Lạc Vào Trò Chơi Kinh Dị - Chương 1
1
[Chào mừng bạn tới phụ bản… Trang viên ngày đông…
… Nhiệm vụ… Bảy ngày… Rời khỏi…
Chúc bạn… vui vẻ…]
Tôi ôm đầu đứng dậy từ dưới sàn nhà.
Đầu óc váng vất hỗn loạn.
Mười hai giờ đêm bị cuộc gọi của lão cấp trên thần kinh đánh thức, phải lái con xe rởm đi trên con đường núi chó chít đưa cái thứ tài liệu chó chít.
Sau đó đầu tôi tự dưng váng vất… Đến khi tỉnh lại thì thấy mình đã ở đây rồi.
Một biệt thự lớn đèn đuốc sáng trưng, bên cạnh còn có bảy tám người có vẻ mặt khác biệt đang đứng.
Tôi đứng dậy nhìn xung quanh, phát hiện đây không phải trang viên của sếp tôi ư?
Những người này cũng tới đưa tài liệu giấy tờ?
Tôi ngao ngán thở dài và lắc đầu, số mấy kẻ làm thuê đúng là khổ quá đi mà.
“Hầy, lúc mới tới ban nãy, các người có phát hiện đường núi kia hơi là lạ không?”
Tôi hỏi thăm dò mọi người.
Bọn họ chỉ liếc nhìn tôi một cái với sắc mặt lạnh lùng, nhưng chẳng ai nói gì.
Vô số dòng bình luận trên một nền tảng không rõ tên điên cuồng bay qua.
[Tất cả đều là người chơi mới?? Đây chính là trò chơi cấp S đó, xin mặc niệm ba giây!]
[Không phải chứ, hai người đứng ở phía gần nhất kia chắc có thể coi là người cũ được rồi, tôi từng thấy ở trên nền tảng khác rồi.]
[Cô gái mặc váy màu lam kia trông có vẻ ngơ ngác lắm, chẳng lẽ cô nàng không nghe thấy gợi ý của hệ thống à?]
[Một tân thủ mà không nghe rõ được nhắc nhở ban đầu? Thế cũng chỉ có chờ ch//ết mà thôi.]
“Thưa các người chơi thân mến, chào mừng các bạn đã tới phụ bản: Trang viên gió tuyết.”
Một giọng nói trầm trầm đầy quyến rũ bỗng vang lên sau người, chúng tôi đồng loạt quay đầu.
Một người đàn ông mặc âu phục đột nhiên xuất hiện từ lúc nào chẳng hay.
Với nụ cười mỉm trông không mấy tự nhiên trên mặt, anh ta dẫn chúng tôi tới bàn ăn.
“Đây là bữa tối đã chuẩn bị sẵn cho các bạn, xin mời các bạn thưởng thức.”
Bàn ăn vừa nãy còn trống không chẳng có gì, nay đã đầy ắp các loại món ngon đồ lạ.
Nhưng không ai ngồi xuống động đũa, trái lại có người căng thẳng ra mặt, có cô gái còn bụm miệng òa khóc.
Tôi cau mày:
“Anh là quản gia mới tới à? Chú Vương đâu?”
Tám người khách khác ở đây đều quay sang nhìn tôi với vẻ mặt kỳ lạ.
Nụ cười của người đàn ông mặc âu phục kia lại càng cứng đờ, anh ta chầm chậm quay đầu sang nhìn tôi, phát ra tiếng “kèn kẹt” kỳ dị.
“Cô nói gì cơ?”
Tôi nhíu mày, xương bị xốp thì thôi mà tai còn nghễnh ngãng nữa chứ.
Tôi bước tới gõ cổ giúp anh ta, rồi nói rất chân thành:
“Tôi nói là cổ anh có vẻ không được ổn lắm, nhớ lấy khăn nóng mà chườm lên.”
“Không thì sau này để lại bệnh sẽ khó chịu lắm.”
Khóe miệng ngoác tới một nửa của anh ta lập tức thu lại, trên khuôn mặt trắng bệch hơi ửng đỏ.
2
“Ùng ục…”
Bụng tôi đột nhiên réo vang.
“Xin lỗi nhé.” Tôi cười ngại ngùng: “Tôi thấy hơi đói bụng. Đây có phải đồ ăn chuẩn bị cho chúng tôi không? Vậy tôi không khách sáo nữa nhé.”
Dứt lời tôi bèn ngồi xuống, bắt đầu ăn ngấu nghiến.
Tôi vừa ăn vừa không ngừng mắng sếp.
Lúc trước tôi đưa đồ tới đây cho ảnh, đâu thấy ảnh bày rượu ngon món ngon chiêu đãi tôi như thế này. Có đầu bếp giỏi thế mà không sớm làm đồ ăn cho tôi, đúng là kẹt sỉ!
Bình luận trên màn hình lại bùng nổ.
[Chị gái dũng cảm quá, cái gì cũng dám bỏ vào miệng ăn!]
[Đồ ăn có thể hạ độc ch//ết người chơi một cách ngẫu nhiên, ai xúi quẩy thì bị loại trước ~]
[Quan trọng là ở đây ngoài đồ ăn quản gia cung cấp thì không có gì khác để ăn hết, nếu mà không ăn, cho dù không bị quỷ dị gi//ết c//hết thì sớm muộn cũng ch//ết đói.]
[Chị gái này đang chơi theo kiểu bất cần đời đây mà, nhắm tới ngỏm sớm siêu sinh sớm chăng.]
Ra sức nhét đồ ăn vào miệng chừng hai giây, tôi ngẩng đầu nhìn mọi người.
“Sao các người lại không ăn thế, một mình tôi ăn thì ngại quá.”
Người đàn ông mặc âu phục lại mỉm cười kỳ dị:
“Người chơi không ăn thì tối nay sẽ bị xóa bỏ ngẫu nhiên nhé.”
Tôi vùi đầu ăn uống hăng say nên không nghe rõ anh ta nói gì, chỉ thấy mọi người tốp năm tốp ba ngồi xuống, sau đó cẩn thận gắp đồ ăn, nhưng lại không dám ăn nhiều.
Tôi lắc đầu cảm thán.
Toàn mấy nhóc bị đám nhà tư bản áp b//ức b//óc lột tới hỏng rồi, có một bữa cơm mà cũng sợ ăn nghèo nhà tư bản là sao!
Chờ khi mọi người ăn xong, trên bàn còn thừa lại không ít đồ ăn mà chưa ai động đũa.
Tôi lau miệng: “Quản gia, có hộp để đóng gói mang về không? Tôi định bỏ ít đồ ăn vào, để làm đồ ăn khuya.”
Người đàn ông mặc âu phục như ngây người, tôi cau mày nói:
“Làm sao? Không được lãng phí đồ ăn mà.”
Anh ta nuốt nước bọt: “Cô có thể bưng cả đĩa đi.”
3
Tôi chỉ đành lấy một cái đĩa trống, rồi gắp mấy đồ ăn chưa ai động vào cho vào đĩa.
Nhưng mà lại chẳng có ai tranh cướp với tôi.
“Cô lấy xong chưa?” Người đàn ông mặc âu phục lạnh lùng hỏi.
“À, cũng hòm hòm rồi.”
Người đàn ông mặc âu phục lập tức vỗ tay, đồ ăn trên bàn đột ngột biến mất sạch.
“Trời đệt!”
Tôi đang bảo sao sếp lại đuổi chú Vương mà đi rước cái anh quản gia của nợ xương xốp tai lại nghễnh ngãng này về chứ!
Hóa ra anh ta biết làm ảo thuật, đẹt!
Các ngành các nghề cạnh tranh càng lúc càng ác liệt nhờ! Xem ra tôi cũng phải nỗ lực phát triển bản thân, không thì sớm muộn gì cũng bị người khác thay thế ngay!
Người đàn ông mặc âu phục rải vài thăm làm bằng trúc lên bàn.
“Chúng ta sẽ dùng phương thức rút thăm để quyết định tối nay các vị sẽ nghỉ ngơi ở phòng nào.”
[A a a a, phân đoạn kích động lòng người đã tới!]
[Má ơi, hy vọng chị gái bất cần kia đừng rút trúng phòng số 1 nhó, chẳng mấy khi có được người chơi thú vị như thế, nếu chị mà tèo ngay tối nay là tôi sẽ đau buồn lắm đó!]
[Không phải chứ, các người không thấy chị bất cần mà bốc phải phòng số 1 thì sẽ xảy ra chuyện gì thú vị lắm ư?]
[Cú ngỏm thú vị, cười xấu xa.jpg]
Tôi bốc bừa một thăm trúc, số 3.
Cô gái bên cạnh tôi bật khóc.
Cô ấy cầm thẻ số 1 trong tay.
Làm sao, thẻ số một là bốc trúng nhà vệ sinh ư?
“Chúc mừng cô Chi Chi, đã bốc trúng số 1, “phòng tổng thống” xa hoa!”
Người đàn ông mặc âu phục tỏ ra hưng phấn đến lạ, khóe miệng màu đỏ tươi như sắp ngoác đến cả mang tai.
Cô gái bốc trúng số 1 nghe vậy càng khóc thảm thương hơn, cô ấy run rẩy nói với chàng trai bên cạnh:
“Trình Hạo, anh cứu em với, em thật sự không muốn ch//ết…”
Chàng trai kia lập tức lẩn đi thật xa như vừa gặp quỷ.
Nếu tôi nhớ không nhầm ban đầu hai người này còn tay trong tay, hình như là một cặp tình nhân mà nhỉ?
Cái quần què gì dzợ! Rút trúng “phòng tổng thống” mà còn khóc lóc là sao!
Tôi lập tức cầm lấy thẻ của cô ta.
“Tôi đổi cho cô!”
Bà đây quá đại nghĩa mà!