Lá Rụng - Chương 3
10.
Những năm đại học là khoảng thời gian nhẹ nhõm nhất trong đời tôi, nhưng cũng là sự tự do tôi đổi bằng chính thân thể mình.
Có lúc tôi cũng cực kỳ ghê tởm bản thân, nhưng dường như tôi không còn lựa chọn nào khác.
Sau đó, tôi điên cuồng kiếm tiền, cũng chỉ để mua một ngôi nhà cho riêng mình.
Mẹ tôi nghe cảnh sát nói tôi từng bị xâm hại, không tin nổi nhìn vào quyển nhật ký của tôi.
Rồi như nhớ ra điều gì đó, từng giọt nước mắt rơi xuống quyển nhật ký.
“Con bé này, lẽ ra phải nói với mẹ chứ. Từ sau khi cha nó mất, nó lại càng không muốn liên lạc với gia đình. Nếu mẹ quan tâm tới nó hơn một chút… Đều là lỗi của mẹ…”
Tôi lạnh lùng nhìn mẹ từ trên cao. Tôi có được nói không? Ai quan tâm đến tôi chứ?
Nếu hôm đó là em gái đi tìm cha, cha có bán nó lấy tiền không?
Nếu là em gái tôi chạy về nhà trong đau khổ, liệu mẹ tôi có chỉ trích thay vì hỏi han hay không?
Còn việc sau khi cha tôi mất, tôi không liên lạc với gia đình, là do ai gây ra?
Tôi thi đại học xuất sắc, đỗ vào trường danh tiếng. Diệp Thanh thì học lực trung bình, nhưng cũng đủ để vào một trường đại học hạng ba.
Nó nằng nặc đòi ra ngoài ăn mừng vì đỗ đại học.
Cha mẹ tôi không chịu nổi sự nài nỉ của nó, cuối cùng cũng ra ngoài.
Không ai ngờ tai nạn lại xảy ra, xe của chúng tôi khi rẽ đã va chạm với một chiếc xe khác, thân xe bay vút ra.
Tôi toàn thân bê bết máu, nằm trong xe, nhìn thấy mẹ tôi bò ra ngoài trước, không chút do dự, ngay lập tức cứu em gái tôi.
Xăng từ xe nhỏ giọt ra ngoài, tôi dồn hết sức lực bò ra khỏi xe, rồi xe phát nổ, cha tôi chết bên trong.
Mẹ tôi và em gái phát điên gào khóc, còn tôi nằm trên xe cứu thương, lòng bỗng nhiên hoang mang tột độ.
Phải, khi tôi chuẩn bị tự mình bò ra khỏi xe, tôi đã liếc nhìn cha tôi đang bất tỉnh.
Nếu tôi muốn cứu, tôi có thể thử, chỉ là tôi không chắc chiếc xe sẽ phát nổ lúc nào.
Trong đầu tôi hiện lên những trận đòn roi từ nhỏ đến lớn của ông dành cho tôi, những lần ông thiên vị em gái, cùng với việc bán đứng tôi, để tôi bị cưỡng hiếp, chịu đựng nỗi nhục nhã.
Tôi lấy lại bình tĩnh, ông không phải người nhưng tôi vẫn còn lương tâm của con người.
Cuối cùng tôi quyết định kéo ông ra, nhưng chân ông bị kẹt trong chiếc ghế, tôi không thể kéo ông ra được.
Xăng rỉ ngày càng nhanh, xe càng lúc càng nóng, cuối cùng tôi chỉ có thể tự mình thoát ra.
Dù tôi có thừa nhận hay không, tôi luôn mang nỗi dằn vặt trong lòng, và nó đã dày vò tôi mãi.
Trong bệnh viện, khi mẹ tỉnh dậy, bà phát điên lên hét vào mặt tôi, ném tất cả những gì có thể về phía tôi.
“Chính là mày! Tại sao, tại sao mày không chịu đưa tay cứu cha mày? Đồ xấu xa, sao chổi! Nếu không có mày, gia đình này đã không thành ra thế này!”
Diệp Thanh mắt đỏ hoe, trốn sang một bên, mẹ tôi dường như đã quên rằng người đầu tiên đề nghị ra ngoài ăn mừng chính là Diệp Thanh. Nếu thật sự phải tìm thủ phạm cho cái chết của cha tôi, chẳng lẽ không phải là nó sao?
Nhìn mẹ đang phát điên trước mặt, tôi không thể chịu đựng nữa, hét vào mặt bà: “Nếu mẹ thật sự muốn cứu cha, sao mẹ không cứu ông ấy ngay từ đầu?”
“Mẹ đã cứu em gái, hai người hoàn toàn có thể qua đây để cứu cả con và cha, nhưng hai người đã sợ hãi trước chiếc xe đang cháy và có thể nổ bất cứ lúc nào, không dám tiến lên. Chẳng lẽ không phải chính sự hèn nhát và ích kỷ của hai người đã hại chết cha sao?”
“Trong lòng mẹ và Diệp Thanh đều rõ điều này, chỉ là không muốn thừa nhận thôi. Cái chết của cha cần ai đó gánh chịu, và các người muốn trút hết nỗi đau và sự phẫn nộ lên đầu con đúng không? Nếu truy cứu cho rõ, mẹ và Diệp Thanh cũng đều là những kẻ giết chết cha!”
Mẹ tôi sụp đổ, có lẽ tôi đã chạm vào nỗi đau của bà, bà điên cuồng ném đồ đạc vào người tôi, khiến tôi đầu vỡ máu chảy.
Cuối cùng, các y tá ngăn cản bà và kéo tôi đi, kết thúc vở kịch đầy bi thương này.
11.
“Mẹ Diệp Tử, chúng tôi đã điều tra rõ ràng trước khi Diệp Tử chết, cô ấy đã bị bắt cóc và tra tấn. Nghi phạm chính là bạn trai của Diệp Thanh – Châu Khải.”
Căn phòng thẩm vấn lập tức rơi vào sự im lặng chết chóc.
Mẹ tôi bật dậy, hét lớn: “Con gái tôi đâu? Đó là do bạn trai nó làm, không liên quan gì đến nó cả! Các anh không thể vu oan cho người vô tội!”
“Yên lặng! Con gái bà đang bị thẩm vấn. Nếu tất cả đều do Châu Khải làm, chúng tôi chắc chắn sẽ không đổ oan cho ai cả. Chúng tôi đang dốc sức truy bắt Châu Khải, và mọi chuyện sẽ sớm sáng tỏ.”
Tôi trôi nổi trên không trung, đầu đau như búa bổ, và một đoạn ký ức bị quên lãng bỗng nhiên ùa về.
Trong ký ức, em gái tôi đã gõ cửa nhà và cố chen vào trong.
“Chị, chị ở nhà một mình à?”
Tôi nhíu mày: “Em đến đây làm gì?”
Em tôi bĩu môi: “Em là em gái ruột của chị mà, chị lại có thái độ như thế sao? Chị, mẹ có nói với chị về chuyện em muốn đi du học chưa? Em nói cho chị nghe, bạn trai em nói có một dự án tốt ở nước ngoài, về nước nhất định sẽ kiếm được rất nhiều tiền. Đến lúc đó em sẽ trả lại tiền cho chị.”
Tôi nhìn em vừa nói vừa nhét đồ trang điểm của tôi vào túi mình, tôi bước tới giữ chặt tay nó: “Chị không có tiền. Em muốn đi du học thì tự mà nghĩ cách.”
Nó lập tức liếc tôi từ trên xuống dưới.
“Chị, tuy chị không có tiền nhưng nhan sắc của chị vẫn còn. Có một ông chủ đã để ý đến chị. Dù ông ta đã ly hôn vài lần nhưng sẵn sàng trả ba mươi vạn làm sính lễ. Chỉ cần chị kết hôn với ông ấy, số tiền sính lễ sẽ đủ để em đi du học.”
Tôi cười nhạt: “Diệp Thanh, tại sao em nghĩ rằng chị sẽ vì em mà lấy một người như thế? Từ nhỏ đến lớn chị đã nhường em quá nhiều rồi, nhưng lần này thì không. Em mau rời khỏi nhà chị ngay.”
Tôi đẩy Diệp Thanh, nó liền giận dữ hét lên: “Diệp Tử! Đừng có mà được đằng chân lân đằng đầu. Đây là điều chị nợ tôi, cả đời này chị đều nợ tôi.”
Nó chạy ra cửa và mở cửa ra. Đứng sau cánh cửa là bạn trai của Diệp Thanh, Châu Khải.
“Mày không muốn ăn cơm mềm thì sẽ phải chịu phạt.”
Một cú đập bằng gậy lao xuống khiến tôi ngay lập tức ngất xỉu.
Khi tỉnh lại, một đôi mắt đáng sợ đang nhìn chằm chằm vào tôi.
“Mày tỉnh rồi? Thực ra tao cũng không muốn làm đến mức này, nhưng ai bảo mày không chịu lấy chồng?”
“Bọn tao không còn cách nào khác. Đợi đến khi bọn tao ra nước ngoài, tự nhiên sẽ có người thả mày ra.”
Tôi run lên vì sợ: “Thả tao ra ngay, nếu không tao sẽ báo cảnh sát.”
Châu Khải giáng cho tôi một cái tát: “Báo cảnh sát? Mày nghĩ tao sợ à? Tao đã đổ toàn bộ tiền tiết kiệm vào vụ này, tao nhất định phải lấy được tiền, không có tiền thì tao cho mày nếm mùi đau khổ.”
Nói xong, hắn bịt miệng tôi lại, dùng đủ loại công cụ để đánh đập tôi. Trong mắt hắn tôi nhìn thấy sự hưng phấn.
Trong cơn mê man, tôi nghe thấy giọng Diệp Thanh: “Sao anh đánh dữ vậy? Đừng đánh chết người đấy.”
“Mẹ kiếp, con khốn này dù có chết cũng không chịu nghe lời. Anh sẽ dạy cho nó một bài học.”
Sau khi Diệp Thanh rời đi, tôi tiếp tục bị đánh đập liên tục. Tôi cảm giác có gì đó trong lồng ngực mình vỡ tan ra, đến khi tôi chết hẳn, Châu Khải vẫn chưa dừng tay.
12.
Mẹ tôi loạng choạng bước ra khỏi phòng thẩm vấn, gặp Diệp Thanh. Vì chưa có bằng chứng chứng minh Diệp Thanh liên quan đến vụ việc, tạm thời nó được thả ra.
Mẹ tôi nắm chặt tay Diệp Thanh: “Cái chết của chị mày có liên quan đến mày không? Có phải do mày không?”
Em gái tôi ngó nghiêng xung quanh rồi nhỏ giọng đáp: “Mẹ! Đây là gần đồn cảnh sát đấy. Mẹ nói linh tinh gì vậy? Làm sao có thể liên quan đến con được!”
“Mong là không liên quan đến mày! Nó là chị ruột của mày đấy!”
Ngày hôm đó, mẹ tôi và Diệp Thanh vừa mua xong đồ ăn, chuẩn bị đi vào ngõ thì từ góc đường Châu Khải lao ra.
“Cuối cùng cũng đợi được mày rồi, Diệp Thanh! Mẹ kiếp, con khốn, còn dám tố cáo tao à. Hôm nay, tao sẽ cho mày biết kết cục của việc phản bội tao.”
Hắn cầm cây gậy gõ vào tay rồi bước nhanh tới, gậy quất mạnh về phía Diệp Thanh.
Mẹ tôi lao tới chắn trước Diệp Thanh, nhận lấy mấy cú đánh.
Diệp Thanh lớn tiếng kêu cứu, nhưng không ai dám can thiệp, có lẽ không ai muốn vướng vào rắc rối.
Diệp Thanh bỏ chạy, Châu Khải đuổi theo từng bước.
“Con khốn, dám phản bội tao.” Nói rồi hắn quất thêm mấy gậy vào người nó.
“Châu Khải, anh điên rồi! Ai phản bội anh chứ, mọi chuyện không liên quan gì đến tôi. Từ đầu đến cuối chỉ có anh đánh chết chị tôi. Anh là đồ điên, nếu không phải anh quá kích động, mọi chuyện sẽ không thành ra thế này.”
“Hừ, Diệp Thanh, không phải mày bảo tao bắt chị mày để đổi sính lễ sao? Mày nói tiền của chị mày sẽ là của mày, tao mới đi bắt cóc nó. Mày xúi tao bắt cóc Diệp Tử, giờ lại đổ hết tội cho tao. Tao không sợ chết, nhưng tao chết thì mày cũng đừng hòng thoát. Tao không thoát được thì mày cũng không thoát được!”
Châu Khải từng bước ép sát Diệp Thanh, nó không còn đường thoát. “Đồ điên, Châu Khải, anh là đồ điên! Tôi chỉ bảo anh dọa chị ấy thôi, ai bảo anh đánh chết chị ấy chứ! Mẹ, cứu con với!”
Lần này, trong mắt mẹ tôi không còn sự lo lắng như trước, chỉ còn sự kinh ngạc không thể tả.
“Diệp Thanh, những gì Châu Khải nói có phải là sự thật không? Có phải mày thật sự hại chết Diệp Tử không?”
Diệp Thanh bị Châu Khải đè xuống đất đánh đập, không còn quan tâm đến câu hỏi của mẹ tôi.
“Mẹ phát điên à? Mau cứu con đi! Con sắp bị đánh chết rồi! Diệp Tử chỉ là một con khốn, yếu đuối đến vậy, chết rồi cũng là số phận của nó.”
Vừa dứt lời, Diệp Thanh liền hứng chịu thêm cú đánh của Châu Khải.
Còn mẹ tôi chỉ đứng ngây người, im lặng nhìn mà không cố gắng ngăn cản Châu Khải nữa.
Không biết trong đầu bà lúc đó nghĩ gì.
Phải chăng cuối cùng bà cũng cảm thấy chút hối hận về những gì tôi đã trải qua?
Hay là tình mẫu tử mỏng manh kia lúc này bỗng nhiên trỗi dậy?
Nhưng dù là lý do gì, tất cả đều chỉ khiến người ta cảm thấy nực cười.
Lúc tôi còn sống, tôi đã quen với việc không có tình mẫu tử. Bây giờ khi tôi đã chết, tôi lại càng không cần đến nó.
Cảnh sát cuối cùng cũng đến và bắt giữ Châu Khải đang phát điên.