định không cho phép kẻ khác nghi ngờ như lúc đưa ra quyết định khi xưa.
“Về đi, Cẩn Nhất.”
17
Tôi giao nộp toàn bộ chứng cứ mà mình thu thập được ba năm qua cho cục cảnh sát.
Chưa tới một tháng, mẹ kế và em trai anh sa lưới.
Lúc sa lưới, mẹ kế của anh đang ở trung tâm mát xa tư nhân, đang hôn hít thắm thiết với một tay nam kỹ thuật viên có cơ bụng tám múi.
Mà đứa con gái nằm bên cạnh em trai anh dường như có mối quan hệ nào đó với ba của anh, lúc ấy ba anh chứng kiến tận mắt, tức giận tới mức chảy m//áu não.
Tôi đưa toàn bộ tin tức và video liên quan tới trước mộ Cố Thành Hãn.
Tôi đọc từng cái cho anh nghe, bật từng video một cho anh xem.
Cảnh sát nói lúc bị ch//ôn thật ra anh vẫn chưa ch//ết, còn tỉnh dậy.
Nhưng anh không có mắt, không nhìn thấy gì, cũng không phát ra được âm thanh nào.
Chỉ hút vào một lượng lớn bùn đất, cuối cùng tuyệt vọng ch//ết dưới lớp đất dày.
Cảnh sát nói xương đầu của anh bị đ//ập vỡ, khuôn mặt điển trai ấy chắc cũng be b//ét lắm.
Chắc chắn là đau lắm.
…
Tôi ngồi trước mộ anh, khóc tới ngất đi, những đối tác trước kia đều ở bên trông chừng tôi không dời bước.
…
Vương Chí Đào cũng đã kết hôn, vợ hiện tại của anh ấy rất đáng tin, không tiết lộ thông tin bí mật của công ty.
Đúng vậy, công ty của anh ấy bây giờ cũng không tệ.
Thương hiệu Thành Ý đã bị hủy rồi, giờ anh ấy có thể sử dụng cái tên “Thành Ý” này.
Còn là những đối tác cũ chúng tôi.
…
Chỉ tiếc là thiếu đúng một người.
18
Mặt trời lên cao, hệt như ngày tôi nhìn thấy anh trong game kinh dị kia.
Tôi tới trang viên thu thập di vật của anh.
Đành chịu thôi, dạo này tôi không muốn đi làm, bèn nghĩ cớ tới đây trốn việc, dù sao đám người Vương Chí Đào cũng không dám nói gì tôi.
Tôi ngồi trước bàn làm việc trong văn phòng anh thật lâu.
Ngồi ở đây nhìn ra ngoài cửa sổ là những cây đào nở hoa rực rỡ khắp núi đồi.
Lúc trước chính vì cảnh đẹp này nên tôi mới bảo anh mua tòa trang viên này.
Khi ấy anh còn sờ cằm nói: “Đẹp thì đẹp đấy, chỉ là hơi xa, nếu có người đột nhập cướp bóc, có báo cảnh sát thì chắc chắn cũng không tới kịp.”
Lúc đó tôi nghe xong chỉ cười, nói rằng anh nghĩ nhiều thật.
Nhưng tôi đâu có ngờ một người thông minh như anh, chuyện anh lo lắng sao có thể là nghĩ nhiều được chứ?
Lúc tôi rời khỏi trò chơi, anh còn bảo tôi đừng bao giờ tới nơi này nữa.
Chắc là sợ tôi cũng bị người ta làm thịt ở ngay đây ấy chứ!
Tôi cười nằm vật xuống chiếc ghế rộng của anh, ánh mắt thoáng thấy một thứ như ngăn kéo ở dưới bàn.
Tôi giật mình, bèn chậm rãi kéo ngăn tủ ra.
Trên một đống giấy tờ tài liệu là một chiếc hộp màu nhung tơ đỏ tinh xảo lẳng lặng nằm trên.
Tôi mở ra, thấy đó là một chiếc nhẫn kim cương trông rất có phong thái của nhà giàu mới nổi.
Trong hộp có khắc hai dòng chữ:
“Này, giờ thấy đủ an toàn rồi chứ?
“Tiểu thư Cẩn Nhất, chúng ta kết hôn nhé.”
= Hết =