Là Ngọc Sẽ Tự Phát Sáng - Chương 2
4.
Lớp học hôm nay rất náo nhiệt, tất cả mọi người đều tập trung lại chỗ tôi.
Mọi người đều tò mò hỏi tôi cuộc sống hào môn là như thế nào.
Tôi nghĩ ngợi rồi trả lời bốn chữ một cách cao thâm:
“Lục đục lẫn nhau”
Biểu cảm mọi người đều một dạng “quả nhiên như vậy”, ai cũng bày tỏ nếu có việc gì cần dùng đến bọn họ, bọn họ đều sẽ không từ chối.
Tôi mỉm cười, phát hiện một người từ nãy đến giờ đều không có tham gia vào náo nhiệt.
Là hàng xóm của tôi, cũng là người đứng đầu lớp luôn đè tôi một đầu, Địch Tử Văn.
Cậu ta yên tĩnh đọc sách, vẻ mặt khí khái kia vẫn luôn không có biểu cảm gì, tựa hồ đối với chuyện của tôi không hề quan tâm đến.
Sau khi tan học, tôi không có lập tức trở về nhà, mà là tóm lấy Địch Tử Văn.
Cậu ta quay đầu lại, lặng lẽ nhìn tôi.
“Bố mẹ tôi thế nào rồi?”
Cậu ta hiếm khi cau mày, im lặng lúc lâu, giọng nói rất nhẹ.
“Tôi nghĩ cậu nên tự mình về xem xem.”
Tôi cười khổ một tiếng, tựa người vào bàn.
“Nói thế nào nhỉ? Hiện giờ tôi đang ở trung tâm vòng xoáy, lúc này quay lại cũng chẳng có tác dụng gì mấy.”
Nghe vậy, cuối cùng cậu ta cũng ngước mí mắt lên, đôi lông mày đen sáng sủa có chút không lý giải.
“Chẳng lẽ vẫn luôn như vậy? Cậu có thể lựa chọn trở về mà.”
Tôi nhàn nhạt trả lời:
“Có một số việc tôi cần phải làm rõ, với lại cậu biết đấy, tôi vẫn luôn là một người có tham vọng, có tài nguyên có thể lợi dụng, tôi không có ly do gì để từ chối.”
Địch Tử Văn nửa ngày không phát ra tiếng, cuối cùng quay người tựa hồ muốn đi:
“Tôi sẽ thay cậu để ý tới chú thím, nhưng hy vọng cậu có thể giữ vững được ý muốn lúc đầu.
Tôi nhẹ nhàng đáp lại cậu ta.
“Cám ơn, cậu yên tâm, tôi sẽ làm được.”
Bóng lưng cậu ta dừng lại một chút, dường như nói nhỏ điều gì đó, nhưng tôi không nghe rõ.
Thấy trời đã tối, tôi thở dài rồi lên xe trở về nhà họ Tô.
Nhà họ Tô hôm nay rất náo nhiệt, mời rất nhiều người có thân phận, định công bố thân phận của tôi.
Chỉ có điều, trước sự kiên quyết của tôi, tôi không có đổi họ thành họ Tô, vẫn gọi là Vạn Vi.
Bố Tô mẹ Tô thấy tôi quay lại, mẹ Tô nhỏ giọng bảo tôi lên lầu thay quần áo.
Tô Tri Tri trở về sớm, ăn mặc rất cao quý ưu nhã, đang cùng với một vài chàng trai cô gái sấp sỉ tuổi trò chuyện.
Nhìn thấy tôi, vài người trước tiên dùng lỗ mũi xem thường tôi, lập tức lộ vẻ mặt xem thường cùng Tô Tri Tri nói gì đó.
Tôi đang định lên lầu thay quần áo thì Tô Tri Tri cùng người bên cạnh cô ta liền bước đến.
Một nam sinh hihihaha hỏi tôi:
“Đây là đồng phục rác rưởi của trường nào vậy?”
Tô Tri Tri nhìn thì như thay tôi “bênh vực kẻ yếu”.
“Lý Tinh, cậu đừng nói lung lung, chị Vi Vi thế nhưng là người nằm top 10 học sinh giỏi của thành phố chúng ta đấy.”
Nhóm nam nữ sinh này dường như đã nghe được một câu chuyện cười nào đó, vui hết sức nói:
“Cậu ta cho dù là người đứng nhất thì có sao? Tri Tri, cậu có phải không biết đâu, với gia cảnh của chúng ta, nhà ai lại để ý đến thành tích nha.”
“Hahahahaha, đúng vậy. Chỉ có quỷ nghèo không có tiền mới muốn thay đổi vận mệnh bằng cách học tập thôi, nhà tôi ba đời làm kinh tế, mười năm đọc sách khổ sở của cậu ta có thể so được?”.
5.
Tôi khẽ mỉm cười, ấn vào màn hình điện thoại, ngẩng đầu nhìn Tô Tri Tri đang cười trên nỗi đau của người khác.
“Bạn bè xung quanh em đều là cá mè một lứa như vậy à? Chẳng trách thành tích của em lại tệ như vậy, không cùng một loại người thì không thể chơi với nhau được.”
Tô Tri Tri có vẻ kinh ngạc, không dám tin những lời tôi nói.
Những người xung quanh cô ta lập tức bùng nổ, một số còn phẫn nộ to giọng nói:
“Cô nói cái gì!? Một kẻ quê mùa như cô, không muốn sống nữa phải không?”.
Một số nam sinh thậm chí còn muốn đẩy tôi.
Tôi bị một đám nam sinh vây quanh.
Rất nhanh, trên bữa tiệc liền có người phát hiện có điều bất thường, mọi người đều vì thế đi tới.
“Chuyện gì vậy?”
Cặp bố mẹ tiện nghi của tôi cau mày nhìn tôi.
Tô Tri Tri vẻ mặt ủy khuất, cắn cắn môi nửa chữ cũng không nói.
Những người bạn cá mè một lứa bên cạnh cô ta trong giây lát liền khôn ngoan không gì sánh được, từng người một phảng phất như chịu ủy khuất vô cùng lớn vậy.
“Dì ơi, con gái của dì cho rằng thành tích của chúng con kém, rất xem thường bọn con.”
“Đúng vậy, bọn con đều không muốn cùng cậu ta nói chuyện nữa.”
“Cậu ta còn cười nhạo Tri Tri, thành tích của Tri Tri cho dù không tốt thì có làm sao? Con người cậu ấy lương thiện như vậy, mọi người đều thích cậu ấy.”
…
Trong chốc lát bảy cái miệng cùng tố cáo, lặng lẽ dùng ánh mắt ác ý chế nhạo tôi.
Bố Tô mẹ Tô mặt tỏ ra có chút không vui, cách bố Tô nhìn tôi lộ ra vẻ khinh thường cho rằng quả nhiên tôi không bằng Tô Tri Tri.
Bố mẹ của những người trẻ xung quanh tôi cùng các ông lớn trong các ngành khác nhau tại thành phố cũng tụ lại, nhìn tôi không mấy thiện cảm.
“Người trẻ tuổi, tốt nhất nên khiêm tốn một chút.”
Mẹ Tô vì để hòa giải, xả ra nụ cười nói:
“Haiz, đều là mấy đứa trẻ náo loạn, làm trò cười rồi, Vi Vi, con mau xin lỗi Tri Tri cùng các bạn đi.”
Tô Tri Tri lặng lẽ mỉm cười, đám bạn bè xấu xung quanh cô ta cũng lộ ra nụ cười đắc ý.
Xem đủ trò hề rồi, tôi lười biếng nhìn phụ huynh xung quanh.
“Cháu muốn hỏi một chút các vị ở đây, mọi người đều là những người đứng đầu ở các hạng mục các ngành khác nhau, kiến thức uyên bác, gặp qua nhiều trường hợp, chắc có lẽ có thể trả lời được vấn đề này của cháu. Đọc sách, có ích không?”.
Họ sửng sốt một lúc, sau đó nhiều người bật cười.
“Sao lại không có ích? Không có kiến thức, học vấn thì làm sao có năng lực làm việc? Làm sao tạo ra được hoàn cảnh sống tốt?”.
Tô Tri Tri cùng với bạn bè của cô ta im lặng xuống, không biết tôi định giở trò quỷ gì.
Sau khi nghe những nói này của các vị phụ huynh, tôi mỉm cười, nhướng mi lên nhìn Tô Tri Tri cùng đám bạn bè kia với nụ cười nửa miệng.
“A!? Nhưng mà, chú dì à, con của các người hình như không thấy xấu hổ về thành tích của mình nha.”
Vừa nói vừa bật điện thoại lên, phát đoạn ghi âm trên tay.
“Đây là đồng phục rác rưởi của trường nào vậy?”
“Vị trí đứng đầu thì làm sao?”
“Nhà tôi ba đời làm kinh tế, mười năm đọc sách khổ sở của cậu ta có thể so được?”.
…
Xung quanh im lặng, Tô Tri Tri cùng nhóm bạn xấu của cô ta giống nhau, mặt đều tái mét.
6.
Vẻ mặt chân chân chính chính có lý của nhóm phụ huynh liền tối sầm lại, lúng ta lúng túng nhìn nhau.
Rất nhiều người lườm nguýt con mình, bắt đầu đánh thái cực quyền:
“Ai za, Vi Vi à, đều là mấy đứa trẻ không biết tốt xấu, chưa trải qua khổ, không biết trời cao đất dày, cháu đừng cùng bọn chúng so đo.”
“Đúng vậy, ngàn vạn lần đừng để bụng, ranh con, còn không mau đến xin lỗi người ta đi.”
…
Bố Tô cũng cười haha khoát khoát tay, ngữ khí trấn tĩnh nói:
“Haiz, vợ tôi vừa rồi cũng vừa mới nói rồi, đều là mấy đứa trẻ trêu đùa nhau, Vi Vi sao lại có thể xem là thật được. Bạn bè của Tri Tri cũng là bạn bè của Vi Vi, không sao đâu.”
Tô Tri Tri miễn cưỡng gật gật đầu, lộ ra một nụ cười cứng ngắc.
Tôi cười lạnh trong lòng, bạn bè? Bọn họ xứng sao?
Chỉ là một đám nhị thế tổ kiêu ngạo *(chỉ đám con nhà giàu chỉ biết dùng tiền bố mẹ ăn chơi tiêu sài phung phí).
Nhóm người lúc ngang ngược lúc trước lộ ra vẻ mặt xem thường, có người còn lẩm bẩm nói:
“Bọn con lại không có sai!”
Tôi mỉm cười, bước chậm về phía cầu thang thản nhiên nói:
“Trên đời này có rất nhiều người xuất thân từ gia đình tốt vẫn nỗ lực làm việc chăm chỉ, cho rằng có hoàn cảnh gia đình tốt liền có kẻ chỉ biết ăn no rồi chờ chết, vẫn dương dương tự đắc, cảm thấy bản thân mình vượt trội hơn người. Ha! Lại không biết người thật sự ưu tú liền nhìn bạn một mắt cũng lười nhìn.”
Nói xong, không để ý đến khuôn mặt đỏ bừng của một nhóm người, đứng ở đầu cầu thang, tôi liếc một cái nhìn đầy ẩn ý về phía nhóm mấy kẻ nhị thế tổ.
“Trách không được, cả một vòng tròn cũng không có ai có thể đấu, thật sự là không cùng một loại người không thể chơi cùng nhau.”
Nói xong, tôi nhún nhún vai đứng trên bậc thềm tầng hai, nghe tiếng la hét giận dữ bên dưới.
Tựa hồ sắc mặt mấy vị phụ huynh cũng không dễ nhìn.
Mẹ Tô ánh mắt xấu hổ, đại khái là không ngờ tôi lại không nể mặt như vậy.
Trong mắt Tô Tri Tri hiện lên tia mừng thầm, nhưng lúc nhìn đối diện bố Tô ánh mắt lại tỏ vẻ lo lắng hỏi:
“Bố ơi, chị gái nói như thế có phải hay không có chút quá đáng?”
Bố Tô không ngại phiền định mở miệng giáo huấn tôi, tôi mỉm cười nhấc điện thoại lên nói:
“Các vị, trò hề này nên kết thúc đi. Các vị đều là người thông minh, bữa tiệc hôm nay là nhà họ Tô đặc biệt vì tôi tổ chức, lại trong bữa tiệc như vậy khiến tôi trở thành mục tiêu chỉ trích của dư luận, ai là người được lợi nhất, các vị trong lòng có lẽ cũng biết rõ.”
Tô Tri Tri cứng người lại, quả nhiên những người giàu có này đều phản ứng rất nhanh, lén lút nhìn sang cô ta.
Bố Tô mẹ Tô cau mày quở trách.
“Nói gì vậy, làm sao lại có người muốn làm hại con? Con chính là đang nghĩ quá nhiều, Vi Vi”.
Mẹ Tô cũng ôm Tô Tri Tri nhẹ nhàng an ủi.
“Không trách con, Tri Tri, bố mẹ trong lòng hiểu rõ.”
Tô Tri Tri cắn môi, mắt ngập nước, tựa hồ rất cảm động.
Chỉ là phụ huynh xung quanh nhìn nhau, trong mắt lóe lên sự hiểu rõ lẫn không vui.
Một số người trong số họ thậm chí còn kéo mạnh con mình với ánh mắt cảnh cáo.
Đáng tiếc bạn bè cá mè một lứa của Tô Tri Tri như cũ không có chút chân thành nào, bĩu môi, mắt trợn trắng, trong lòng không phục.
Cuối cùng, tôi khẽ mỉm cười, đặt tay lên lan can cầu thang rồi thông báo cho những người bên dưới.
“Tháng sau tôi sẽ đại diện cho trường tham gia cuộc thi khoa học công nghệ toàn cầu, hay còn gọi là Cuộc thi khoa học công nghệ quốc tế Tinh Vân. Giá trị của nó không cần tôi phải nói nhiều, hiện tại trong nhóm vẫn còn thiếu 4 thành viên. Rất vui được kết bạn với mọi người, nếu muốn tham gia, hoanh nghênh liên hệ với tôi.”
Đôi mắt của nhiều phụ huynh trên khán đài sáng lên.