Ký Ức Phai Màu - Chương 7
“Ta liếc nhìn thức ăn có độc, nói: “Nếu như bản cung đoán không sai, Thái hậu hẳn đã chuẩn bị tốt động thủ vào tối nay, bên phía bệ hạ ngươi đã phái người đến chưa.”
“Đã phái người tới, nương nương muốn đi qua nhìn một chút sao?”
“Ừ, bản cung còn có một kế hoạch khác, sau khi tướng quân của các ngươi đọc thư xong có nói gì nữa không?”
“Nương nương yên tâm, chúng tôi đều do Cố đại nhân mang ra, năm đó Cố gia chịu oan ức chúng ta cũng chỉ bất lực, bây giờ đốc hết toàn lực ủng hộ nương nương, bất kể ngài muốn làm cái gì, chỉ cần phân phó một tiếng, chúng thuộc hạ muôn lần chết không chối từ.”
“Đa tạ.”
19.
Ta vội vã đến Dưỡng Tâm điện, Thái hậu đang muốn giả tạo thánh chỉ.
Ta mỉa mai nói: “Giả truyền thánh chỉ, là tử tội.”
Tay Thái hậu đang định đóng ngọc tỉ dừng lại: “Ngươi còn sống?”
Sau đó, bà cười nói: “Ngươi còn sống thì cũng có thể làm được cái gì, không phải cũng khó thoát khỏi cái chết sao.”
“Ai sống ai chết cũng không đến lượt Thái hậu nương nương định đoạt.”
Đêm đó, cung nội bất ngờ làm phản.
Tiếng vũ khí kèm theo sự hoảng loạn kéo dài đến tận bình minh.
Thái hậu đại thế đã mất, Quảng Bình vương cũng bị bắt lại.
Bệ hạ hồi quang phản chiếu, tỉnh lại.
Thái hậu vẫn muốn giải thích, Bệ hạ ráng chống đỡ để hạ chỉ: ” Quảng Bình vương cùng Thái hậu có ý đồ mưu phản, đưa Thái hậu đến Hoàng lăng, vì phụ hoàng thủ linh đài, Quảng Bình vương đầy đi Tây Nam, cả đời không được hồi kinh.”
Thái hậu hai mắt trợn ngược, hét lớn: “Ngươi điên rồi, ngươi cũng sắp chết rồi, hoàng vị này không cho đệ đệ của ngươi, ngươi muốn cho ai?!”
Tạ Uyên xua tay ra lệnh cho người mang đi.
“Ninh Ninh, may mắn có nàng, nếu không sau đêm nay, sợ là thiên hạ này sẽ là của Thái hậu, khụ khụ, khụ khụ.”
Tạ Uyên ho không ngừng, sai người truyền Bình Tây vương và thế tử đến.
Hắn nói xong, trong điện không một ai động đậy.
“Làm càn! Các ngươi không nghe thấy trẫm nói gì sao?”
Ta khẽ mỉm cười: “Bệ hạ, đêm nay ta không phải giúp ngài diệt trừ loạn thần tặc tử, ta là vì giúp mình, giống như thái hậu nói, ngài không có người nối dõi, hoàng vị này…”
Tạ Uyên ánh mắt nóng rực nhìn ta: “Nàng muốn như thế nào?”
Ta nhìn vào mắt của hắn, gằn từng chữ: “Ta muốn!”
“Không chỉ như vậy, ta còn muốn ngươi hạ ba đạo thánh chỉ.”
“Đầu tiên, tội kỷ chiếu, thừa nhận những chuyện sai làm mà ngươi đã làm với Cố gia.”
* Tội kỷ chiếu” (Chiếu thư tự trách tội mình) khắp thiên hạ.
“Thứ hai, vì Cố gia sửa lại án xử sai, trả lại trong sạch cho Cố gia.”
“Thứ ba, truyền vị cho ta.”
Tạ Uyên trầm tư một lát: “Ninh Ninh, trẫm biết mình có lỗi với nàng, nhưng dưới gầm trời này nào có nữ nhân làm hoàng đế.”
Ta nhìn hắn: “Bệ hạ đã khôi phục ký ức?”
Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Tạ Uyên chậm rãi gật đầu:
“Ninh Ninh, trẫm không nghĩ tới mình vậy mà làm nhiều chuyện tổn thương nàng cùng Cố gia như vậy, trẫm thẹn với nàng, thẹn với Cố đại nhân cùng Cố phu nhân, dưới cửu tuyền, trẫm nhất định sẽ quỳ xuống bồi tội cùng bọn hắn, nhưng hoàng vị, trẫm không thể cho nàng.”
“Bệ hạ sai rồi, không phải ngài có cho hay không, mà là ta nhất định phải có được, về phần bồi tội cho phụ mẫu cùng trăm người trong gia tộc ta, đây là việc ngươi nên làm.”
“Khụ khụ khụ khụ khụ khụ…”
Tạ Uyên yếu ớt dựa vào ngai vàng, biết đại cục đã định.
20.
Lâm Thanh ôm hắn vào trong ngực, khóc đến không cách nào dừng lại: “Bệ hạ, rốt cục ngài cũng nhớ lại.”
Tạ Uyên mỉm cười với nàng: “Đừng khóc, khoảng thời gian này đã ủy khuất nàng rồi, ta luôn nghe nàng nói thế giới kia của nàng có bao nhiêu tốt, có bao nhiêu hưng thịnh phồn vinh, không biết sau khi chết trẫm có thể đi đến nơi đó nhìn một chút hay không, nhìn xem đất nước nghìn năm sau đổi mới, hưng thịnh như thế nào.”
Ta để tất cả mọi người lui ra, để lại thời gian cho bọn họ.
Ngày hôm sau, khi mặt trời mọc, Tạ Uyên hoăng.
* hoăng (thời xưa gọi chư hầu hoặc các quan to chết là hoăng)
Sau khi chủ trì tang lễ, ta đăng cơ trở thành Nữ Đế.
Ta đã thực hiện các phương pháp cải cách hiện đại mà Lâm Thanh đã đề cập và ban hành các chính sách, luật pháp mới.
Trong Dưỡng Tâm điện, ta cầm lên ấm trà trên bàn rót hai tách trà.
Kể từ khi Tạ Uyên qua đời, Lâm Thanh dường như trở thành một người hoàn toàn khác, cũng không thích cười nữa.
Ta hỏi nàng: “Rõ ràng là cô đến từ thế giới tiên tiến như vậy, vì sao lại sa vào tình yêu, vây khốn trong hậu cung?”
Lâm Thanh cười khổ: “Bắt đầu từ thời khắc yêu bệ hạ, ta rốt cục không quay đầu lại được nữa.”
Ta im lặng một lúc.
“Ta biết cái giếng kia là chìa khóa để cô quay về thế giới của mình, ta đã sai người mở nó ra, muốn quay trở về hay ở lại do cô quyết định.
Nói đến đây, ta còn muốn cảm tạ cô đã thức tỉnh ta, bằng không ta cũng sẽ không đăng cơ đế vị.”
Lâm Thanh không muốn quay về, nàng kể cho ta nghe một số chuyện về thế giới kia, nàng là cô nhi, ở nơi đó cũng không có bất cứ thứ gì cần lo lắng.
Lâm Thanh xuất cung, nàng nói muốn giúp ta cùng một chỗ giữ vững giang sơn của Tạ Uyên.
Nàng lợi dụng trí tuệ của hiện đại, ở kinh thành gây dựng sự nghiệp, trở thành người giàu có nhất kinh thành.
Một phần số tiền kiếm được sẽ được chuyển vào quốc khố, một phần để giúp đỡ cô nhi.
Bây giờ mọi người trong kinh thành đều biết danh xưng “Lâm đại thiện nhân.”
Ta đứng ở trên tường thành.
Tia nắng đầu tiên của buổi sáng xuyên thấu tầng mây, bắn ra bón phía.
Ánh sáng rực rỡ chiếu rọi ở chân trời.
(Hết)