Lá Rụng - Chương 1
1.
Tôi không biểu cảm gì khi nhìn tấm vải trắng phủ lên xác mình.
Các cảnh sát đứng bên cạnh tôi đang bàn bạc về vụ án: “Trên người toàn vết thương, không có chỗ nào lành lặn, người nhà mà biết chắc sẽ đau lòng lắm.”
Họ sẽ đau lòng sao?
Tôi lắc đầu và cười khẩy.
Sau khi chết, linh hồn tôi không lập tức tan biến.
Vì tôi muốn xem, nhìn thấy tôi thê thảm như vậy, liệu mẹ có đau lòng vì tôi một lần không.
Lúc này, từ cuối hành lang vang lên tiếng bước chân gấp gáp.
Mẹ tôi vừa giơ điện thoại vừa lớn tiếng quát tháo với em gái tôi, Diệp Thanh: “Con nhãi này lại gây ra chuyện gì nữa đây, mẹ nhắn tin mà nó cũng không thèm trả lời.”
Diệp Thanh đi phía sau vỗ nhẹ vào lưng mẹ tôi để an ủi: “Mẹ à, chắc chắn là chị không muốn lấy ông chủ Lý, lát nữa mẹ đừng mềm lòng nhé, nhất định phải mắng cho tỉnh.”
“Con gái con đứa chẳng có bản lĩnh gì, lấy được người giàu cũng là vì tốt cho nó thôi.”
Mẹ tôi gật đầu mạnh: “Không biết nó diễn vở kịch lớn như vậy làm gì, còn khiến cảnh sát gọi về nhà.”
“Bả chỉ muốn hù dọa chúng ta thôi.” Diệp Thanh khinh thường bĩu môi.
“Bả nhiều trò lắm.”
Cuối cùng, họ thấy viên cảnh sát đang đứng đợi ở cuối hành lang.
“Vì nghi phạm vẫn chưa bị bắt, nên chúng tôi không thể giải thích quá nhiều qua điện thoại.”
“Diệp Tử đã chết rồi.”
2.
Tôi chăm chú quan sát vẻ mặt của họ, mong tìm được một chút dấu hiệu của sự đau buồn.
Nhưng chỉ có sự ngơ ngác.
Mẹ tôi trừng trừng nhìn viên cảnh sát, mấp máy môi nhưng mãi không nói được lời nào.
“Ông nói gì?”
Dưới sự dẫn dắt của viên cảnh sát, bà và em gái đến nhà xác, dừng lại trước thi thể của tôi.
Có lẽ do cái chết của tôi quá thê thảm.
Diệp Thanh sợ hãi lấy tay che miệng, còn mẹ tôi thì ngã quỵ xuống đất, mặt mày tái nhợt.
Vài giây sau, bà đột nhiên gào khóc.
Tiếng khóc này tôi chưa từng nghe thấy trước đây, chói tai nhưng không khó chịu.
Tôi chưa bao giờ thấy mẹ khóc vì tôi, đây là lần đầu tiên và cũng có lẽ là lần cuối.
Cảnh sát cố gắng đỡ bà dậy.
Các bác sĩ đều khuyên bà nén đau thương.
Bà ôm chặt xác tôi, gục xuống, khóc đến nỗi cả người run rẩy.
Diệp Thanh đứng cách xa, như một con thỏ bị hoảng sợ thu mình lại ở góc phòng.
Tôi hơi kích động bay đến bên mẹ, có lẽ bà vẫn còn chút tình thương với tôi!
Không biết đã bao lâu trôi qua, nhà xác chỉ còn lại thi thể lạnh lẽo của tôi nằm đó.
Bên ngoài bệnh viện, mẹ tôi ngồi thẫn thờ, các cảnh sát cũng có chút động lòng, khuyên bà bớt đau buồn.
Tôi cũng muốn chạm vào mái tóc đã bạc của bà, nhưng tay tôi lại xuyên qua người bà.
Cảnh sát nói với bà về nguyên nhân cái chết của tôi, rằng tôi đã bị đánh đến chết.
Nghi phạm đã nhân cơ hội trốn thoát, cảnh sát đang dốc toàn lực truy bắt.
Mẹ tôi ngồi đó mãi mà không nói được lời nào, cảnh sát định lên tiếng an ủi bà.
Bất ngờ, bà nắm chặt lấy tay viên cảnh sát, đôi mắt nhìn chằm chằm vào anh ta.
“Đồng chí cảnh sát, tôi muốn hỏi, con gái tôi chết rồi, vậy tài sản của nó có phải chúng tôi được thừa kế không?”
“Nếu bắt được hung thủ, có phải sẽ có một khoản bồi thường không?”
Tôi sững người.
Hóa ra, vẫn chỉ vì tiền sao?
3.
Viên cảnh sát nghe xong, những lời an ủi lập tức bị ngừng lại, anh ta khó tin nhìn mẹ tôi.
Có vẻ anh đang suy nghĩ về lý do tại sao một câu nói như vậy lại có thể phát ra từ miệng của một người mẹ.
Trong lòng tôi đột nhiên quặn thắt. Hóa ra, ngay cả ma quỷ cũng có thể cảm thấy đau đớn sao?
Từ nhỏ đến lớn, những câu tôi nghe nhiều nhất là: “Con là chị, con phải nhường em.”
“Nếu không phải tại con, em con làm sao mà phải sống khổ sở như vậy?”
“Con nợ mẹ và em gái con, cả đời này con phải trả.”
Những câu nói ấy như lời nguyền ám ảnh suốt tuổi thơ của tôi.
Tôi và em gái là sinh đôi, vốn dĩ đây là điều đáng vui mừng nhất.
Nhưng khi em gái chào đời, nó yếu ớt, suýt chút nữa không qua khỏi, còn tôi thì sinh ra bình thường.
Thầy cúng trong làng nói rằng tôi là kẻ xấu số bẩm sinh, trong bụng đã cướp đi dinh dưỡng vốn dĩ thuộc về em gái. Sau này tôi còn mang lại bất hạnh cho cả gia đình.
Thật là những lời nực cười, nhưng cha mẹ tôi lại tin không chút nghi ngờ.
Vì thế, cha tôi đã muốn dìm chết tôi ngay tại sông, nhưng mẹ tôi ngăn lại.
“Chỉ cần cho nó chút cơm ăn, lớn lên lấy chồng cũng có thể đổi chút sính lễ.”
Từ đó về sau, trong ngôi nhà này, tôi phải quen với việc vô điều kiện nhường nhịn em gái, mọi thứ tốt đẹp đều là của nó, ngay cả cha mẹ chúng tôi cũng chỉ thuộc về nó.
Họ bảo tôi rằng đó là món nợ tôi mang theo từ khi sinh ra.
Lúc còn nhỏ, tôi không hiểu những lý lẽ đó, chỉ nghĩ rằng mình là chị, nên phải chăm sóc em gái nhiều hơn.
Cho đến một ngày, khi đi học, tôi đã học được từ “thiên vị”.
Hôm đó là sinh nhật của tôi cũng như của em gái, mẹ tôi sáng sớm đã đặt năm quả trứng luộc trắng tinh lên bàn.
Tôi rất muốn ăn, nhưng bàn quá cao, tôi không với tới, cũng không dám lấy.
Lúc này, em gái tôi bỗng leo lên ghế.
“Thanh, xuống đi! Cao lắm đó, nếu em muốn, chị sẽ lấy giúp.”
Diệp Thanh trừng mắt nhìn tôi, không thèm đáp, tiếp tục leo lên.
Tôi không kịp ngăn cản, nó mất thăng bằng, cả người cùng ghế ngã nhào xuống đất.
Trứng vỡ tan tành, nó ngã đau đến mức khóc toáng lên, thu hút mẹ tôi đến.
“Chuyện gì thế? Con yêu của mẹ, sao lại ngã thế này?”
Diệp Thanh khóc nức nở, mẹ tôi nhìn thấy đống trứng vỡ, nhẹ nhàng chạm vào trán nó: “Con mèo ham ăn này, muốn ăn trứng cũng không thể leo cao thế chứ, con thấy chưa, ngã rồi.”
Khi tôi nghĩ mọi chuyện đã ổn và chuẩn bị ra sân quét dọn, lời em gái nói khiến tôi chết lặng tại chỗ.
“Không phải con, là… là chị muốn ăn trứng, bắt con lấy, hu hu hu… đau quá mẹ ơi, con đau quá…”
Cử động quay người của tôi khựng lại, không khí như đông cứng lại ngay lúc đó.
4.
Sắc mặt của mẹ tôi thay đổi đột ngột, như phủ lên một lớp sương lạnh lẽo, ánh mắt trở nên âm u, lạnh lùng nhìn tôi, khiến người ta không rét mà run.
“Nó nói dối! Hoàn toàn không phải như vậy! Là nó tự leo lên!” Tôi biện minh.
Mẹ tôi chỉ thẳng vào tôi: “Tốt lắm, giờ còn học được cách nói dối, đổ lỗi cho em gái à? Sao mẹ lại sinh ra đứa con như mày?”
Bà giơ tay và đánh tôi vài cái rất mạnh.
Tôi không kêu đau, chỉ thấy cổ họng nghẹn lại: “Mẹ, con đã nói là không phải con, sao mẹ chỉ tin em gái, mẹ thiên vị!”
Mẹ tôi rõ ràng khựng lại, từ “thiên vị” như một nhát dao đâm vào thần kinh bà.
Giây tiếp theo, bàn tay bà mạnh mẽ tát thẳng vào mặt tôi.
“Con nhãi này, mới đi học được mấy ngày mà biết thiên vị là gì? Đều từ bụng mẹ ra cả, mẹ mà thiên vị à?”
Tôi bị phạt không được ăn tối.
Em gái tôi ngồi trên bàn, tận hưởng chiếc bánh sinh nhật to mà cha mẹ mua cho nó, họ dỗ dành nó, hát mừng sinh nhật nó.
Nó nhìn tôi đắc thắng.
Tôi đứng ngoài cửa, nhìn vào cảnh gia đình ba người ấm áp.
Trong ngôi nhà này, tôi dường như vô hình, có tôi hay không cũng chẳng khác gì.
Rõ ràng hôm nay cũng là sinh nhật của tôi mà…
5.
Khó khăn lắm tôi mới vượt qua được những năm tháng tiểu học và lên cấp hai, lúc này tôi có thể ở ký túc xá trường mà không phải về nhà.
Khoảng thời gian đó có lẽ là thời gian vui vẻ nhất trong tuổi thơ của tôi.
Nhưng niềm vui ấy chẳng kéo dài bao lâu trước khi một lần nữa bị mẹ tôi phá hủy.
Khi học cấp hai, tôi có một biệt danh là “nghèo kiết xác”. Thật ra, điều kiện gia đình tôi không đến nỗi tệ, nhưng cha mẹ tôi luôn tìm mọi lý do để cắt giảm tiền sinh hoạt của tôi.
Tôi mặc đồng phục cũ nhỏ hơn một cỡ, đi giày thể thao rách nát, trông hoàn toàn không hợp với các bạn trong lớp mặc đồng phục mới.
Bạn cùng bàn của tôi, Phương Lệ Lệ, luôn coi thường tôi.
Tôi sợ gây chuyện nên nhẫn nhịn đủ điều.
Nhưng lần này, cô ấy mở miệng xúc phạm mẹ tôi, và tôi không thể chịu đựng nổi nữa, nên đã đánh nhau với cô ấy vào giờ ra chơi.
Cô ấy đá mạnh khiến tôi ngã xuống đất, nắm lấy tóc tôi và đập đầu tôi mạnh vào cạnh bàn. Máu từ đầu tôi chảy ra rất nhiều.
Giáo viên gọi phụ huynh của cả hai đến, tôi bồn chồn đứng trong văn phòng.
Phụ huynh của Phương Lệ Lệ đến rất nhanh, đôi giày cao gót của bà ta vang lên lộp cộp trên cầu thang.
Vừa vào phòng, mẹ cô ấy liền vội vã kéo Phương Lệ Lệ kiểm tra từ đầu đến chân, không ngừng gọi “bảo bối”, “cục cưng”, ôm chặt cô ấy vào lòng.
Sau khi kiểm tra xong, bà ta nói với giọng cay nghiệt hướng về phía tôi:
“Con bé này, đều là bạn học với nhau, sao lại có thể ra tay như vậy, sao lòng dạ con lại ác đến thế?”
Phương Lệ Lệ núp sau lưng mẹ cô ấy, lè lưỡi làm mặt hề trêu chọc tôi.
Giáo viên không thể chịu nổi, chỉ vào vết thương trên mặt tôi và nói: “Phụ huynh của Phương Lệ Lệ, chị nhìn xem, vết thương trên mặt của Diệp Tử nghiêm trọng hơn nhiều, máu vừa mới cầm được.”
Mẹ của Phương Lệ Lệ liền bênh con gái, giọng điệu không thiện ý: “Sao, chỉ cho phép con bé đánh con tôi, con tôi không được đánh trả à? Hơn nữa, trẻ con đâu biết nhẹ hay nặng, đụng chạm vài cái thì sao lại trách chúng tôi.”
Đúng lúc đó, mẹ tôi cũng tới, tôi nhìn mẹ đầy tủi thân, chưa kịp nói gì.
“Bốp!”
Bầu không khí trong văn phòng lập tức im bặt, cú tát mạnh đến nỗi làm mắt tôi tối sầm, máu mũi rỉ ra.
Chưa kịp phản ứng, thêm một cái tát nữa giáng xuống mặt tôi, mẹ nhìn tôi với ánh mắt đầy chán ghét.
“Đồ nợ đời, mẹ cho mày ăn học tử tế, mày chỉ biết gây chuyện, mày không thể yên thân được à. Em mày ở nhà sốt cao, đang cần người chăm sóc, còn mày thì chỉ biết gây rắc rối ở trường.”
Tôi ngã ngồi xuống đất, đầu óc choáng váng, miệng đầy vị máu.
Càng lúc càng có nhiều bạn học xúm lại xem, có đứa còn dám trèo lên cửa sổ để nhìn.
Mẹ tôi vẫn không ngừng chửi bới, cứ như tôi là kẻ thù của bà.
Từ đầu đến cuối, bà không hề bênh vực tôi, cũng không hỏi tại sao tôi lại đánh nhau với người khác.
“Đứng dậy, về nhà với tao, em mày đang đợi mẹ ở nhà.”
Đầu tôi quay cuồng, mắt mờ mịt, không còn chút sức lực để đứng dậy, nhưng trong mắt mẹ, tôi như đang chống đối bà.
“Đồ khốn nạn, mày không nghe lời tao nữa phải không, đứng dậy mau, tao không chịu nổi sự nhục nhã này.”
Vừa nói, bà vừa kéo mạnh áo tôi, cổ áo bị kéo lệch để lộ cả áo trong.
Các bạn nam ở bên ngoài thi nhau dán mặt vào cửa sổ, thậm chí có đứa còn huýt sáo.
Mẹ tôi cứ thế kéo tôi về nhà, suốt đường đi tôi bị người ta chỉ trỏ, rất nhiều người lấy điện thoại ra quay chụp.
Bà không hề cảm thấy có gì sai, còn tôi chỉ biết cúi đầu trong sự tê liệt cảm xúc.
Đôi khi tôi tự hỏi, tại sao chỉ có mẹ tôi lại như vậy?
Không, bà cũng là một người mẹ tốt, chỉ là mẹ tốt của em gái tôi mà thôi.