Ký Ức Phai Màu - Chương 6
“Bệ hạ, các nàng mới mười bốn, mười lăm tuổi liền rời xa phụ mẫu tiến vào cung hầu hạ người khác, chúng ta không thể tàn nhẫn như vậy, tước đoạt cơ hội tự do yêu đương của họ.”
“Phụ nữ không nên bám lấy đàn ông cả đời, phụ nữ cũng có thể tạo nên sự khác biệt!”
Thái dương Tạ Uyên rung lên: “Câm miệng!”
Hắn đứng dậy muốn đi nội viện nghỉ ngơi, nhưng bất ngờ lại phun ra một ngụm máu tươi trên bàn.
“Đan Nguyệt, đi mời thái y.”
15.
“Hồi bẩm Thái hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương, đây là do vết thương cũ của bệ hạ chưa lành, bây giờ khí cấp công tâm, mới có thể tức giận đến hôn mê, lão thần sẽ kê cho bệ hạ mấy đơn thuốc giúp ngài điều trị một chút.”
Thái hậu nắm lấy tay bệ hạ như một người mẹ hiền từ: “Mau đi nấu thuốc cho bệ hạ, vạn nhất bệ hạ có mệnh hệ gì, ai gia sẽ để tất cả mọi người chôn cùng!”
Sau khi mọi người rời đi, ta canh giữ ở Dưỡng Tâm điện chăm sóc bệ hạ.
Ta luôn cảm thấy vừa rồi biểu tình của Thái hậu có gì đó không đúng, giống như khó nén kích động?
Mà bệ hạ thân thể cường kiện, sao có thể nhiều lần liên tục thổ huyết?
“Đan Nguyệt, ngươi đi làm giúp ta một chuyện…”
“Đã rõ.”
16.
Sau hai canh giờ, Đạm Nguyệt mang theo tên đại phu từ ngoài cung trở về.
Sau khi bắt mạch, sắc mặt của đại phu rõ ràng là không ổn, chần chừ muốn nói lại thôi.
“Cứ nói đừng ngại.”
“Cái này, cái này……”
“Đại phu yên tâm, sự tình hôm nay ngươi vào cung bắt mạch vì bệ hạ, sẽ không có người thứ tư biết được.”
Đại phu toàn thân run rẩy nói: “Bẩm nương nương, bệ hạ đây là trúng độc đã lâu, sợ là, sợ là…… Không còn sống được bao lâu.”
Không nghĩ tới Thái hậu lại muốn giết vua!
Ta đè nén sự bất an trong lòng nói: “Bản cung biết, Đạm Nguyệt ngươi đưa đại phu xuất cung, chuyện hôm nay, nhất định phải giữ bí mật.”
“Nương nương yên tâm, lão phu sẽ đem chuyện này mang vào trong quan tài.”
Hai người còn chưa ra khỏi Dưỡng Tâm điện, liền bị người của Thái hậu khống chế.
Bà không còn ngụy trang.
“Cố Ninh, Ai gia biết ngươi cũng không phải là người trung thực, năm đó bệ hạ trước một bước ban thánh chỉ phế bỏ hậu vị của ngươi đầy vào lãnh cung, ai gia cũng không tiện lại ban chế.t cho ngươi, nhưng hôm nay đã không còn ai bảo vệ được ngươi.”
Ta bị Thái Hậu giam cầm trong Phượng Ninh cung.
Đạm Nguyệt lo lắng đi qua đi lại: “Nương Nương, chuyện này phải xử lý như thế nào?”
Ta đứng phía trước cửa sổ, tùy ý để gió lạnh lùa vào phòng, chợt nhớ đến câu nói của Lâm Thanh, phụ nữ cũng có thể làm nên đại sự.
Một lát sau, ta thay quần áo xuất hiện trong lãnh cung.
Lâm Thanh toàn thân run rẩy vì lạnh, co quắp ở trên giường, nhìn thấy ta nàng khóc, cầu ta cứu nàng ra ngoài.
“Ta có thể cứu ngươi, viết ra công thức súng ống cùng bản thiết kế, giao cho bản cung.”
Lâm Thanh phòng bị mà nhìn ta: “Ngươi muốn những thứ này để làm gì?”
Ta không có ý định giấu nàng, đem ý đồ Thái hậu muốn đoạt quyền nâng đỡ thân tử thượng vị, đem chuyện ta cùng Hoàng thượng bị giam cầm nói ra.
Lâm Thanh vẻ mặt hưng phấn, chuẩn bị thử: “Đây chính là cung biến trong truyền thuyết sao?”
Ta đã quen thuộc với những ngôn ngữ kỳ quái này của nàng ta.
Lâm Thanh vội vàng đưa bản vẽ cùng phối phương cho ta, nàng nắm lấy tay ta, không giấu được vẻ hưng phấn trong mắt: “Ta muốn cùng ngươi bảo vệ bệ hạ cùng hoàng thất!”
“Ngươi có biết nếu cuộc phản loạn của Thái hậu thành công thì chúng ta mới là người cần một ngôi mộ.”
“Làm sao có thể? Trong lịch sử có rất ít cuộc phản loạn thành công, chúng ta nhất định sẽ thắng.”
Ta không biết nàng ta lấy sự tự tin này ở đâu, cũng không muốn giải thích cho nàng ta biết tình hình thực tế nguy hiểm đến mức nào.
Thấy nàng ta vẫn đang đắm chìm trong hưng phấn, ta hỏi câu hỏi bấy lâu nay vẫn luôn ẩn chứa trong lòng: “Những thi từ ca phú kia thật sự là ngươi làm sao?”
Âm Hán Việt
Quân bất kiến, Hoàng hà chi thuỷ thiên thượng lai, bôn lưu đáo hải bất phục hồi!
Hựu bất kiến, cao đường minh kính bi bạch phát, triêu như thanh ti mộ thành tuyết.
–Dịch nghĩa:–
Anh có thấy nước sông Hoàng Hà từ trời cao tuôn xuống, cuồn cuộn đổ ra biển khơi mà không hề trở lại?
Anh có thấy cha mẹ xưa trông gương thấy đầu bạc mà buồn đau?
Năm đó nàng làm ra bài thơ này, xác thực làm ta lau mắt mà nhìn, thậm chí ta còn đối với nàng có mấy phần chờ mong, nếu cô gái này có thể vì bệ hạ phụng sự, đúng là phúc đức của bách tính, về sau nàng càng làm nhiều thi từ, lại giống như một con người không có tình cảm.
Mặt mày Lâm Thanh hiện lên mấy phần chột dạ: “Ta…”
Ta ngắt lời nàng: “Ngươi không cần nói nữa, trong lòng ta đã hiểu.”
17.
Sau khi rời khỏi lãnh cung, ta tìm mấy người mà trước kia cha ta đã sắp xếp trong cung, để hắn mang thư đến cho những thuộc hạ cũ của Cố gia cách trăm dặm.
Bầu không khí căng thẳng trong cung kéo dài suốt một tháng, mọi người đều hoảng sợ, sợ đao kiếm không có mắt làm bị thương.
Dưỡng Tâm điện cùng Phượng Ninh cung đều bị trọng binh trấn giữ, ngay cả kẻ ngốc cũng biết chuyện gì sắp xảy ra.
Trên triều đình, người của Thái hậu ủng hộ lập Quảng Bình vương làm hoàng đế.
“Bệ hạ bệnh nặng, thái y nói chỉ có thể sống được hai ngày, đất nước không thể một ngày không có vua, bệ hạ lại chưa có người thừa kế, ai gia chọn đến chọn đi, cũng chỉ có Quảng Bình vương là thích hợp, ngày sau sự tình quan trọng trên triều đình liền giao cho hắn quyết định đi.”
Sau khi hạ triều, Quảng Bình vương tới tìm bà.
“Mẫu hậu, chúng ta làm như vậy có phải hơi vội vàng không, vạn nhất bệ hạ tỉnh lại thì làm sao…”
“Con yên tâm, bệ hạ cùng hoàng hậu đều không sống quá đêm nay.” Ánh mắt Thái hậu lộ ra vẻ độc ác.
18.
Ta đã bị giam trong Phượng Ninh cung hơn một tháng, tính toán thời gian, lá thư đã sớm đến tay thuộc hạ cũ của Cố gia, đáng lẽ bây giờ đã đến chân đế đô rồi.
Cung nhân bưng đồ ăn lên bàn, Đạm Nguyệt bày xong bát đĩa: “Nương nương, ngài ăn một chút đi.”
Ta ấn ấn mi tâm, vừa ngồi xuống, Tiểu bánh bao ngày thường rất ngoan ngoãn đột nhiên chạy tới nhảy lên bàn, dị thường nóng nảy mà ăn từng món trên bàn.
Đạm Nguyệt thấy đồ ăn đều bị nó liếm qua, giọng điệu nghẹn ngào: “Ngươi mau đi xuống, đồ ăn đều bị ngươi làm hỏng, làm sao nương nương có thể ăn được.”
Vừa dứt lời, Tiểu bánh bao đột nhiên sùi bọt mép, toàn thân co giật.
Ta ôm lấy nó, nghe tiếng rên yếu ớt của nó, đôi mắt sắc bén rơi xuống bàn ăn, mũi chó là nhạy cảm nhất.
“Ngươi, có phải ngươi biết bên trong có độc, không muốn để cho ta ăn?”
“Gâu gâu ~”
“Đạm Nguyệt, nhanh đi mời ngự y chăm sóc thú cưng đến, nhanh lên!!”
Tiểu bánh bao vốn là một con chó hoang, có một ngày nó vào ngự thiện phòng ăn vụng bị bắt được, nhìn thấy nó sắp bị thái giám đánh chết, ta liền ngăn cản mang theo nó trở về.”
“Gâu gâu ~”
Dường như nó muốn nói: Mẫu thân, mẹ đã bảo vệ con lâu như vậy, bây giờ con cũng có thể bảo vệ người.
Ta cảm nhận được nó đang dần mất đi nhiệt độ.
Đạm Nguyệt cũng không nhịn được khóc, mặc dù bình thường tiểu tử này nghịch ngợm nhưng lại mang đến tiếng cười cho Phượng Ninh cung.
Ta đang chìm trong bi thương, thì một người đàn ông mặc đồ đen nhảy qua cửa sổ vào, hắn tháo mặt nạ xuống: “Thuộc hạ bái kiến Hoàng hậu nương nương, thư của ngài tướng quân đã nhận được, ra lệnh cho thuộc hạ đến bảo vệ ngài.”