Lạc Vào Trò Chơi Kinh Dị - Chương 3
7
Nhưng tôi vừa chạy lên tầng ba thì tôi và cô hầu gái toàn thân là máu đâm sầm vào nhau.
Cô ấy có vẻ mặt khá khó chịu, tuy muốn ngăn không cho tôi xem, nhưng tôi vẫn nhìn thấy.
Hai tay của cô ta, mỗi tay kéo một cái x//ác không trọn vẹn của một nam một nữ.
Trên nền gạch men sứ màu trắng lạnh lẽo là vết m//áu thật dài, trông rất rợn người.
Mà trên cầu thang sau lưng tôi là tiếng bước chân cứng ngắc lạnh lẽo đang dần dần tới gần.
“Quý khách, đừng sợ, người tiếp theo chính là cô…”
“A a a a a a a!”
Tôi hét lên rồi điên cuồng bỏ chạy.
Đầu óc là một mảnh hỗn loạn.
Chuyện gì thế? Chuyện gì thế?
Quản gia muốn tạo phản à? Anh ta muốn làm thịt tất cả mọi người rồi thế chỗ sếp ư?
Tôi chạy vào phòng tổng thống, khóa ba cánh cửa trong ngoài, rồi trốn vào trong tủ treo quần áo rất dày kia.
“Không tìm thấy mình, không tìm thấy mình, không tìm thấy mình…”
“Cạch!”
Cửa phòng ngủ bị mở ra.
“Cộp, cộp, cộp…”
Tiếng bước chân nặng nề chậm rãi tới gần.
Rồi dừng ngay trước tủ quần áo.
Tôi ngừng thở.
“Kẹt…”
Cửa tủ quần áo được mở ra một kẽ nhỏ.
Để lộ khuôn mặt tái nhợt đầy hung ác, với đường nét khuôn mặt góc cạnh lạnh lùng.
U hu hu, là giám đốc, anh sếp của tuiiii!!!
Tôi như vừa gặp được người thân!
Đệt mợ, sao quản gia lại giơ dao ngay sau lưng sếp tôi!
Tôi lập tức hiểu!
Đây chính là cơ hội cứu giá trời cao ban cho tôi, chỉ cần lần này tôi cứu được sếp, sau này tôi sẽ được cầm bát sắt, à không, là bát vàng rồi!
*bát sắt: ý chỉ công việc ổn định
Tôi lập tức ưỡn thẳng lưng, đẩy cửa tủ ra thật mạnh, sếp bị tôi đẩy cái lảo đảo cả người.
Tôi quơ lấy băng ghế rồi đập thẳng vào mặt tay quản gia.
“Rắc!”
Cổ anh ta phát ra một tiếng vang giòn tan, ngã người xuống đất ngất xỉu.
Tôi vội vàng kéo sếp trốn vào trong tủ treo quần áo.
Sắc mặt sếp sa sầm, mũi bị cửa tủ đập vào nên hơi đỏ lên.
Đôi môi tuy tái nhợt nhưng vẫn rất đẹp của sếp hơi hé như muốn nói gì đó, tôi vội bịt lại ngay.
“Sếp Cố anh đừng nói gì vội, phòng này của anh hình như dính phải thứ không sạch sẽ rồi!”
[Tài thật tài thật, chị bất cần đúng là điên quá trời rồi!!]
[Chị… chị ta lại kéo BOSS cuối vào trong tủ treo quần áo với mình? Là cô nàng này điên rồi hay tôi bị mù?]
[Không phải chứ, sao mặt BOSS lại hơi đỏ thế kia? Anh mà như vậy là tôi chuẩn bị cúng bái luôn đây này.]
[Bà chị bên trên nhớ đốt thêm ít đồ ăn, tôi còn chả dám cái gì cũng dám vái đâu.]
8
Tôi bịt kín miệng sếp, căng thẳng ló đầu ngó ra ngoài cửa tủ.
Người đàn ông mặc âu phục bị tôi đánh lệch đầu, cơ thể xoay ra sau 180 độ.
Nhưng sau đó anh ta lại chầm chậm đứng lên theo một góc vô cùng kinh dị, rồi giơ tay vặn một cái.
“Rắc”
Không vặn thẳng.
Mà anh ta bất cẩn vặn đứt đầu làm nó rơi xuống.
Tôi nhắm chặt mắt lại, im lặng rơi nước mắt.
Mẹ ơi, con muốn về nhà.
9
Một đôi tay nhẹ nhàng ôm lấy tôi. Tôi rơi vào trong lồng ngực có phần lạnh lẽo nhưng cực kỳ vững chãi.
Xung quanh lập tức trở nên vô cùng yên tĩnh, hệt như thứ gì đó đã bị che chắn.
“Trần Cẩn Nhất, sao em lại ở chỗ này?”
“Em đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Giọng của sếp như không giống lúc thường, mà có chút khàn khàn, có chút cứng ngắc.
Tôi ngơ ngác.
“Không phải anh bảo em đưa tài liệu tới cho anh sao?”
Anh khựng lại, một hồi lâu mới lên tiếng:
“Trần Cẩn Nhất, em nghĩ kỹ lại xem nào.”
Nghĩ lại… Nghĩ cái gì…
Anh đột nhiên mở cửa tủ quần áo ra, tôi hốt hoảng hét lên.
Bên ngoài ánh nắng ráng rực, trong phòng trống rỗng, gã mặc âu phục đã biến mất không thấy tăm tích.
Anh dùng động tác cứng ngắc kéo tôi ra khỏi tủ quần áo, đứng dưới ánh nắng mặt trời, lạnh lùng nói:
“Trần Cẩn Nhất, em nhìn anh đi.”
Tôi ngơ ngác nhìn anh.
Mặt cắt không còn giọt máu, môi biến thành màu đen, hốc mắt cũng hơi lõm xuống.
Toàn thân anh trắng bệch không có chút hồng hào của người sống nào.
Tầm mắt tôi trở nên váng vất, trí nhớ như cơn thủy triều ùn ùn kéo tới.
Cuối cùng tôi đã nhớ ra rồi, sếp của tôi, đàn anh khóa trên của tôi, đồng đội ba năm dìu dắt nhau của tôi, Cố Thành Hãn, đã mất tích được ba năm.
10
Một năm trước khi tôi tốt nghiệp, đàn anh khóa trên Cố Thành Hãn tới tìm tôi.
Anh nói muốn kết phường mở công ty game với tôi, cùng nhau phát triển game online.
Khi ấy tôi không muốn nhận lời cho lắm.
Bởi tôi không thích làm sếp, chỉ muốn một mình im lặng phát triển game mà thôi.
Năm ba đại học, tôi với bạn cùng lớp nghiên cứu phát triển một trò chơi, giờ đã có vài công ty liên hệ muốn hỏi mua từ tôi.
Mà tôi vẫn chưa đưa ra quyết định.
Cố Thành Hãn là một con nhà giàu chính hiệu, xét về gia cảnh của gia đình anh thì đúng là có thể chu cấp để anh tạo dựng nên một công ty không tệ.
Nhưng tôi không mấy hứng thú theo anh đi từ con số không phát triển lên từng bước.
Nhưng anh ấy rất cố chấp, phải nói là hơn hẳn những sếp sòng tôi từng gặp trước đây.
Sự cố chấp của anh ấy khiến tôi cảm thấy game của tôi dường như có giá trị nào đó cao hơn cả thương mại kinh doanh.
Với một sinh viên ngốc nghếch mà nói, đây đúng là đánh trúng tâm lý rồi.
Cuối cùng tôi đồng ý.
Lúc ấy, tính cả tôi và anh, cả công ty chỉ có mỗi mười ba người.
Sau khi sửa chữa game rồi đưa lên thị trường, chúng tôi lập tức thu về lượng tiêu thụ sáu trăm nghìn tệ.
Một công ty nhỏ bé của chúng tôi dần thể hiện được năng lực của mình vào lúc này.
Nhưng khởi nghiệp nào có chuyện luôn thuận buồm xuôi gió.
Chúng tôi nhanh chóng chịu tổn thất nặng với trò chơi thứ hai.
Chương trình lập trình bị tiết lộ từ trước, chúng tôi bị phe đối đầu tố cáo lên tòa án với tội danh ăn cắp.
Phe đối thủ thắng.
Chúng tôi không kiếm được đồng nào, mà còn phải đền cho người ta không ít.
Mười ba người sáng lập kiêm nhân viên công ty ngày nào cũng ngồi trong văn phòng than vắn thở dài.
Giờ nhớ lại mới thấy quãng thời gian ba tháng ngắn ngủi ấy thật sự không có thiên lý.
Chúng tôi, những sinh viên vừa mới tốt nghiệp, không muốn từ bỏ dễ dàng như vậy. Nhưng trong tay không có tiền, trong lòng không chắc chắn, chúng tôi thậm chí không rõ thông tin của mình bị tiết lộ cho đối thủ như thế nào.
Mười ba người chúng tôi ngày nào cũng nhìn chằm chằm nhau, thấy ai cũng nghĩ là gian tế.
Mãi tới trước khi trò chơi thứ ba được đưa ra thị trường, chúng tôi mới biết bạn gái khi đó của Vương Chí Đào đã nhận tiền từ bên đối thủ, nhân lúc anh ta say rượu nên moi được không ít thông tin.
Vương Chí Đào rất hổ thẹn, moi móc toàn bộ của cải của mình ra đền rồi nói sẽ rời khỏi công ty.
Cố Thành Hãn khó chịu trong lòng, hút liền ba bao thuốc.
Cuối cùng anh cương quyết nói với Vương Chí Đào rằng ba game, game nào anh ta cũng có công lớn, nếu giờ anh ta đi rồi, công ty chúng tôi coi như cũng giải tán một nửa.
“Game lần này của chúng ta đưa ra thị trường, nhất định có thể vả mặt đối thủ đau rát, làm cho mọi người xem cho kỹ rốt cuộc là ai ăn cắp của ai!”
Vương Chí Đào khóc lóc thảm thiết, cuối cùng ở lại.
Trò chơi thứ ba được tung ra, tạo nên lợi nhuận trước nay chưa từng có.
Công ty của chúng tôi cuối cùng cũng chân chính lên quỹ đạo.