Lá Rụng - Chương 4
13.
Sau nhiều ngày thẩm vấn, cảnh sát đã buộc Châu Khải khai nhận toàn bộ sự thật. Hắn bị đưa vào tù, chờ đợi phán quyết cuối cùng.
Còn Diệp Thanh vì bị thương nặng nên được đưa vào bệnh viện.
Bác sĩ nói rằng nó bị gãy cột sống và suốt đời sẽ phải nằm liệt giường.
Khi nghe tin này, Diệp Thanh phát điên, đập phá tất cả những thứ xung quanh.
Vô tình làm vết thương đau nhói, nó hét lớn vì đau đớn.
“Mẹ ơi, con đau quá, con không thể sống nổi nữa!”
Nó oan ức nhìn mẹ tôi, mong nhận được sự an ủi.
Nhưng lần này, mẹ tôi chỉ lạnh lùng nhìn nó: “Khi chị mày chết, chắc còn đau gấp ngàn lần mày, đúng không?”
Diệp Thanh nghe đến tên tôi, vừa sợ hãi vừa tức giận.
“Mẹ, sao mẹ có thể trách con vì cái con tiện nhân đó? Con mới là con gái của mẹ mà!”
Mẹ tôi thẫn thờ đáp: “Nhưng Diệp Tử cũng là con gái của mẹ!”
Nhìn biểu cảm đờ đẫn trên gương mặt mẹ tôi, tôi chợt nhận ra rằng suốt bao năm qua, đây là lần đầu tiên bà thực sự nhớ ra tôi cũng là con gái của bà.
Mẹ tôi đến trại giam và yêu cầu được gặp Châu Khải một lần.
Qua tấm kính, Châu Khải ngồi bên trong, khi thấy mẹ tôi đến thăm, trong mắt hắn lóe lên một tia điên cuồng.
Mẹ tôi không biểu cảm, bấm điện thoại, phía bên kia Châu Khải cười cợt nhã và nhấc máy.
“Châu Khải, tao là mẹ của Diệp Tử, cô gái mà mày đã giết.”
Châu Khải cười, gương mặt méo mó và tà ác.
“Sao bà lại muốn gặp tôi?”
“Tao muốn biết trong lòng mày chứa loại ác quỷ gì, trái tim mày đen tối đến mức nào, giết con gái tao rồi, mày có ngủ ngon mỗi đêm không?”
“Ngon chứ.”
Châu Khải đắc ý cười: “Bác gái, bà không muốn biết trước khi chết Diệp Tử đã vùng vẫy ra sao, kêu khóc thế nào à? Để tôi kể cho bà nghe.”
“Ha ha ha, tôi cầm thanh sắt đập lên người cô ta, từng cú từng cú một. Tôi không bịt miệng cô ta, vì tôi muốn nghe tiếng hét thảm của cô ta, không có gì đẹp hơn âm thanh đó.”
“Tôi còn dùng kim đâm qua mười ngón tay cô ta. Đúng rồi, đến giai đoạn sau, cô ta đau đớn mà cứ gọi mẹ, thật nực cười, trong giây phút cuối đời, cô ta vẫn mong mẹ mình cứu mình.”
“Tôi cũng hơi động lòng, nhưng con gái yêu quý của bà, Diệp Thanh, nói rằng Diệp Tử đáng bị đánh. Cô ta từ nhỏ đến lớn không bị đánh thì không chịu được.”
Mẹ tôi run rẩy không kiểm soát, cảnh sát nghe thấy lời của Châu Khải lập tức ngắt kết nối điện thoại để ngăn mẹ tôi bị kích động thêm.
Bên trong, Châu Khải vẫn điên loạn cười lớn: “Ha ha ha, tôi là ác quỷ? Chính các người mới là ác quỷ thật sự. Chính bà đã gây ra thảm kịch này. Chính bà đã hại chết con gái mình…”
Mẹ tôi lặng lẽ bước ra ngoài, đến cửa thì đôi chân bà không còn vững nữa, bà ngã sụp xuống đất.
Bà im lặng đứng dậy, ôm lấy chân mình, bước từng bước khập khiễng trở về nhà.
14.
Nhà tôi đã bị lục tung lên ngay từ cái ngày tôi bị Châu Khải đánh ngất, mẹ tôi lặng lẽ dọn dẹp từng thứ một.
Những bức ảnh của tôi bị vỡ nát, nằm rải rác trên sàn. Mẹ tôi cố gắng ngồi xuống, từng mảnh từng mảnh nhặt những mảnh kính vỡ ra, dù tay có bị đâm chảy máu, bà cũng như không cảm nhận được đau đớn.
Dọn dẹp xong mọi thứ, bà ngồi trên ghế sofa, cầm quyển nhật ký của tôi, lật từng trang, từng trang mà đọc.
Có những từ không nhận ra, bà phải khó khăn tra từ điển, cứ như thế đọc suốt một đêm.
Bà cũng khóc suốt đêm, tôi ngồi cạnh lặng lẽ nhìn mẹ khóc, lòng tôi không hề dao động.
Tình thương của mẹ đến muộn màng, tôi không thể đón nhận.
Dù bà bây giờ đã hối hận, hối hận vì đã đối xử với tôi như vậy, nhưng hiện tại tôi cũng không thể thay phiên bản quá khứ của mình để tha thứ cho bà.
Chuông cửa reo, mẹ tôi khập khiễng đi ra mở cửa.
Người đến là bạn thân của tôi, Quách Gia.
Quách Gia là bạn cùng phòng đại học của tôi, người có mối quan hệ tốt nhất với tôi.
Quách Gia giữ khuôn mặt lạnh lùng: “Dạo này tôi liên lạc mãi không được với Diệp Tử, vừa mới từ Mỹ trở về thì nghe được mọi chuyện. Dù không mong muốn, nhưng việc Diệp Tử nhờ tôi làm vẫn phải hoàn thành.”
Nói xong, cô ấy đưa hộp thuốc cho mẹ tôi: “Diệp Tử bảo tôi mua thuốc này từ Mỹ cho bác, nói là loại thuốc này đặc trị cho chân của bác, bác giữ mà dùng.”
Mẹ tôi run rẩy nhận lấy, định hỏi gì thêm, nhưng Quách Gia đã quay lưng rời đi.
Chỉ trong nửa tháng, tóc mẹ tôi đã bạc trắng, người gầy sọp hẳn đi.
Còn Diệp Thanh thì suốt ngày mắng chửi tôi không ngừng, vừa khóc vừa la hét.
“Trong mắt mẹ giờ chỉ có con tiện nhân đó. Nó chết cũng chết rồi, con mới là con gái cưng của mẹ mà!”
Mẹ tôi không cãi lại, chỉ lặng lẽ vuốt ve từng bức ảnh của tôi khi còn sống.
Đêm đó, tôi đã bước vào giấc mơ của mẹ.
“Diệp Tử, Diệp Tử, là con phải không?” Mẹ tôi xúc động muốn nắm lấy tay tôi, nhưng tôi tránh ra.
Mẹ tôi khóc nức nở: “Diệp Tử, con vẫn không thể tha thứ cho mẹ sao? Mẹ biết mẹ sai rồi, tất cả là lỗi của mẹ, mẹ thiên vị em con, nuông chiều nó quá mức, mới hại chết con!”
“Mẹ cầu xin con, tha thứ cho mẹ được không? Mẹ vất vả sinh ra hai chị em, mẹ yêu các con mà.”
Mẹ tôi quỳ xuống đất, khóc đến khản giọng. Mắt bà sưng húp, giọng nói chứa đầy nỗi đau không thể kìm nén.
Tôi dừng lại một lúc: “Nếu có thể lựa chọn, con không muốn được mẹ sinh ra. Chính mẹ đã ép buộc con đến với thế giới này, rồi lại dùng đạo đức ràng buộc con phải đối xử tốt với em. Con nợ mẹ và em.”
“Một câu ‘Con là chị’, đã khiến con phải chịu bao nhiêu năm khổ sở, con không thể thay phiên bản trước kia của mình để tha thứ cho mẹ.”
“Con sẽ không tha thứ cho mẹ. Con sắp đi rồi, mong rằng kiếp sau con sẽ có một gia đình tốt đẹp, có cha mẹ yêu thương con.”
Mẹ tôi khóc không thành tiếng, thân thể run rẩy không ngừng.
Ngày hôm sau, bà tiếp tục dọn dẹp nhà cửa thành dáng vẻ như lúc tôi còn sống, rồi ra chợ mua rất nhiều thức ăn.
Tối đó, bà nấu một bàn đầy những món tôi thích, bày thêm những loại trái cây tôi ưa.
Mẹ tôi mãn nguyện nhìn cảnh tượng trước mắt, rồi đứng dậy bước vào bếp.
Tôi nhìn bà mở gas, đóng kín tất cả các cửa sổ. Bà ngồi xuống cạnh bàn, ôm lấy bức ảnh của tôi và dần chìm vào cái chết.
Mẹ tôi có yêu tôi không?
Có lẽ là có chút yêu.
Hồi nhỏ tôi từng bị một trận ốm nặng, bác sĩ ở huyện bảo tôi sẽ chết, không cần cứu chữa nữa.
Nhưng mẹ tôi vẫn cõng tôi suốt một ngày đường, đến bệnh viện lớn trên thành phố khám bệnh. Suốt ba ngày ba đêm bà không chợp mắt, canh chừng túi dịch truyền cho tôi.
Khi tôi tỉnh dậy, chỉ thấy đôi mắt đỏ ngầu của bà vì thức trắng.
Bà hốt hoảng chạy đi tìm bác sĩ, sau khi xuất viện, tôi định nũng nịu với bà, nhưng bà nói: “Sống lại là tốt rồi, nuôi mày bao năm, nếu mày chết giữa chừng thì tiền của tao coi như đổ sông đổ biển. Sau này nhất định phải kiếm tiền cho tao tiêu nghe chưa?”
Tôi thu lại bàn tay định nũng nịu, lặng lẽ đáp ứng. Có lẽ ngay từ đầu, chúng tôi đã không học cách trở thành một đôi mẹ con thực sự.
15.
Sau khi mẹ tôi qua đời, Diệp Thanh nằm liệt giường, tránh được cảnh tù tội.
Nó được chính quyền địa phương sắp xếp đưa vào viện dưỡng lão.
Nhưng tội lỗi của nó, cả viện dưỡng lão đều biết.
Thêm vào đó, tính tình nó tồi tệ, luôn nổi điên.
Nhân viên y tế không còn chút kiên nhẫn nào, cũng không quan tâm đến nó nữa, chỉ mang cơm đến mỗi ngày, để nó tự sinh tự diệt.
Nó chết rất thảm, thân thể bị lở loét, thậm chí có giòi bò trên người.
Tôi nhìn cảnh tượng thê thảm của nó mà không cảm thấy thoải mái.
Sự nuông chiều của cha mẹ đối với nó tưởng chừng như là điều tốt, nhưng thực ra lại là mầm mống của tai họa về sau.
Trong bi kịch mang tên thiên vị này, không có người chiến thắng.
16.
Cuối cùng linh hồn tôi bị một sức mạnh kéo đi, bước vào con đường luân hồi.
Con đường vào luân hồi quá xa, không nhìn thấy điểm cuối, cứ đi mãi, đi mãi, tôi mệt rồi.
Kiếp này của tôi kết thúc qua loa như thế, hy vọng kiếp sau tôi sẽ sống một cuộc đời rực rỡ hơn, không giống như chiếc lá rơi bị người ta dẫm đạp.
Cuối cùng tôi cũng nhập luân hồi, bên cầu Nại Hà, Mạnh Bà vuốt đầu tôi: “Diệp Tử à, bát canh này bà đặc biệt cho thêm ít đường, kiếp sau của con nhất định sẽ ngọt ngào.”
Tôi uống bát canh Mạnh Bà, từng ký ức trong đầu dần tan biến.
Quá nhiều số phận giống như chiếc lá rơi, chiếc lá bay về thế giới mịt mờ, cuối cùng cũng trở về với tĩnh lặng.
Lần này, tôi chọn làm chính mình, một con người tự do tự tại.
-HẾT-